Sau vụ nhận chị gái,Lương Hạ Khuê cảm thấy mọi thứ cứ phức tạp một cách khó tả làm cô thấy khó chịu trong người.
Lúc Lương Chính Trung ngất đi,người hầu phải đỡ ông lên phòng tĩnh dưỡng,còn Minh Thiên Hoa mẹ cô ngồi canh ông.Cũng có chút thẫn thờ nhưng không quá nghiêm trọng.
Cô cũng rất tò mò gia thế và địa vị của Cố Khả Mẫn.Là người tiếp cận với nhiều mạng xã hội nên cô cũng từng nghe qua Cố gia,thực sự cũng đâu đến nỗi tầm thường như Lương Châu đã nói?
Chị ta còn lấy tóc của ông để xét nghiệm ADN,kết quả họ là cha con thật.
Chống lại làm sao được với sự thật,chuyện nó trôi đến đâu thì trôi,miễn là cô không bị chịu ảnh hưởng lớn là được.
Dạ Quân Vương lái xe ô tô,hai người đang trên đường về biệt thự,anh liếc qua cô một cái,thấy cô khá trầm ngâm nên hơi tò mò.
- Chuyện vừa rồi…Em khó xử lắm sao?
- Không…Chỉ là em thấy nó đột ngột,nhất thời không kịp thích ứng nhanh.
Dạ Quân Vương không nói gì thêm,chỉ nhìn về phía trước lái xe.
Không khí lại trở về trạng thái ban đầu,để phá vỡ sự im lặng Lương Hạ Khuê lại tiếp lời.
- Dạ Quân Vương,em muốn anh điều tra Cố gia,họ hàng của mẹ ruột Lương Châu.
- Khi nào em muốn có kết quả?
Chất giọng trầm trầm xen chút sự lạnh băng vốn có của anh vang nhẹ lên.
- Cứ hai ngày đi,nếu có thể thì chiều mai có luôn.
Anh gật nhẹ.
Dứt lời chiếc xe lăn bánh vào hầm để xe,biệt thự của anh.
Cô chỉ mong cô cũng có thể hòa hợp với Lương Châu,nhưng thật sự mà nói phụ nữ như chị ta khó mà có thể đàng hoàng.
Chắc trước đó cũng từng ngủ với mấy gã đàn ông nào rồi ấy chứ!
Mà nghĩ mới nhớ,không biết Mặc Tiến Tâm bây giờ như thế nào,chức vụ trợ lí bên cạnh Dạ Quân Vương là quá hợp lí với cậu,vậy mà lại xin nghỉ,nó cứ cấn cấn.
Vừa ngẫm vừa bước chân vào biệt thự,mọi người hầu đều cúi chào cô.Ai trong đây cũng biết cô là Dạ thiếu phu nhân nên không dám bật.Chồng nào vợ nấy,khí chất của hai người có đôi chút giống nhau.
Lương Hạ Khuê từ khi cưới anh thì có khí chất như một phú bà,sang trọng và hòa nhã khiến ai đứng cạnh hay nhìn vào cô sẽ có cảm thấy cô rất cao vợi như thể không bao giờ với được.
Dạ Quân Vương lại là một kiểu khác.Anh khí thế ngút trời,dù đứng xa 2-3m cũng phải cảm nhận được sự uy quyền của anh.Nhưng Dạ Quân Vương lại là người ngoài lạnh trong nóng.
Anh vô cùng cưng chiều Lương Hạ Khuê,chắc cũng thấy nghiện mất rồi.
Vừa ngồi xuống ghế sô pha,cô vất chiếc túi xách qua một bên,lười biếng nằm xuống.
- Nếu em có vấn đề gì cứ nói với Lưu quản gia.
Dạ Quân Vương bước vào rồi cũn.ngồi xuống chiếc ghế bành gần đó.
- Quản gia sao?Em ngỡ là anh không có.
- Lúc em chưa về đây là chưa có thật,nhưng cưới rồi phải có một người thay anh lo cho em nữa chứ,lúc đi làm anh lấy đâu thời gian chăm em?
- Gì chứ…Em cũng có thể làm cùng với anh á nha!
- Haha…thật chứ?
Anh mỉm cười,thực sự làm cô xao xuyến.
- Nao anh test trình độ của em đê!Sánh ngang với anh cũng được ấy chứ!
- Rồi rồi…Sẽ có ngày đó thôi.
- Lưu quản gia!
Lương Hạ Khuê nói lớn,lập tức từ bếp có một bóng giáng trung niên,trang phục chỉnh tề,đặc trưng của quản gia.
- Thưa phu nhân.
- Bác cho cháu hai cốc cà phê ạ!
- Vâng.
Lưu quản gia khiêm tốn trả lời,quay trở về.
- Chúng ta ăn cơm ở nhà anh hả?
- Ừm.
Dạ Quân Vương khẽ gật đầu.
Chưa đầy 4p có một nữ hầu bưng hai cốc cà phê lên cho hai người.
Lương Hạ Khuê ngồi dậy,nhấc lên tu một hớp dài rồi đặt xuống bàn.
- Chiều nay ta đi chơi tiếp được không?
- Em thích đi chơi vậy sao?
Anh vẫn dán chặt mắt vào chiếc ipad.
- Dạ Quân Vương!
- ?
- Mắt anh bị mù hay sao mà không nhìn em?
*xì xào* *xì xào*
Tiếng bàn tán của mấy nhóm người hầu gần đấy nổi lên.
Thực sự từ trước tới giờ chẳng ai dám nói thẳng như thế đến trước mặt Dạ thiếu.Đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy.
- Lần thứ nhất,thứ hai em chịu được nhưng đây là lần thứ ba.Em nói chuyện với anh mà anh không liếc nổi con mắt nhìn em,mắt anh chứa đá,chứa gạch,xi măng à mà khó chuyển động thế?
- Lương Hạ Khuê…
- Thôi,anh tự chấn chỉnh đi xong nói chuyện tiếp với tôi.
Lương Hạ Khuê quay đầu đi ra khỏi căn biệt thự.Còn cô đi đầu không ai biết được.
- Trời ơi thiếu phu nhân cũng gan nhỉ?
- Đúng,là tôi một câu cũng không dám thốt.
- Thế mới nể Lương Hạ Khuê.
…
- E hèm
Lưu quản gia cố tình ho lên một tiếng.
- Ai để mồm đi chơi xa thì thân người không còn nguyên vẹn đâu.
Ông nói rồi mấy người gần đó tự giác giải tán,trong chốc lát chỉ còn Dạ Quân Vương và Lưu quan gia trong phòng khách.
- Cô ấy đi tí rồi về,đừng quan tâm nhiều.
Dạ Quân Vương đứng dậy,bỏ lên tầng.Lưu quản gia cũng chỉ biết nhìn theo,nhắm mắt lắc đầu,bất lực với hai con người này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT