Ta nghe thấy tiếng lòng của nhiếp chính vương

1


1 năm


[Zhihu] Ta nghe thấy tiếng lòng của Nhiếp Chính Vương - Diệc An (Hoàn)
______________

Sau một lần ngoài ý muốn bị rơi xuống hồ nước, ta đột nhiên có thuật đọc tâm.

Lúc thượng triều ta ngồi bên cạnh tiểu hoàng đế, chợt nghe thấy Nhiếp Chính Vương nổi tiếng hung ác tàn bạo đang độc thoại nội tâm.

[Năm nay hoàng đế bảy tuổi hay tám tuổi ấy nhỉ? Khi nào mới lớn đây? Ông đây mệt mỏi quá rồi!]

[Sao hôm nay công chúa mặc váy xinh đẹp vậy, hay là mặc để cho Diệp Thừa Trạch ngắm? Mẹ kiếp, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ băm hắn rồi ném xuống hồ cho cá ăn!]

[Phiền thế không biết, tạo phản bây giờ.]

1

Ta có thể nghe thấy tiếng lòng người khác, nhưng người khác này chỉ là một mình Nhiếp Chính Vương thôi.

Vậy nên ta đã biết rất nhiều bí mật nhỏ.

Tỉ như Nhiếp Chính Vương, người luôn nổi tiếng là thủ đoạn cay nghiệt, ác độc tàn bạo thật ra lại là một kẻ ngớ ngẩn.

Đối mặt với văn võ bá quan đang nghiêm túc chầu triều, trong nội tâm của hắn lại dựng hẳn một sân khấu kịch rồi ngày nào cũng phàn nàn về mọi người.

[Sao Chu thái phó còn chưa nói xong nữa? Mỗi lần bẩm tấu ông ta đều là người nói nhiều nhất, lúc nào cũng lao thao cái gì mà phải cần cù liêm chính, chăm chỉ trung thực!]

[Lý thượng thư kia lê cả cái quầng thâm mắt vào triều, xem ra tối hôm qua không làm chuyện đứng đắn gì! Đừng nghĩ là ta không biết ngươi vừa nạp hai tỷ muội sinh đôi mười lăm tuổi vào phủ làm tiểu thiếp!]

[Cái thằng cháu Diệp Thừa Trạch này chảnh cái gì cơ chứ? Đừng có ỷ vào công chúa thích ngươi nên dám nhảy loạn xạ ở đây, còn dám tố cáo người của ta? Có tin ông đây tìm cớ đày ngươi đi Nam Cương đánh giặc không? Ngươi có thể sống mà quay về coi như ta thua!]

....

Mỗi lần ta trông thấy gương mặt lạnh lẽo u ám của Nhiếp Chính Vương, rồi lại nghe tiếng lòng vô cùng cáu kỉnh của hắn thì ta luôn có cảm giác mình đang nhìn một tên bệnh tâm thần nhảy tới nhảy lui trước mặt.

Mà càng khiến ta thấy khủng hoảng hơn chính là tên bệnh tâm thần nắm quyền sinh quyền sát trong tay này hình như rất thích ta.

2

Ta rơi xuống nước vào đúng hôm trong cung tổ chức yến tiệc mừng Lễ Nguyên Tiêu.

Uống rượu xong ta dựa ở bên hồ nghỉ ngơi một lát, sau đó cả ta và thị nữ Hạnh Nhi đều bị một kẻ áo đen đẩy vào trong hồ.

Đêm đen gió lộng, xui thay là ta lại không biết bơi. Hạnh Nhi còn chìm nhanh hơn cả ta, tiếng nhạc che phủ tiếng vùng vẫy của chúng ta, ta mau chóng mất đi ý thức.

Trong lúc mơ màng ta cảm giác có người nâng cơ thể của ta lên, ôm ta lên bờ, thậm chí còn độ khí giúp ta.

