Ta nghe thấy tiếng lòng của nhiếp chính vương

2


1 năm


16

Nhiếp Chính Vương vừa dứt lời ta đã nghe thấy tiếng mũi tên xé gió từ xa tới gần, có vài chi tiễn dài lập tức xuyên vào xe ngựa.

Nam nhân ở bên trên che chở ta cực kỳ chặt chẽ, nhưng không gian trong xe ngựa thật sự quá nhỏ, ta trơ mắt nhìn mấy mũi tên sượt qua lưng hắn, có tiếng vải vóc bị xé trách truyền ra.

Ta vô cùng hoảng sợ.

"Đừng sợ, lát nữa nàng cứ trốn ở trong xe ngựa thì sẽ không ai biết nàng đang ở trong đây đâu." Giọng nói của Nhiếp Chính Vương chẳng hiểu sao lại khiến ta an tâm đến lạ.

Cuối cùng cung tiễn cũng không bắn vào xe ngựa nữa, bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, Nhiếp Chính Vương chọn thời cơ lập tức phi thân ra khỏi xe ngựa.

Ta chậm rãi lấy lại tinh thần, lúc này mới chợt nhớ ra một chuyện đáng sợ. Hoàng đế đang ngồi một mình trong chiếc xe ngựa khác. Ta do dự một giây đồng hồ, cuối cùng vẫn chui ra khỏi xe ngựa.

Hoàng đế đang bị một tên thích khách xách trong tay, cả ngươi vẫn đang ngơ ngác.

Ta không cứu được nó. Ta nhìn về phía Nhiếp Chính Vương, hắn đứng che trước mặt ta, giận dữ bắt ta quay lại xe ngựa.

"Cứu hoàng đế!" Ta hô to.

Nhiếp Chính Vương dùng kiếm đâm xuyên một tên thích khách, xoay người đẩy ta lên xe ngựa. Ta nắm chặt cánh tay của hắn: "Lâm Mộc Xuyên, cầu xin ngươi, ngươi cứu Triệu Lâm Uyên được không?"

Thân hình Nhiếp Chính Vương hơi ngừng lại. Hắn xách ta lên xe ngựa rồi xoay người đi về phía hoàng đế.

17

Hai canh giờ sau khi bị thích khách tập kích, ta và Nhiếp Chính Vương đang ngồi trong một sơn động bên vách núi.

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt cực nóng.

Ta cúi đầu, sắc mặt cũng ửng đỏ.

[Nàng hôn ta! Nàng hôn ta! Nàng hôn ta!]

Nội tâm của Nhiếp Chính Vương vô cùng ồn ào, ngược lại thì nội tâm của ta lại giày vò cực kỳ.

Ban ngày ban mặt, trời sáng mây trong. Thế mà bản công chúa lại cưỡng hôn Nhiếp Chính Vương!

Chuyện là như thế này.

Lúc Nhiếp Chính Vương đi cứu hoàng đế, có thích khách làm ngựa của ta hoảng sợ. Ta bị chiếc xe ngựa điên cuồng kéo tới một cái vách đá, ngựa đúng thật là ngựa tốt, gần tới miệng vách đá thì đã kịp thời dừng vó lại.

Đáng tiếc lúc đó ta đang khom lưng chuẩn bị nhảy ra khỏi xe, quán tính cực lớn khiến ta trực tiếp nhảy xuống vách núi.

Giây phút ta tuyệt vọng kêu to, có một bàn tay chợt nắm thật chặt tay của ta. Thế là ta và Nhiếp Chính Vương đã cùng nhau rơi xuống vách núi.

Ông trời nhìn thấy mà thương, may sao chúng ta rơi xuống trúng một con sông. Lúc Nhiếp Chính Vương vớt ta từ dưới sông lên, đầu óc của ta đang không quá tỉnh táo.

Mơ màng mở mắt ra thì trông thấy khuôn mặt đẹp trai của Nhiếp Chính Vương xuất hiện trước mắt ta. Đầu óc ta tự nhiên chập mạch, ta giơ tay ôm cổ hắn rồi kéo xuống hôn một cái.

Cơ thể của Nhiếp Chính Vương đông cứng trong mấy giây đồng hồ, sau đó rốt cuộc cũng làm ra một hành động táo bạo.

Nụ hôn này, trời đất mù mịt, không tiện nói tỉ mỉ.

18

Có lẽ là do bầu không khí quá khó xử, Nhiếp Chính Vương đột nhiên mở miệng nói một câu không đầu không đuôi.

"Ta còn nhớ nàng hận nhất là quý phi."

Ta sửng sốt hồi lâu, cũng trả lời một câu không đuôi không đầu: "Nhưng Lâm Uyên là huyết mạch duy nhất của phụ hoàng."

Tiểu hoàng đế Triệu Lâm Uyên là con trai của tiên quý phi.

Năm đó phụ hoàng sủng ái cưng chiều quý phi khiến mậu hậu của ta thường xuyên buồn bực không vui, sầu não uất ức quá độ nên cuối cùng khó sinh mà ch ế t.

Đệ đệ ruột thịt vốn nên là thái tử của ta còn chưa sinh ra đã ch ế t yểu, chỉ để lại ta một mình trên cõi đời này, luôn bị quý phi bắt nạt ức hiếp.

Ta hận quý phi, cũng không thích Triệu Lâm Uyên. Nhưng Triệu Lâm Uyên không thể chết.

Dù có cho ta lựa chọn ngàn vạn lần thì ta vẫn sẽ tặng lại hy vọng sống sót cho nó.

Nhiếp Chính Vương im lặng nhìn chằm chằm vào ta rất lâu.

[Nữ nhân này thật khiến người ta đau lòng!]

[Trong lòng ông đây nàng quan trọng hơn Triệu Lâm Uyên rất nhiều! Hoàng đế chết rồi thì đổi một người khác, cái gì mà máu mủ huyết mạch, ông đây chả quan tâm! Ông đây chỉ để ý nàng thôi!]

Không thể không nói giờ khắc này ta thật sự thấy cảm động.

Nhưng Nhiếp Chính Vương này, có phải ngươi đang đứng nói chuyện không đau eo không? Nói vậy là không phải giang sơn nhà ngươi nên tùy tiện thay ai cũng có thể làm hoàng đế hả?

"Không biết có phải khi nãy công chúa bị đập đầu nên đã nhận nhầm bổn vương thành ngươi khác không?"

Chủ đề nói chuyện của Nhiếp Chính Vương chuyển biến nhanh chóng khiến ta không phản ứng kịp.

"Hả?"

Nhiếp Chính Vương không nói thêm, chỉ sâu kín nhìn ta. Ta bỗng nhiên hiểu hắn đang muốn nói gì. Cái tên nam nhân này! Đã chiếm được ngon ngọt mà lại còn khoe mẽ!

Trong đầu ta chợt hiện ra bí quyết thứ hai mà Hạnh Nhi nói: Khiến hắn ghen rồi quay sang dỗ hắn.

Ta cười nhạt một tiếng: "Nếu ta thật sự coi vương gia thành người khác thì vương gia định thế nào?"

19

Hạnh Nhi nói với ta, cố tình để cho nam nhân ghen một chút thì mấy gã nam nhân đều sẽ tránh xa ngươi như con chó con bị ức hiếp, sau đó ngươi tới dỗ dành hắn quay về thì hắn sẽ trở nên vô cùng nghe lời.

Hiển nhiên kinh nghiệm của Hạnh Nhi vẫn còn chút phiến diện.

Nam nhân trước mắt này cũng không phải con chó con gì, mà hắn là con sói hoang to bự chảng.

Ta bị hắn gắt gao đè lên tường hôn, ta cảm giác chính mình sắp bị ăn sạch sẽ tới nơi rồi.

[Dám coi ta là Diệp Thừa Trạch? Nàng đúng là không biết chữ "c h ế t" viết như thế nào!]

[Tới đây để ta cho nàng khắc sâu ký ức một chút, sau này mỗi ngày ôn tập một lần xem nàng có dám nhận nhầm ta thành hắn không!]

Ta hít thở không thông, giãy giụa mở miệng: "Ta ta ta chọc ngươi thôi, chọc ghẹo người đấy! Đừng đừng đừng...."

Rốt cuộc Nhiếp Chính Vương cũng dừng lại, ta thở phào một cái.

Hạnh Nhi à Hạnh Nhi, em hại bản công chúa suýt tí nữa thì bị ăn sạch chùi mép rồi.

