TRA NAM NÀY TA KHÔNG MUỐN NỮA (P2/5)
____
4.
Sáng hôm sau, ta sai người mời Lưu Tích Nhược đến.
Nàng ta nhếch môi cười, trong mắt hiện lên sự mỉa mai.
So với bộ dạng nhu nhược đáng thương trước mặt mọi người hôm qua khác nhau một trời một vực.
Lưu Tích Nhược vuốt ve bụng xuyên qua lớp quần áo, chứng minh cho ta thấy nàng đang mang thai con của Tề Minh Tiêu.
"Phu nhân, tướng quân nói đứa bé là con trưởng của ngài ấy. Nếu nó là con trai thì sẽ dạy nó hành quân đánh trận, nếu là con gái thì sẽ cho nó những gì tốt đẹp nhất, nuôi nó lớn lên vô ưu vô lo."
Từng câu từng chữ đều nhắc nhở ta nàng đang mang thai, cũng nhấn mạnh chữ "trưởng".
Ta híp mắt nhìn nàng ta: "Sinh con không dễ đâu, sinh được đi rồi tính."
Ta nói cũng chẳng có gì sai.
Liễu Tích Nhược sắc mặt tái nhợt, khẩn trương lấy hai tay che bụng.
Đột nhiên nàng quỳ xuống trước mặt ta.
"Nếu phu nhân có gì không hài lòng, xin hãy trách phạt ta chứ đừng làm hại đến đứa bé. Đứa bé là vô tội, nó còn chưa có cơ hội nhìn thấy thế gian này."
Ta liếc ra cửa.
Vừa rồi Lưu Tích Nhược nhìn thấy Tề Minh Tiêu đến.
Thật ra thì ta cũng thấy mà.
Tuy nhiên ta cũng lười ngăn cản.
Chỉ ngồi dựa vào ghế thưởng thức màn trình diễn đặc sắc của nàng.
Tề Minh Tiêu tức giận lao về phía trước, trừng mắt nói: "Lý Hữu Ninh, đừng bắt nạt Nhược Nhược và đứa trẻ. Nếu nàng có ý kiến gì thì trực tiếp tìm ta."
Ta không nhanh không chậm nói: "Chỉ cần ngươi đóng dấu vào thư hoà ly là xong việc, cả nhà đều vui vẻ không phải sao?"
Liễu Tích Nhược ngước mắt lên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc .
Ta tiếp tục bình tĩnh ngồi dựa lưng vào ghế.
Bởi vì ta biết rằng Lưu Tích Nhược sẽ không làm ta thất vọng.
Nàng ta tự mình đứng lên, loạng choạng ngã vào lòng Tề Minh Tiêu, nở một nụ cười cay đắng.
"Tướng quân, ta và hài tử đều không sao, không có chuyện gì."
"Nàng không bị hoảng sợ thì tốt rồi, không ai có thể thương tổn nàng và hài tử."
Tề Minh Tiêu an ủi nàng ta bằng một giọng nói dịu dàng.
Hắn cũng đã từng dỗ dành ta một cách dịu dàng như vậy.
Nếu nói ta không buồn một chút nào thì hẳn là nói dối.
Tuy nhiên chỉ cần nhìn vào chỉ số may mắn giảm dần của hắn, ta cảm thấy an lòng rồi.
Hoà ly xong ta sẽ ngồi chờ xem hắn gặp xui xẻo.
Thấy Lưu Tích Nhược đã dỗ xong Tề Minh Tiêu. Ta liếc mắt nhìn hạ nhân, các nàng hiểu ý lấy bút, nghiên mực và thư hoà ly đặt trên bàn trà cạnh ta.
Đôi mắt Tề Minh Tiêu mở to, những đường gân xanh trên tay hắn nổi lên.
"Lý Hữu Ninh, ngươi xác định nhất định muốn cùng ta hoà ly?"
"Ngươi điểm chỉ đi. Ta còn phải mang đến nha môn nữa."
Ta cũng chẳng vội gì.
Ta biết Lưu Tích Nhược sẽ không làm ta thất vọng.