Lúc đó ta đã nghĩ, đợi ta tỉnh lại thì nhất định phải cho tên thị vệ này thăng quan tiến tước, sau đó phái hắn tới quận châu xa kinh thành nhất để làm việc.

Dù sao đây cũng là nụ hôn đầu tiên của bản công chúa, vậy mà tối nay đã bị hắn chiếm mất rồi, sau này bản công chúa nhìn thấy hắn thì phải làm làm thế nào mới tốt đây?

Nhưng mà khi ta tỉnh lại, hoàng đế lại nói cho ta biết rằng người cứu ta chính là Nhiếp Chính Vương.

Ta buồn rầu cực kì.

Người này không những ta không thể điều đi chỗ khác, mà sau này ngày nào cũng phải gặp mặt nữa cơ. Ta phải làm thế nào mới ổn bây giờ?

Giang hồ cấp cứu, rất gấp!

3

Lần đầu tiên lên triều sau khi khỏi bệnh, ta ngồi bên trái hoàng đế, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Nhiếp Chính Vương đang ngồi ở bên phải hoàng đế một cái.

Vẻ mặt hắn rất bình thản, nhất cử nhất động đều tràn đầy uy nghiêm.

Hắn cũng chẳng thèm nhìn ta một lần nào.

Ta đang nghĩ có phải là mình đang quan trọng hóa cái lần độ khí kia lên không thì bất chợt lại nghe thấy giọng nói của Nhiếp Chính Vương vang lên.

[Môi của trưởng công chúa nhìn mềm ghê nơi, lần trước chưa nếm được vị gì, muốn nếm thử lần nữa quá đi mất.]

Ta trợn to mắt nhìn Nhiếp Chính Vương, sợ tới mức suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ.

Nhưng mà ta lại nhanh chóng phát hiện hắn không hề mở miệng, nhìn trông có vẻ đang rất chuyên chú nghe đám đại thần bên dưới dâng tấu chương.

[Hình như nàng đang nhìn ta? Có phải cuối cùng cũng đã phát hiện ra ta đẹp trai hơn con gà non Diệp Thừa Trạch kia nhiều?]

Giọng nói đó lại vang lên lần nữa.

Ta nuốt một ngụm nước miếng, lúc này mới phát hiện ra thứ mà ta vừa nghe được hình như là tiếng lòng của Nhiếp Chính Vương.

4

Từ ngày đó trở đi ta như vừa được mở ra một cánh cửa của thế giới mới.

Việc phải ngày ngày vào triều nghe tấu cũng trở nên thú vị hơn nhiều. Mỗi lần nghe thấy sân khấu hài độc thoại của Nhiếp Chính Vương thì trong lòng ta lại vui vẻ cực kỳ.

Nam nhân khiến tất cả mọi người vừa nghe đã nhũn cả chân ra này, từ một tiểu tướng quân từng bước ngồi lên địa vị cực cao ngày hôm nay, trên tay không biết đã dính bao nhiêu máu tươi.

Hắn ở trước mặt mọi người vĩnh viễn đều là dáng vẻ lạnh lùng trang nghiêm, làm việc sát phạt quyết đoán, khiến người ta nhìn mà sợ phát khiếp.

Đối với người nam nhân đang nắm giữ tính mạng của ta và hoàng đế, người đang chấp chưởng quyền to của triều đình này, ta luôn phòng bị có thừa, vừa kính vừa sợ.

Nhưng ta không ngờ một nam nhân như vậy, thế giới nội tâm lại phong phú đến cỡ đó.

Bây giờ hắn lại đang cười nhạo râu mép của thái phó vừa dài vừa xấu, song sau đó lại phàn nàn khẩu âm của Đại học sĩ trong Nội Các nghe giống như tiếng chim kêu quàng quạc, còn phải mỗi ngày lôi Diệp Thừa Trạch ra mắng một vạn lần mới vừa lòng.

Không những thế, ngày nào hắn cũng muốn hôn ta.