20

Sau khi về kinh thành tai tiếng của ta và Nhiếp Chính Vương truyền ra khắp nơi khiến dư luận xôn xao. Mọi người đều nói Nhiếp Chính Vương anh hùng cứu mỹ nhân, ở dưới chân núi với trưởng công chúa một đêm đã khiến trái tim công chúa trở thành tù binh. Có người tán thưởng đây là trai tài gái sắc do ông trời tác hợp, cũng có người nói ta hại nước hại dân.

Bọn họ nói rằng ta là trưởng công chúa, phụ lòng Diệp học sĩ rồi lại để Nhiếp Chính Vương lòng lang dạ sói làm nhân tình, tương lai kiểu gì cũng sẽ chắp tay dâng giang sơn của Triệu thị lên cho hắn.

Lời đồn đãi sôi nổi ồn ào, ta hoàn toàn coi như không nghe thấy gì cả. Bọn họ không biết được là từ sau khi trở lại kinh thành, Nhiếp Chính Vương hắn....

Dường như đã thay đổi thành một người khác.

Trên triều đình hắn vẫn là Nhiếp Chính Vương uy nghiêm lạnh lùng, lôi đình vạn quân.

Nhưng vừa hạ triều thì ngày nào hắn lại cũng dính lấy ta, ngay cả khi phải phê duyệt tấu chương cũng bắt ta và tiểu hoàng đế ngồi bên cạnh.

Lấy lý do vô cùng đứng đắn là để cho hoàng đế bắt đầu học tập quản lý triều chính.

Hoàng đế ngày nào cũng mặt ủ mày ê, ban ngày phải đi phê duyệt tấu chương, buổi tối còn phải bị thầy giáo lôi đi đọc sách, quả thực khổ không nói nổi.

Mỗi lần hoàng đế khóc lóc kể lể với ta thì ta đều khuyên hắn: "Nhiếp Chính Vương cũng vì muốn tốt cho ngươi, ngươi lại nhịn thêm tí nữa đi."

"Hoàng tỷ không yêu ta! Hu hu hu...Bây giờ tỷ với Nhiếp Chính Vương đã cùng một phe rồi, các ngươi muốn khiến ta mệt chết!"

"Hừ! Ta sẽ viết thư cho Diệp học sĩ, bảo huynh ấy quay về kinh cưới tỷ! Ta không cần Nhiếp Chính Vương làm tỷ phu của ta!"

Ta vội vàng bịt mồm hoàng đế lại.

Ông cố nội ạ, để Nhiếp Chính Vương nghe thấy lời này của ngươi thì hắn có thể đá bay ngươi đi đấy ngươi có tin không.

21

Mặc dù hoàng đế thích khóc nhưng đầu óc lại dùng rất tốt. Nhiếp Chính Vương tự tay dạy bảo hai tháng, học thức của tiểu hoàng đế đột nhiên tăng mạnh.

Lúc phê tấu chương thỉnh thoảng còn có thể đưa ra đề nghị ra hình ra dáng.

Ta cảm thấy vui mừng sâu sắc.

Cái thằng nhóc này rốt cuộc cũng không làm uổng phí một mảnh khổ tâm của bản công chúa.

Nhiếp Chính Vương thường xuyên tranh công với ta.

"Hôm nay nghe thầy giáo nói hoàng đế được hạng nhất ở kỳ thi tháng?"

Trên mặt ta vẫn giữ nụ cười: "Vâng vâng vâng, tất cả đều nhờ Nhiếp Chính Vương dạy bảo có công!"

Nhiếp Chính Vương nheo mắt nhìn ta: "Nàng định cảm tạ bổn vương thế nào?"

[Ý của ta rất rõ ràng rồi đúng không? Nhanh nhanh cho ta hôn một cái!]

Ta xoay ngươi lấy hai viên dạ minh châu rồi dâng lên.

"Thỉnh vương gia nhìn xem, hai viên dạ minh châu này chính là trân phẩm do Nam Cương tiến công, giá trị liên thành...."

Đuôi lông mày của Nhiếp Chính Vương nhướng lên.

[Giả ngu với ta đúng không? Xem ra có một số việc hồi lâu không làm, đã đến lúc phải một tập một phen...]

Thị vệ bên người của Nhiếp Chính Vương rất có mắt nhìn, hắn sai đám thị nữ thái giám trong phòng ra ngoài cửa canh gác hết.

Ta nhìn thấy trước khi cửa điện đóng lại, Hạnh Nhi dùng khẩu hình nhắc nhở ta một câu.