Nàng dựa vào trong ngực Tề Minh Tiêu cọ cọ, vô cùng ôn nhu nói: "Tướng quân, chàng còn có ta cùng hài tử."
Ta liếc nhẹ vào bụng ả ta.
Lưu Tích Nhược sợ đến mức cô ấy liên tục vùi đầu vào vòng tay của Tề Minh Tiêu.
Tề Minh Tiêu vẫn không chịu điểm chỉ.
Đừng nói hắn còn tình cảm với ta, ta không tin đâu.
Ta nhìn lại chỉ số may mắn của Tề Minh Tiêu cùng Lưu Tích Nhược, đột nhiên tim ta hẫng một nhịp.
Giá trị may mắn của họ sao không giảm nữa mà còn tăng nhẹ.
Tại sao vậy?
Giá trị may mắn của họ tăng lên thay vì giảm xuống, chẳng lẽ là bởi vì Tề Minh Tiêu không đồng ý hòa ly?
5.
Nếu là bởi vì Tề Minh Tiêu không đồng ý hòa giải mà vận may của hắn ta sẽ bắt đầu cải thiện trở lại.
Vậy thì điều sắp khiến hắn gặp xui xẻo có liên quan đến ta.
Tuy ta không có bản lãnh gì, nhưng cha và huynh trưởng ta thì có.
Ta vội vã trở về Lý gia.
Nô bộc nhìn thấy ta thì vừa kinh ngạc vui mừng vừa lo lắng nói: "Nhị tiểu thư đã trở lại, thật tốt quá. Sáng nay lão gia đột nhiên ngã bệnh, thái y đã ghé qua rồi. Người mau vào xem đi."
Nghe vậy ta nhấc váy chạy về phía chính điện.
Mãi đến khi nhìn thấy cha nhàn nhã ngồi uống trà ta mới bớt lo lắng một chút.
Khoảnh khắc cha nhìn thấy ta trở lại ánh mắt ông chuyển từ vui mừng sang lo lắng.
"Ninh Ninh, sao con lại về rồi? Minh Tiêu cũng đến à?"
Sắc mặt phụ thân vẫn như thường nhưng chỉ cần chịu khó quan sát sẽ phát hiện ra trong mắt người có chút lo lắng.
"Con nghe nói phụ thân bị bệnh" Gia đinh sẽ không đem sức khoẻ của phụ thân ta ra làm trò đùa.
Phụ thân cười hờ hững: “Chỉ là làm màu với bên ngoài thôi, cũng không hẳn là bệnh.”
Ta không khỏi cau mày.
Chuyện có thể khiến phụ thân ta phải giả vờ bị bệnh thì nhất định không phải là chuyện nhỏ.
Huống chi vận khí của người đã giảm xuống, còn chưa đến một nửa.
Sau khi ta tra hỏi, cha ta cuối cùng cũng bằng lòng nói với ta rằng lần này người tuyên bố bị bệnh là do bất đồng quan điểm với Lâm Nhất, bị mắng mỏ trước ngự tiền.
Lâm Nhất là cấp trên của Tề Minh Tiêu.
Phụ thân ta đã từng nhiều lần nhượng bộ Lâm Nhất vì Tề Minh Tiêu.
Ta nhìn vào giá trị may mắn của cha ta, xác nhận suy đoán của mình.
May mắn của Tề Minh Tiêu gắn liền với gia đình ta.
Vì lợi ích của ta, cha ta sẽ bảo vệ Tề Minh Tiêu khỏi mọi nguy hiểm.
May mắn của Tề Minh Tiêu chính là dựa vào việc trở thành con rể của Lý gia.
Vận may của hắn giảm sút bởi vì hắn đã khiến ta khó chịu. Nếu như ta làm hoà với hắn, vậy thì hắn sẽ không sao cả, chỉ bằng việc dựa vào sự hỗ trợ của gia đình ta.
Mà vận may của cha ta cũng bị ảnh hưởng bởi Tề Minh Tiêu.
Ta quỳ phịch xuống trước mặt cha ta.