Còn là kiểu đè lên tường mà hôn nồng nhiệt mới chịu cơ.

5

Ta chưa từng nghĩ đến việc Nhiếp Chính Vương sẽ thích ta.

Dù sao trước đây phụ thân hắn đã bị ông phụ hoàng không đáng tin cậy của ta liên lụy đến chết.

Nhưng sau đó ta lại nghĩ, hắn thích ta cũng không phải chuyện gì xấu.

Hoàng đế mới tám tuổi, vẫn chưa hiểu gì cả. Trưởng công chúa mỗi ngày vào triều nghe dâng tấu cùng hoàng thượng như ta cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.

Giang sơn của Triệu thị có một nửa đã nằm trong tay hắn, chỉ cần hắn muốn thì một nửa còn lại bất cứ lúc nào cũng có thể là vật trong tay.

Bây giờ hắn thích ta, ít nhất sẽ giảm bớt chút tỉ lệ tạo phản trong tương lai.

Ngâm thêm mấy năm nữa, đợi khi hoàng đế lớn hơn một chút thì có một vài việc sẽ dễ nói hơn nhiều.

Mọi thứ đều rất tốt, chỉ có một vấn đề duy nhất là ba tháng sau chính là hôn kỳ của ta và Diệp Thừa Trạch.

6

Hôm nay lúc chầu triều thừa tướng lại nhắc đến hôn sự của ta.

"Hôn kỳ của công chúa và Diệp phò mã đã gần tới, hậu cung cũng nên bắt đầu chuẩn bị các thủ tục và lễ nghi. Công chúa không nên lại vì chuyện nước nhà mà vất vả nữa, nên để bụng tới hôn nhân đại sự của mình nhiều hơn."

Thừa tướng là một con cáo già, ông ta ước gì ta sẽ vội vàng lấy chồng thì có. Lúc trước khi quyết định ta sẽ cùng ấu đế chấp chính thì ông ta đã dựng râu trừng mắt, không hề hài lòng thỏa dạ tí nào.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thừa Trạch, quan phục màu đỏ thẫm càng làm nổi bật khí chất ôn nhuận như ngọc, oai phong bất phàm của hắn.

Hắn nhẹ nhàng cười với ta, cặp mắt kia rực rỡ như ánh sao, tràn đầy cưng chiều yêu mến.

"Lời ấy của thừa tướng sai rồi."

Giọng nói mang theo khí tức nguy hiểm vang lên, trong lòng ta cuối cùng cũng ổn định vững vàng.

Nhờ hết vào ngươi, Nhiếp Chính Vương đại nhân.

Cà khịa chết cái lão già thối tha này đi!

7

"Trước đây khi tân đế đăng cơ, là bổn vương quyết định để công chúa và tân đế cùng nhau chấp chính ổn định triều đình. Thừa tướng đại nhân, bây giờ ngươi muốn để công chúa thoái ẩn là do có bất đồng gì với quyết định của bổn vương sao?"

Đôi mắt hẹp dài của Nhiếp Chính Vương nhìn chằm chằm vào thừa tướng, nhìn tới nỗi mặt mũi của thừa tướng tràn đầy mồ hôi.

"Lão thần cũng vì suy xét cho công chúa thôi, dù sao tuổi tác của công chúa..."

"Dù công chúa có phò mã thì vẫn sẽ mang họ Triệu, vẫn sẽ là trưởng công chúa của Chu Triều. Thừa tướng có ý kiến gì à?"

Giọng điệu của Nhiếp Chính Vương bỗng trở nên không tốt, thái phó đứng cạnh thừa tướng vội vàng giơ tay kéo ống tay áo của ông ta một cái.

Thừa tướng cắn răng cúi đầu: "Lão thần không dám."

Ta nhẹ nhàng thở phào một cái, vẫn phải là Nhiếp Chính Vương ra tay mới được.