"Công chúa, cần phải dục cự còn nghênh, nhớ là cần phải dục cự còn nghênh đấy!" Ta bất chợt cảm thấy khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, nghiêng người tránh né Nhiếp Chính Vương tới gần, giơ tay chống đỡ trước ngực hắn khiến hắn không thể tiến vê phía trước nữa.

[*dục cự còn nghênh: muốn mời chào lại ra vẻ cự tuyệt]

Cự tuyệt thì đã cự tuyệt rồi, nhưng còn chưa đợi ta nghênh thì hai tay của ta đã bị hắn kẹp ở sau lưng. Nhiếp Chính Vương ghé vào tai ta nhẹ giọng thầm thì, giọng nói khàn khàn quyến rũ.

"Né ta?"

"Trước đây ta chỉ muốn hôn một cái, bây giờ ta đổi ý rồi..."

Ta trợn tròn mắt, cô giáo Hạnh Nhi dạy tốt thật đấy.

Lần sau đừng dạy nữa.

22

Danh hào vương giả mạnh miệng của Nhiếp Chính Vương cũng không phải tự nhiên mà có. Hắn làm ta sợ gần ch ế t xong cuối cùng chỉ hôn ta mấy cái liền thả ra.

Cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua từng ngày, hình như hoàng đế càng ngày càng thích Nhiếp Chính Vương, hôm nay nó còn năn nỉ Nhiếp Chính Vương dẫn nó đi biệt uyển cưỡi ngựa nữa cơ.

Ta sợ lạnh nên không muốn đi cùng.

Dùng đồ ăn sáng xong Hạnh Nhi chợt thần thần bí bí đưa cho ta một lá thư mật.

"Công chúa, Tiểu Hạ Tử đưa cho em."

Lòng ta đột nhiên trở nên nặng nề. Tiểu Hạ Tử là tai mắt của Diệp Thừa Trạch. Là thái giám chuyên môn truyền lại thông tin của hắn cho ta. Ta mở thư mật ra, bên trong thư chỉ viết một câu: Mời công chúa tới Kê Minh Tự một chuyến.

Lòng ta chợt bối rối, chữ viết này đúng là bút tích của Diệp Thừa Trạch, lẽ nào Diệp Thừa Trạch đã trở về?

23

Ta bãi giá tới Kê Minh Tự, sau đó được lão phương trượng dẫn tới thư phòng. Vừa bước vào phòng ta đã gặp được một người hồi lâu chưa thấy.

Thừa tướng.

"Diệp Thừa Trạch đâu?" Ta lạnh giọng hỏi.

Thừa tướng vung tay áo bào, cung kính quỳ xuống đất hành đại lễ với ta: "Lão thần nhận được sự nhờ vả của Diệp học sĩ, có vài thứ muốn đưa cho công chúa nhìn một chút."

Ta theo bản năng mà không muốn xem. Thừa tướng nói nhận được sự nhờ vả của Diệp Thừa Trạch, ta lại không thể không xem.

Một canh giờ sau ta rời khỏi Kê Minh Tự. Nắng ấm chiếu khắp đất trời, thế nhưng ta lại cảm thấy cả người lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

24

Đêm xuống sương rơi Nhiếp Chính Vương mới dẫn hoàng đế đã thiếp đi ở trên đường về tới hoàng cung. Hắn cởi áo lông chồn vẫn vương khí lạnh ra, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.

[Mới một ngày không thấy mà ông đây nhớ nàng quá]

Tất cả tín nhiệm của ta đối với Nhiếp Chính Vương đều dựa vào thứ này. Có một số việc hắn không nói nhưng ta vẫn có thể nghe được. Cho nên ta luôn cho rằng tình cảm của hắn đối với ta đủ để kiềm chế trái tim đang muốn tạo phản kia của hắn.

Nhưng bây giờ hắn rốt cuộc là người như thế nào, ta lại không quá rõ. Ta trở tay ôm lấy cổ Nhiếp Chính Vương, nhẹ nhàng gọi tên hắn: "Lâm Mộc Xuyên, ngươi thích ta sao?"

Nhiếp Chính Vương nhìn ta rất lâu mới trầm giọng lên tiếng:

"Đương nhiên thích. Đâu chỉ là thích, Triệu Vân Hi, ta yêu nàng."

Bỗng nhiên ta rất muốn khóc.

Lâm Mộc Xuyên, ngươi yêu ta như thế, nhưng ngươi vẫn quyết định tạo phản đúng không?

