Lạc Tuyết về đến nhà trong tình trạng không ổn định cho lắm.
Bên cạnh nhà hàng xóm có một bà lão đang ngồi trên ghế dựa, mặt hiền từ hỏi cô:" Hôm nay cháu về sớm nhỉ?"
Lạc Tuyết nhìn bà lão, cố nặn ra một nụ cười lễ phép.
"Dạ, hôm nay cháu hơi mệt, cháu xin phép vào trong ạ"
"Ừ"
Lê thân thể đến chỗ ghế sofa, trên mặt bàn để một tờ giấy nhắn của mẹ.
[Mẹ đi ra ngoài mua ít đồ, con ở nhà đợi một lát nhé, tầm chiều tối mẹ về]
Cô để tờ giấy lại trên mặt bàn, sau đó vào phòng tắm, vặn nước bồn tắm.
Lúc sau lại đi ra ngồi lại vào ghế sofa lấy ra viên thuốc màu xanh biển uống vào, đợi thêm 20 phút.
Bên trong phòng tắm đã nghe thấy âm thanh nước tràn ra, cô lại bước vào áo cũng không cởi trực tiếp chui vào bồn tắm, dần dần để thân mình chìm xuống nước.
Bên ngoài, khi dã thấy Lạc Tuyết đã vào nhà an toàn thì Trịnh Lục Vũ mới yên tâm rời đi.
Nhưng chỉ không lâu sau hệ thống của hắn lại thông báo.
[Cảnh báo! Mục tiêu nhiệm vụ đang gặp nguy hiểm, mau kịp thời xử lý tình huống!]
"Gì vậy, không phải đã về nhà an toàn rồi sao?"
[Cảnh báo! Mục tiêu nhiệm vụ có ý định tự sát, mau kịp thời xử lý tình huống!]
[Chủ nhân, nếu không nhanh quay lại thì cô ấy sẽ chết đó!]
"!!!"
Trịnh Lục Vũ xoay người chạy về hướng nhà Lạc Tuyết thật nhanh, sau đó liên tục gõ cửa nhưng không có tác dụng.
Hình như cửa đã bị khóa bên trong rồi, hiện tại hắn đang rất gấp, không tiện để ý xung quanh.
"Ơ! Cháu trai này là bạn gái của Tiểu Mẫn à?"
"Bà à! Lúc nãy cô một cô gái vào nhà đúng không bà?"
"Ừ đúng rồi! Mà sao vậy?"
"Cháu không mở cửa được!"
"Chắc là làm gì cho bạn gái giận rồi phải không?"
"Haizzz, tuổi trẻ mà"
Sau khi phá được cửa xông vào, hệ thống báo cho hắn biết Lạc Tuyết đang ở trong phòng tắm.
Cửa phòng tắm cũng khóa, hắn đẩy mãi mới mở được, lao vào kéo Lạc Tuyết từ trong nước lên.
Bị kéo lên đột ngột làm cô ho sặc sụa, nhưng cũng rất nhanh lấy lại ý thức, liền đẩy Trịnh Lục Vũ ra xa.
"Ai cho anh vào đây!"
"Cô không được suy nghĩ dại dột như vậy! Mau ra ngoài cùng tôi!"
"Liên quan gì đến anh, hay phải nói là bọn họ kêu anh đến giám sát tôi phải không! Tất cả các người đều muốn dùng tôi làm chuột bạch nghiên cứu tôi phải không!"
"Cô đang nói cái quái gì vậy?"
"Cho dù 10 năm hay 20 năm, chỉ cần tôi còn sống, các người đừng hòng lợi dụng được cái gì từ trên người tôi!"
Không biết Trịnh Lục Vũ đi ra bằng cách nào, bây giờ hắn chỉ còn lại sự kinh ngạc và không thể tin.
Hình như cô gái kia cũng là một bug, cô ta cũng đến từ một không gian khác.
Cũng có khả năng nhận ra thân phận của hắn, chỉ là không hiểu tại sao hệ thống lại không thông báo về sự xâm nhập lần này.
Ở một phòng thí nghiệm nào đó, cũng trong khoảng thời gian khi Lạc Tuyết đang chìm trong bồn tắm ngập nước, thì âm thanh máy móc cảnh báo cũng vang lên.
Một người đàn ông ngoại quốc dùng tiếng trung bập bẹ nói với một người đàn ông khác.
"Boss! Vật thí nghiệm đang có triệu chứng co giật và mất khống chế, cô ta có thể có khả năng sẽ tỉnh lại!"
Người được gọi là "Boss" kia mặc áo blouse trắng, ông ta chỉ bình thản nói với nhân viên của mình.
"Không sao, cứ tiêm cho cô ta một liều BX04 là được"
"BX04? Nhưng boss, đó là thuốc gây mê liều mạnh, tiêm vào một con voi cũng có thể chết!"
"Cậu không cần lo, đối với cô ta, một liều như vậy chỉ đủ khiến cô ta ngủ thêm một chút thôi, đừng đánh giá thấp sức mạnh của cô ta.
Còn bây giờ, cứ nghe lời tôi tiêm vào cho cô ta đi, đừng để chậm trễ, nếu cô ta tỉnh lại thì cái khu nghiên cứu này cũng xong đời"
"Được, tôi biết rồi!"
Lý do khiến Lạc Tuyết hành động bất thường như vậy, cũng phải nhắc đến vụ gây án hụt lúc đó của Úc Thư.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng chiếc xe lao đến cô đã nhớ mọi thứ.
Cô đang ở thế giới của chính mình, cũng đang chuẩn bị sang đường và cũng bị một chiếc xe đột ngột đâm phải.
Nhưng cô không chết, với khá năng tự chữa lành sao cô có thể chết được, lúc đó cô vẫn còn ý thức có thể đứng lên được.
Nhưng một gã nào đó đã tiến đến tiêm vào gáy một thứ gì đó làm cô ngất đi rất nhanh, trong mơ hồ cô đã bị đem đi.
Sau lần tự sát không thành thì Lạc Tuyết cũng không có ý định đó nữa, cô quyết định ở lại bồi mẹ của mình đến khi bà ấy mất.
Đáng tiếc, trong khoảng thời gian 3 năm tiếp theo mẹ cô sau những dấu hiệu bệnh kéo dài, được bác sĩ chuẩn đoán là bệnh ung thư máu.
Sau 1 năm bị bệnh tật dày vò đã sớm không chịu được mà qua đời, còn Lạc Tuyết vẫn tiếp tục sống cho đến 1 năm sau kể từ ngày khi mẹ mất.
Cô quyết định tự sát lần hai tại nhà và đã thành công, lần này không có ai can thiệp, những người bạn trước đây cảm thấy tiếc cho cô.
Thân với nhau bao lâu như vậy, nhìn cô từ khi tốt nghiệp đến khi có việc làm ổn định, đều không có bóng dáng một người đàn ông nào bên cạnh.
Cho đến lúc ra đi, cũng là họ tiễn cô đoạn đường cuối..