[Lão già này không nói thì ta còn quên khuấy đi mất, ba tháng nữa công chúa sẽ thành hôn với Diệp Thừa Trạch!]

[Ngày mai phải cho người vạch tội Diệp Thừa Trạch, để hắn tới Đại Lý Tự chơi ba tháng mới được!]

[Còn cả lão già này nữa, ông đây khó chịu ngươi rất lâu rồi, cũng đi Đại Lý Tự chơi với con gà non kia luôn đi!]

[Nghĩ là thấy phiền, không bằng tạo phản luôn cho xong? Như vậy thì công chúa có thể gả cho ta làm hoàng hậu!]

Ta: ???

Ôi chao ôi chao? Không tạo phản được đâu cái tên kia!

8

Ngày hôm sau Diệp Thừa Trạch bị Trấn Viễn đại tướng quân buộc tội kết bè kéo cánh trong triều đình, ngay lập tức bị áp giải vào Đại Lý Tự.

Ba ngày sau thừa tướng cũng bị việc này liên lụy, cùng được đi vào Đại Lý Tự chơi.

Nhất thời tất cả văn võ bá quan trong triều ai ai cũng cảm thấy bất an, mỗi lần tới giờ chầu triều thì cả đám đều nơm nớp lo sợ.

Tiểu hoàng đế cũng khóc sướt mướt với ta cả ngày.

"Hoàng tỷ, Diệp học sĩ bị giam vào Đại Lý Tự rồi! Hu hu hu làm sao bây giờ?"

"Nguy rồi nguy rồi, thừa tướng cũng bị nhốt vào Đại Lý Tự luôn, hoàng tỷ ơi ta sợ quá, có phải ta cũng sẽ bị nhốt vào Đại Lý Tự không? Hu hu hu..."

"Hoàng tỷ hoàng tỷ, hay là hai chúng ta chạy trốn đi! Tỷ nhìn xem, ta cầm nhiều vàng bạc châu báu thế này thì đủ cho hai chúng ta xài cả đời luôn ấy chứ!"

Ta quăng bọc vải trong áo ngực của tiểu hoàng đế ra, trực tiếp đè nó xuống đất đánh cho nhừ đòn.

"Nam nhân Triệu gia các ngươi không đáng tin cậy thực sự là di truyền! Trăm năm cơ nghiệp vạn dặm giang sơn này nói không cần là không cần được à?!"

Hoàng đế đau đến nỗi gào khóc: "Hoàng tỷ cũng họ Triệu mà! Hu hu hu..."

Ta dừng tay. Đúng vậy, ta cũng họ Triệu.

Ta là trưởng công chúa của Chu Triều.

Nhiếp Chính Vương có thể tạo phản vì hàng vạn hàng ngàn lý do, nhưng tuyệt đối không thế là vì ta.

9

Ta tỉ mỉ ăn diện một phen, chọn hai viên dạ minh châu tốt nhất từ trong kho ra, cầm lấy rồi đi tới phủ Nhiếp Chính Vương ngay trong đêm.

Nhiếp Chính Vương mặc thường phục màu đen tới tiền thính gặp ta, đôi lông mày đang cau lại kia dâng lên mấy phần nghi ngờ.

"Đêm đã khuya rồi công chúa đến đây có chuyện gì vậy?"

Giọng nói của hắn bình thản, đối lập rõ ràng với nội tâm đang nôn nóng của hắn.

[Đã trế thế rồi công chúa còn tới đây làm gì? Là bởi gặp phải việc gì khó khăn? Bị người khác bắt nạt? Rốt cuộc làm sao vậy? Mau nói đi, sốt ruột quá đi mất!]

Ta nghe tiếng lòng của Nhiếp Chính Vương xong, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Tướng sĩ ở biên quan còn có thể hi sinh vì đất nước, chút hi sinh cỏn con này của ta thì đáng là bao?

Huống chi hắn còn thích ta như vậy, còn cứu mạng ta, nhìn...cũng rất đẹp trai, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy bản công chúa thiệt thòi chỗ nào.