25

Lúc tảo triều ngày hôm sau, có quan viên dâng tấu báo rằng vùng Lĩnh Nam đột phát phản loạn, chỉ trong một đêm phản quân đã chiếm lĩnh thủ phủ của Lĩnh Nam.

Ngay lúc chúng thần đang bối rối ta lại nhìn về phía Nhiếp Chính Vương. Hắn rất bình tĩnh, trên mặt không hề có chút ngoài ý muốn nào.

Trấn Viễn đại tướng quân được Nhiếp Chính Vương phái đi xử lý chuyện này, chúng thần bày tỏ đồng ý nhưng ta lại rất lo lắng. Vừa tan triều Nhiếp Chính Vương đã đi vào cung của ta.

"Khi nãy ta thấy sắc mặt của nàng không tốt lắm, có chuyện gì sao?"

Ta nghiêm túc nhìn vào mắt hắn và hỏi: "Lĩnh Nam vẫn luôn yên ổn, tại sao lại đột nhiên xuất hiện quân phản loạn?"

Giọng nói của Nhiếp Chính Vương rất bình tĩnh: "Nàng đừng sợ, có ta ở đây."

"Nhưng Diệp Thừa Trạch còn đang ở Lĩnh Nam."

Nhiếp Chính Vương nhìn ta bằng đôi mắt không hề hoảng hốt, vẻ mặt chợt lạnh lẽo.

[Thì ra nàng đang lo lắng cho hắn!]

[Ta biết ngay nàng chỉ lo lắng cho hắn ta! Nàng chưa bao giờ quên hắn cả!]

[Có phải nàng vẫn đang chờ hắn về cưới nàng không! Rốt cuộc nàng coi ông đây là cái gì!]

Ta biết giờ phút này ta không nên hỏi, nhưng ta vẫn không nhịn được mà muốn biết đáp án.

"Quân phản loạn ở Lĩnh Nam có liên quan đến ngươi không?"

Trong lòng Nhiếp Chính Vương bỗng hoàn toàn yên tĩnh. Ta không nghe được bất cứ âm thanh gì. Mãi hồi lâu sau Nhiếp Chính Vương mới lạnh giọng lên tiếng:

"Thì ra nàng đang nghi ngờ ta."

26

Hôm đó ở Kê Minh Tự, thừa tướng cho ta xem rất nhiều thứ. Có bản ghi chép điều tra kỹ càng của hai lần ám sát, có báo cáo động tĩnh của quân phản loạn ở Lĩnh Nam, và còn có một bản danh sách rất dài, trong đó viết tên của các quan viên âm thầm tham dự cánh quân phản loạn.

Mà người làm chủ đứng sau lưng tất cả mọi chuyện, tất cả chứng cứ đều chỉ về hướng Nhiếp Chính Vương.

Diệp Thừa Trạch viết một lá thư, trong thư viết:

"Vân Hi, có một chuyện ta vẫn luôn giấu giếm nàng. Ta đã biết Lâm Mộc Xuyên thích nàng từ rất lâu rồi. Vì có được nàng nên Lâm Mộc Xuyên bày ra sự kiện rơi xuống nước trong cung yến và việc ám sát ở nơi tế thiên để có được tấm lòng của nàng. Ta và thừa tướng đã sớm phát hiện ra tung tích của quân phản loạn, ta cố ý đề xuất đến Lĩnh Nam xử lý nạn lụt cũng vì muốn mượn cơ hội này để thăm dò kĩ càng."

"Lâm Mộc Xuyên gian trá lớn mật, muốn mưu đồ tạo phản. Vân Hi, dẫn Lâm Mộc Xuyên tới Lĩnh Nam là cơ hội duy nhất của chúng ta."

Chuyện lớn long trời lở đất như thế này, hắn tuyệt đối sẽ không gạt ta.

Nếu Lâm Mộc Xuyên thật sự làm những chuyện đó thì kỹ thuật diễn của hắn thật tốt quá.

Tốt đến nỗi khiến ta tự tay dâng cả trái tim đến cho hắn.

27

Nhiếp Chính Vương cực kỳ tức giận, liên tục ba ngày không tới hậu cung tìm ta.

Lúc vào triều hắn cũng không thèm nhìn ta một mắt khiến tiểu hoàng đế sợ bóng sợ gió.

"Hoàng tỷ, tỷ với tỷ phu làm sao vậy?"

Ta vỗ đầu của hoàng đế: "Ai khiến ngươi gọi hắn là tỷ phu?"

Hoàng đế cười hềnh hệch: "Hì hì...Hai người cãi nhau đúng không? Tỷ có muốn ta tới hòa giải một chút không?"

Ta nhìn chằm chằm vào hoàng đế: "Giỏi lắm, thằng nhóc con như ngươi đâm chọt vào chuyện của người lớn làm gì!"

Hoàng đế trừng mắt: "Ta không nhỏ, ta sắp chín tuổi tới nơi rồi! Tỷ phu chín tuổi cũng đã ra chiến trường giết địch rồi kìa!"

Ta rũ mắt khẽ giọng hỏi hoàng đế.

"Lâm Uyên, Nhiếp Chính Vương và Diệp học sĩ, ngươi tin tưởng ai hơn?"

Hoàng đế ngẩng đầu ưỡn ngực, lè lưỡi trêu ta: "Hại vị đều là cánh tay đắc lực của Đại Chu, cả hai trẫm đều tin."

Ta đạp nó một cước: "Nếu ý kiến của hai bọn họ không hợp nhau thì sao?"

Hoàng đế che mông nhìn ta: "Vậy ai có thể làm tỷ phu của ta thì ta tin người đó!"

Ta cười mắng nó: "Biến đi!"

28

Ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định chủ động lấy lòng Nhiếp Chính Vương.

Nhưng không đợi ta bắt tay vào hành động thì Lĩnh Nam đã truyền đến tin tức xấu. Ba trận chiến Trấn Viễn đại tướng quân làm chủ soái đều toàn bộ bại trận.

Tin tức càng xấu hơn là, Diệp Thừa Trạch đã bị bắt làm tù binh.

Nhất thời trong triều đại loạn, có văn thần đưa ra ý kiến rằng Nhiếp Chính Vương hãy thân chinh tới Lĩnh Nam để ổn định dân tâm, nhưng đã lập tức bị đám võ tướng phản đối kịch liệt.

Nhiếp Chính Vương vẫn luôn trầm ngâm không nói, sắc mặt âm trầm.

Đêm tới, ta tắm rửa thay quần áo, trang điểm tỉ mỉ đi vào phủ Nhiếp Chính Vương.

29

Dường như Nhiếp Chính Vương đã đoán được ta sẽ đến, hắn ngồi sẵn chờ ta trong tiền thính rồi.

"Quả nhiên công chúa đã đến rồi." Hắn nhìn ta, đôi mày tràn đầy lạnh lẽo.

"Lần này cũng muốn lấy thân báo đáp sao?"

Ta giơ tay cởi áo khoác lông chồn ra, đi về phía trước mấy bước rồi trực tiếp ngồi trên đùi Nhiếp Chính Vương.

"Vương gia nói đúng."

Vẻ mặt của Nhiếp Chính Vương tối sầm lại, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Triệu Vân Hi!"

[Nàng dám vì Diệp Thừa Trạch mà làm đến mức độ như thế!]

[Ông đây tức ch ế t mất! Rốt cuộc Diệp Thừa Trạch chỗ nào đáng giá nàng hi sinh như vậy!]

[Triệu Vân Hi, nàng không có trái tim!]

Ta dùng đầu ngón tay lạnh buốt vuốt ve mặt của Nhiếp Chính Vương, sau đó hôn nhẹ lên môi của hắn.

"Lâm Mộc Xuyên, chừng nào thì người mới cưới ta?"

Nhiếp Chính Vương sửng sốt, ánh mắt lập tức trở nên mừng rỡ. Ghế của phủ Nhiếp Chính Vương vô cùng mềm mại, cũng rất rộng rãi. Váy áo ta mặc rất mỏng, cũng rất dễ cởi.

"Vân Hi...."

Ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

Nhưng vẫn còn thiếu chút nữa.

30

Ta nhìn Nhiếp Chính Vương đột nhiên đứng dậy, cả người trở nên ngơ ngác.

Hắn sao vậy? Sao lại ngừng rồi? Trời ạ!

Ta chợt có một suy nghĩ kinh dị.

Không trách được mỗi lần như thế Nhiếp Chính Vương cũng chỉ đến điểm thì ngưng, lẽ nào hắn....Không được?

Ánh mắt của ta không tự giác mà quét vào hông hắn.

"Khụ khụ! Ta mới nhớ hình như ta còn có việc thì phải!"