"Lần trước được Nhiếp Chính Vương cứu giúp còn chưa kịp giáp mặt nói lời cảm tạ. Hai viên dạ minh châu này là trân phẩm tiến cống của Nam Cương, tấm lòng nho nhỏ mong Nhiếp Chính Vương đừng ghét bỏ."

Trên mặt ta hiện ra nụ cười tỏa sáng, bóp giọng thành ngữ điệu mềm mại đáng yêu.

Nhiếp Chính Vương nhìn ta, chân mày còn nhíu chặt hơn khi nãy.

[Là do công chúa điên rồi hay là ta điên rồi?]

[Hơn nửa đêm chạy tới phủ của ta nói lời cảm tạ? Ta giống loại người thiếu hai viên dạ minh châu này lắm à?]

[Với lại nàng ấy nói chuyện sao cứ uốn a uốn éo như uống phải rượu giả thế?]

Khuôn mặt nhỏ nhắn của ta xệ xuống, suýt chút nữa vỗ hai viên dạ minh châu vào mặt Nhiếp Chính Vương.

10

Cuối cùng Nhiếp Chính Vương vẫn nhận lấy hai viên dạ minh châu, cầm trong tay tùy ý vuốt ve.

"Bổn vương cứu công chúa một mạng, công chúa chỉ dùng hai hạt châu này làm tạ lễ thì không khỏi có chút keo kiệt."

"Vương gia muốn cái gì thì cứ nói, chỉ cần bản cung có thì nhất định sẽ dâng lên cho Nhiếp Chính Vương."

Nhiếp Chính Vương sâu kín nhìn ta, trong mắt lóe ra tâm trạng u tối mờ mịt.

"Muốn cái gì cũng được sao?"

"Cái gì cũng được."

Rõ ràng ta đã trông thấy cổ họng Nhiếp Chính Vương hơi chuyển động.

Hắn cầm ly trà trên bàn lên, dùng việc uống trà che dấu tâm trạng của mình.

[Triệu Vân Hi! Bây giờ ông đây muốn giải quyết nàng ngay tại chỗ!]

Ta đỏ mặt, cắn răng gắn từng chữ:

"Cho dù vương gia muốn bản cung lấy thân báo đáp, bản cung cũng sẽ không chối từ!"

Nước trà trong miệng Nhiếp Chính Vương phun xa ba mét.

11

Ta bình tĩnh lấy khăn lụa trong tay áo ra, đi tới bên cạnh Nhiếp Chính Vương lau nước đọng bên miệng cho hắn.

"Vương gia uống chậm chút."

Nhiếp Chính Vương nắm lấy cổ tay ta, thân hình cao lớn chèn ép khiến ta lui về phía sau mấy bước.

Lùi đến bên tường thì đã không còn đường có thể lui.

"Nàng vừa mới nói gì? Lấy thân báo đáp?"

Giọng nói của hắn mờ mịt mà trầm thấp.

Ta gật đầu.

"Nàng không sợ Diệp Thừa Trạch sẽ ghen sao?"

"Ta và Diệp Thừa Trạch chỉ có tình nghĩa huynh muội mà thôi."

Đôi mắt của Nhiếp Chính Vương bỗng nhiên trở thành một màu đen như mực.

Hắn buông tay ta ra rồi lạnh lùng nhìn thẳng vào ta.

[Tình nghĩa huynh muội? Cho rằng ta là kẻ ngu sao?]

[Năm sáu tuổi nàng tự mình làm một chiếc vòng tay cho Diệp Thừa Trạch, đến bây giờ hắn vẫn con đeo đấy! Lần nào ta lên triều cũng nhìn thấy!]

[Năm tám tuổi vì đón sinh nhật với hắn mà ngay cả lần cuối cùng trước khi ta đi biên quan nàng cũng không chịu tới gặp ta!]

[Năm mười tuổi ta xông pha chiến đấu từ chiến trường về, lại nghe tin nàng và Diệp Thừa Trạch đã có hôn ước rồi!]

[Cái gì mà lấy thân báo đáp, có mà nàng muốn cứu Diệp Thừa Trạch thì có! Nàng thương hắn đến nỗi ngay cả danh tiết của mình cũng không cần!]

....

Trong lòng Nhiếp Chính Vương liên tục gào thét, ta nghe tới nỗi sững sờ tại chỗ.

Thì ra hắn vẫn còn nhớ chuyện ngày bé.

12

Ta và Nhiếp Chính Vương quả thực đã quen biết từ khi còn nhỏ.

Hắn tên là Lâm Mộc Xuyên, là con trai của Trấn Quốc đại tướng quân Lâm Bình Chương.

Diệp Thừa Trạch là con trai của thái phó.

Hồi ấy ba chúng ta cùng nhau đi học ở một nơi. Ngày bé Lâm Mộc Xuyên vô cùng cà nhây, khi nào cũng thích túm tóc ta, còn sẽ bắt giun hù dọa ta nữa.

Ta không thích hắn.

Ta thích Diệp Thừa Trạch yên tĩnh nho nhã cơ.

Nhưng sau này Lâm Mộc Xuyên bảo vệ ta rất nhiều lần. Lúc thầy giáo trách mắng chúng ta, hắn sẽ cười hì hì đứng đằng trước ta chọc cho thầy giáo tức giận đánh hắn.

Các thế tử khác bắt nạt ta, hắn sẽ luôn từ trên trời giáng xuống, dùng hai ba chiêu chỉnh đốn cho bọn họ ngậm miệng mà khóc hu hu.

Lúc ta bị quý phi mắng tới phát khóc, hắn sẽ ở bên cạnh chờ ta, làm mặt quỷ trêu ghẹo cho ta cười.

Chiếc vòng tay kia trước đây ta làm hai cái, muốn cho Diệp Thừa Trạch và Lâm Mộc Xuyên mỗi người một cái. Nhưng hôm đó hắn bắt sâu róm ném vào bàn sách của ta, khiến ta sợ tới mức òa khóc, ta giận dữ không muốn đưa cho hắn nữa. Sau này lại quên mất không nhớ ra.

Một ngày trước khi hắn đi biên quan với phụ thân, không phải là ta đi đón sinh nhật với Diệp Thừa Trạch, mà bởi vì ta chống đối quý phi nên bị giam trong cung.

Đợi đến lúc ta được thả ra thì đại quân đã khởi hành từ lâu.

Còn về hôn ước của ta và Diệp Thừa Trạch, là bởi vì phụ hoàn có thẹn trong lòng với Diệp thái phó nên mới gả ta cho Diệp Thừa Trạch coi như đền bù.

Rất nhiều năm sau đó ta không gặp lại Lâm Mộc Xuyên nữa, đợi đến khi gặp lại thì chính là lúc hắn dẫn quân đội giết vào hoàng thành, cũng đã trở thành Nhiếp Chính Vương khiến người ta nhìn là thấy sợ.

Mỗi lần hắn nhìn ta đều trông rất lạnh lùng xa cách, chưa từng nói thêm một câu nào ngoài chính sự.

Ta cứ nghĩ hắn đã quên những chuyện ngày bé từ lâu.

Nếu không phải do ta đột nhiên nghe được tiếng lòng của Nhiếp Chính Vương thì ta cũng không ngờ được rằng hắn sẽ thích ta.

Hơn nữa còn đã thích rất nhiều năm.

13

"Nàng đến đây vì Diệp Thừa Trạch?"

Cuối cùng Nhiếp Chính Vương cũng áp chế lửa giận mà hỏi ta.

Ta hai mắt chân thành, ngôn từ khẩn thiết: "Vương gia, ta đến đây vì thiên hạ bách tính."