Hơi thở của Nhiếp Chính Vương trở nên lộn xộn, hắn xoay người sang chỗ khác né trách ánh mắt của ta.

[Nàng nhìn cái gì vậy? Không phải nàng đang nghi ngờ ta không được đấy chứ?!]

[Ông đây sao có thể không được! Ông đây được cực kỳ! Ông được bá cháy con bọ chét! Nhưng ông đây phải đi rồiiiii!]

Ta vô cùng nghi ngờ: "Ngươi có chuyện gì?"

Nhiếp Chính Vương nghiến răng nghiến lợi: "Ta phải đi Lĩnh Nam!"

Ta đứng phắt dậy: "Không được! Lĩnh Nam có mai phục!"

Nhiếp Chính Vương càng tức giận hơn: "Ta biết, cho nên ta càng phải đi!"

Hả?

[Ông đây hận ngươi! Con gà non Diệp Thừa Trạch kia! Tất cả đều tại cái ý kiến ngu ngục của ngươi hại ông đây tên đã lên dây còn phải vội vàng đi Lĩnh Nam! Ông đây mà gặp được ngươi thì cẩn thận ông lột một tầng da của ngươi raaa!]

[Nhưng mà ông đây thắng rồi hihi. Vân Hi tin ta chứ không tin ngươi! Ha ha ha....Ta thật sự muốn thấy vẻ mặt ngươi khi biết tin này! Nghĩ thôi cũng thoải mái hết cả người!]

Ta nghe hồi lâu, nắm đấm chợt trở nên cứng rắn.

Ta lạnh lùng nhìn Nhiếp Chính Vương, ánh mắt tràn ngập sát khí.

"Lâm Mộc Xuyên, tới đây, nói rõ ràng xong xuôi rồi đi sau."

31

Nhiếp Chính Vương dẫn binh xông tới Lĩnh Nam ngay trong đêm.

Bóng đêm ảm đạm, không có tướng sĩ nào phát hiện ra trên mặt Nhiếp Chính Vương của bọn họ có một dấu năm ngón tay đỏ tươi.

Cũng không ai có thể nghe được tiếng lòng sói gào quỷ khóc suốt cả đoạn đường của hắn.

[Thê tử gia bạo ta! hu hu hu...]

32

Buổi tối hai ngày sau đó thừa tướng khởi binh tạo phản. Ta và hoàng đế bị chặn trong tẩm điện, bên ngoài binh lửa không ngớt.

Hoàng đế tiến bộ rất nhiều, lần này không gào khóc nữa. Thừa tướng đạp cửa mà đến, đi ở đằng sau là Diệp Thừa Trạch.

Thừa tướng đi tới trước mặt hoàng đế: "Cung thỉnh bệ hạ về trời!"

"Làm càn!"

Giọng nói của hoàng đế hơi run rẩy nhưng ngữ khí vẫn rất mạnh mẽ hữu lực.

"Loạn thần tặc tử như các ngươi tốt nhất là nhanh chóng thúc thủ chịu trói, bằng không mấy vạn tinh binh của kinh thành sẽ lập tức xông vào tiêu diệt các ngươi!"

Thừa tướng càn rỡ cười to: "Ngươi bị dọa ngu người rồi à? Toàn bộ binh lực của kinh thành đều nghe hiệu lệnh của Nhiếp Chính Vương, bây giờ Nhiếp Chính Vương ở tận Lĩnh Nam, ngươi cho rằng bọn họ sẽ tới cứu ngươi? Nằm mơ đi!"

"Diệp học sĩ, à không, Diệp thừa tướng, nhanh tới tiễn bệ hạ và công chúa một đoạn đường!"

Diệp Thừa Trạch rút kiếm đi về phía ta và hoàng đế, ta che chở hoàng đế ở sau lưng, trực diện với mũi kiếm của Diệp Thừa Trạch.

"Diệp thừa tướng, ngươi tính đâm chỗ nào của bản cung trước? Cổ? Ngực? Hay là bụng?"

Diệp Thừa Trạch nhìn ta hồi lâu, chợt cười khổ.

"Hắn nói cho nàng biết rồi."

Ta tiến về phía trước một bước, nắm chặt lỗ tai của Diệp Thừa Trạch, miệng vẫn giận dữ mắng: "Ngươi dám cùng Lâm Mộc Xuyên lừa gạt ta! Ngươi chờ xem, xem hôm nay ta có vặn rớt lỗ tai của ngươi ra không!"

Thân thể Diệp Thừa Trạch không nhúc nhích nhưng miệng vẫn xin khoan dung: "Vân Hi xin tha mạng, không phải ta muốn lừa nàng, ta muốn lừa thừa tướng thôi."

Thừa tướng: "???"

33

Cuộc tạo phản của thừa tướng chỉ duy trì hai canh giờ.

Lúc ta lấy bình phù hiệu lệnh binh lính của kinh thành từ trong ngực ra thì mặt hắn lập tức xám như tro tàn.

Trong hoàng cung đã sớm xuất hiện đầy tinh binh, ngay lúc thừa tướng dẫn người bức vua thoái vị thì quân phản loạn do hắn cầm đầu đã toàn bộ bị tiêu diệt.

Hoàng cung rất mau đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có.

Hoàng đế bị thị vệ ôm đi ngủ, trên đường đi nó còn gào khóc muốn cho chúng ta biết tay.

Ta ngồi ngay ngắn trong đại điện, mắt sáng như đuốc nhìn Diệp Thừa Trạch.

34

"Cho nên các ngươi hạ một bàn cờ to như thế chỉ vì khiến thừa tướng lấy ra bản danh sách đó?"

Diệp Thừa Trạch gật đầu: "Dư độc của cung biến một năm trước vẫn còn sót lại, nhân cơ hội lần này thừa tướng tạo phản mới có thể tiêu diệt hết những bè cánh phản thần ở khắp nơi."

Ta vỗ bàn rầm một tiếng.

"Cho nên ngươi dám lấy chuyện này cá cược với Lâm Mộc Xuyên?"

"Ta ở đây ưu quốc ưu dân, lo lắng hết sức, cả ngày xoắn xuýt nên tin tưởng ai. Kết quả là hai các ngươi ở đây đùa giỡn ta?"

Diệp Thừa Trạch cười nhạt một tiếng: "Nếu không thì sao ta có thể cam lòng mà buông tay chứ?"

Ta ngây ngẩn cả người.

Diệp Thừa Trạch đứng dậy xoa đầu ta: "Vân Hi, cũng may đó là Lâm Mộc Xuyên, đổi lại là người khác thì ta sẽ tuyệt đối không để nàng đi đâu."

"Nhanh tới phủ Nhiếp Chính Vương chờ hắn đi, đoán chừng tối này hắn sẽ về tới kinh thành đấy."

35

Giờ tý, phủ Nhiếp Chính Vương.

Lâm Mộc Xuyên mang một thân gian nan vất vả quay về, ta cầm bình phù ra đưa cho hắn lại bị hắn đặt lại vào trong ngực ta.

"Tặng nàng, coi như là sính lễ đi."

Ta ngẩn ra, cái binh phù này có thể điều lệnh mười vạn đại quân của kinh thành, thế mà hắn lại đưa cho ta làm sính lễ?

Lâm Mộc Xuyên ôm ta vào ngực: "Bình phù thì nhà ta có mấy cái cơ, sau này cho nàng hết." Vành mắt ta đỏ bừng, sững sờ nhìn Lâm Mộc Xuyên.

[Dáng vẻ này của vợ quá sức khiến người ta yêu thương, không được không được, hôm nay dù có là thiên vương lão tử tới thì cũng vô dụng! Ông đây muốn động phòng hoa chúc sớm!]

Ta phụt cười: "Còn chưa thành thân mà đã muốn động phòng?"

Lâm Mộc Xuyên sững sờ ngay tại chỗ: "Sao nàng biết ta..."

Ta ngẩng đầu hôn hắn, chặn lại hết những gì hắn sắp nói ra.

"Bản công chúa là tiên nữ hạ phàm, có thể nghe thấy tiếng lòng của ngươi, sau này ngươi cứ liệu cái thân đấy..."

Lâm Mộc Xuyên ôm ngang ta lên, vừa đi vừa cười: "Tiểu tiên nữ, mấy chuyện tiếp theo bổn vương nghĩ, nàng phải nghe tỉ mỉ chút nghe chưa."

Ta tựa vào bả vai của Lâm Mộc Xuyên, trên mặt là một màu ửng đỏ.

Lâm Mộc Xuyên, ngươi thật đúng là tên bại hoại.

Bản công chúa thích lắm.

[END]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play