"Ta biết ngươi không thích những quan văn kia, nhưng thừa tướng là người dẫn đầu văn thần, Diệp Thừa Trạch là xương cánh tay của văn thần, bây giờ bọn họ bị giam giữ trong Đại Lý Tự sẽ gây bất lợi cho sự yên ổn của triều đình."

"Vì thiên hạ thái bình, mong rằng vương gia hãy nghĩ lại."

Nhiếp Chính Vương khựng lại hồi lâu, chợt lại bật cười thành tiếng.

"Công chúa đúng là lòng có đại nghĩa thiên hạ."

"Trong lòng bổn vương tự có quyết đoán, công chúa cứ việc yên tâm."

"Trăng thanh gió mát, công chúa đi thong thả."

Hay cho ba câu tiễn khách tuyệt vời làm sao.

Cho dù da mặt ta dày đến cỡ nào chăng nữa thì giờ phút này cũng không thể không đi.

Ta chỉnh trang váy áo rồi nhấc cất bước ra ngoài.

Nhiếp Chính Vương thản nhiên ngồi xuống, tiếp tục uống nốt ly trà khi nãy hắn chưa uống hết kia.

[Người trong lòng tự mình dâng tới miệng mà cũng không cần! Giả bộ quân tử con khỉ gió! Nguyên tắc là cái đếch gì!! Đúng là bị thần kinh! Quả thực không đáng mặt nam nhân!]

[Ông đây hối hận! Ông đây muốn bắt nàng lại, ông đây muốn yêu thương nàng, ông đây muốn làm nàng khóc lóc!!]

Ta đỏ mặt chạy như bay, vụt đi như một làn gió ra khỏi phủ Nhiếp Chính Vương.

14

Mấy hôm sau Diệp Thừa Trạch rời khỏi Đại Lý Tự, lập tức bị phái đi xử lý nạn lũ lụt ở Lĩnh Nam.

Đường tới Lĩnh Nam xa xôi, ta chuẩn bị cho hắn hai rương hành lý rồi tiễn hắn tới cửa thành.

"Chờ ta về nhé." Diệp Thừa Trạch cười nói với ta.

Ta đỏ vành mắt: "Chuyến này đi ngươi nhất định phải bảo trọng đấy."

Sau khi Diệp Thừa Trạch đi, thừa tướng cáo ốm ở nhà, một thời gian rất lâu sau cũng không thấy vào triều.

Trên triều đã không có người nào dám đưa ra lời dị nghị với những quyết định của Nhiếp Chính Vương nữa.

Lòng ta ngày càng bất an, cứ như thế này thì không tới vài năm nữa văn võ bá quan trong triều đều sẽ thành người của Nhiếp Chính Vương. Cho dù đợi đến ngày hoàng đế có thể tự mình chấp chính thì chỉ sợ cũng là thùng rỗng kêu to, trở thành con rối.

Ta ngày đêm vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được cách nào thích hợp. Chuyện triều chính ta không có chút quyền lên tiếng nào, bây giờ át chủ bài duy nhất của ta chỉ là việc Nhiếp Chính Vương thích ta thôi.

Nếu có thể dùng chuyện này kiếm chế hắn lại là tốt nhất. Nhưng hiệu quả trong lần tới phủ Nhiếp Chính Vương vào đêm hôm trước hình như cũng không tốt lắm...

"Hạnh Nhi, em biết làm như thế nào mới có thể chiếm lấy trái tim của một người nam nhân không?" Ta ưu sầu buồn bã hỏi Hạnh Nhi.

Hạnh Nhi là cao thủ nuôi cá, cá trong hồ của em ấy chiếm tới nửa giang sơn của Kính Sự Phòng.

Hạnh Nhi nhe răng cười một tiếng: "Công chúa, thực ra cốt lõi cũng chỉ có hai chữ quan trọng nhất thôi. Đó là...."

"Thả thính."

Ta bốc một nắm hạt dưa lên, hất cằm cười nói: "Tới đây tới đây, trình bày cho ta nghe thử xem nào!"

15

Nạn lụt ở Lĩnh Nam ngày một nghiêm trọng hơn, Nhiếp Chính Vương cho lễ bộ chuẩn bị nghi lễ tế thiên, ta và hoàng đế cũng đi cùng.

Trên đường đi tới núi Vạn Từ, ta lấy lý do bàn bạc công việc và thủ tục tế thiên để leo lên xe ngựa của Nhiếp Chính Vương.

Nhiếp Chính Vương nhướng mày nhìn ta đang từ từ ngồi xích lại gần hắn, ánh mắt giống như cười mà không phải cười.

[Chủ động lên xe ngựa của ta? Lại có việc muốn nhờ ta?]

[Diệp Thừa Trạch đã được thả ra rồi, nàng còn muốn cái gì nữa?]

[Nếu còn dám trêu chọc ta, lần này ta không buông tha dễ dàng như thế nữa đâu....]

Lòng ta nghĩ thần: Tốt nhất ngươi nên nói được làm được.

Điều thứ nhất Hạnh Nhi nói là gì ấy nhỉ?

Đúng rồi, tứ chi tiếp xúc!

Ta cầm bánh quế trên bàn lên rồi đưa qua cho Nhiếp Chính Vương, "Đường xá xa xôi, vương gia có đói bụng không? Ăn miếng bánh quế đi."

Nhiếp Chính Vương lập tức sửng sốt, sau đó trầm giọng ngay: "Bổn vương không đói bụng, công chúa tự ăn đi."

Ta nắm tay Nhiếp Chính Vương, đặt miếng bánh vào lòng bàn tay của hắn: "Ngài đừng khách khí, nếm thử xem sao!"

Nhiếp Chính Vương tay cầm một miếng bánh quế trắng ngà nhìn chằm chằm vào ta.

"Đây là xe ngựa của bổn vương, bổn vương còn cần khách khí với ngươi?"

[Có phải nàng vừa mới sờ ta không? Nàng vừa mới sờ ta! Nàng sờ ta!]

Ta cười ngượng ngùng: "Vương gia nói rất đúng, cái bánh quế này....Ôi chao! Xin lỗi ngài!"

Ta giả bộ muốn lấy lại miếng bánh quế trên tay Nhiếp Chính Vương, tay không cần thận run lên một cái, bánh quế lập tức rơi xuống ngực áo hắn, cái áo chợt dính đầy vụn bánh trắng li ti.

Ta giơ tay vỗ tới vỗ lui vào ngực áo hắn: "Xin lỗi vương gia, để ta giúp ngài lau sạch nhé."

Lồng ngựa của hắn rộng lớn hữu lực, trái tim đập như trống nổi.

[Nàng cố ý! Nàng đang thả thính ta đúng không? Nàng cách ta gần như vậy! Trên người nàng thơm như vậy! Nàng còn sờ ngực của ta! Nàng nàng nàng....có biết làm như thế nguy hiểm cỡ nào hay không!!]

Lòng ta gào thét: Cái đồ vương gia mạnh miệng như ngươi có giỏi thì làm gì đi! Không nhúc nhích cứng đơ như khúc gỗ vậy trời!

Ta đang nghĩ ngợi linh tinh thì chợt thấy Nhiếp Chính Vương nhào về phía ta.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, đợi ta lấy lại tinh thần thì đã thấy mình nằm trên nệm dựa, cả người đều đang bị Nhiếp Chính Vương đè chặt dưới thân.

Khí tức của hắn che trời rợp đất kéo tới khiến đầu ta hơi choáng váng.

Đại ca, ta bảo ngươi làm chút gì chứ không bảo ngươi chơi lưu manh!

Ta vừa mới giãy giụa thì đã nghe thấy giọng nói mang chút lạnh lẽo của hắn vang lên bên tai.

"Đừng nhúc nhích, có thích khách."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play