"Phụ thân, nữ nhi có tội. Con muốn cùng phu quân hoà ly."
Cha ta sửng sốt một chút, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Là vì tức giận hay là sau khi đã cân nhắc kỹ càng?"
"Là đã suy nghĩ kĩ rồi. Tề Minh Tiêu vụng trộm với một nữ tử khác đó là bất trung. Hắn yêu thương một nữ tử mang từ chiến trường về đó là bất nghĩa. Còn ở chung với hắn thì con cảm thấy không chịu nổi. Hắn đã không còn xứng đáng với con."
Ta quyết tâm hoà ly với Tề Minh Tiêu.
Cha nhìn ta chằm chằm, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Thái độ của Tề Minh Tiêu đối với việc hoà ly là gì?"
Ta hơi bực bội: “Hắn không đồng ý”.
Ngón tay của cha gõ nhẹ trên bàn vài cái, rất tự tin: "Sau khi con trở về Tề gia hãy đưa cho nó thư hoà ly lần nữa, lần này nhất định nó sẽ ký."
Ta gật đầu.
Sau khi trò chuyện với phụ thân một chút, ta đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, phụ thân nói với ta: “Nếu lần này Minh Tiêu vẫn không chịu hoà ly cùng con thì nghĩa là nó vẫn còn là một trượng phu tốt, một kẻ chính trực, con có thể cân nhắc cho nó thêm một cơ hội."
"Nếu con muốn cùng nó tiếp tục chung sống, cha có biện pháp khiến nó không thể cưới bình thê mà chỉ có thể nạp nữ tử kia làm thiếp."
Ta lắc đầu.
Ta không cần một tên cẩu nam nhân như Tề Minh Tiêu.
6.
Lúc ta trở lại Tề phủ, Tề Minh Tiêu đang ngồi trong sân trước chờ ta.
Hắn mặt không biểu cảm hỏi: "Bệnh tình của nhạc phụ sao rồi?"
Ta trả lời với vẻ mặt nghiêm túc: "Bệnh có chút nặng, đã kê đơn, uống vài lần thuốc sẽ khỏi."
"Vậy thì tốt."
Tề Minh Tiêu khẽ gật đầu.
"Phu nhân, ta và ngươi làm phu thê đã nhiều năm, cũng có nhiều tình cảm. Ngươi nếu có thể nguyện ý chấp nhận Nhược Nhược làm bình thê, cùng nàng thân như tỷ muội. Cuộc sống sau này có thể tệ sao."
Muốn thân thì ngươi thân một mình đi.
"Thân tỷ ta là phu nhân của Tri phủ Hàng Châu, muốn làm thân tỷ muội của ta, nàng đủ tư cách sao?"
"Lý Hữu Ninh, không nghĩ ngươi là kẻ bợ đỡ như vậy. Người như ngươi chỉ biết nhìn lên, cũng chỉ muốn leo lên nghiệp lớn của Tề gia."
Dứt lời, Tề Minh Tiêu cầm thư hoà ly đã viết xong trực tiếp điểm chỉ lên.
Ta ngay lập tức sai người đem đến nha môn đăng ký đổi hộ tịch.
Tề Minh Tiêu nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng: "Nữ tử tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Lúc trước ngươi là đích nữ phủ thái phó, cao cao tại thượng. Nay ngươi vứt bỏ thân phận phu nhân của ta, chưa hẳn có thể tiếp tục quay về vị trí như xưa."
Lời vừa nói xong, tâm tư liền lộ rõ.
Hắn muốn ám chỉ phụ thân ta sắp rớt đài, ta rời khỏi Tề phủ về Lý phủ cũng chưa chắc có ngày lành.
Thì ra khi xưa hướng phụ thân ta cầu thân, không cần nghĩ nhiều nữa, đều chỉ vì bối cảnh của ta.
Vậy mà năm đó ta đã từng ngây thơ nghĩ đến sẽ cùng hắn chung sống hoà thuận cả đời.
Nhìn vận khí không ngừng giảm của hắn, ta mỉm cười.
"Ngươi phải biết rằng ta dù có ra sao vẫn là thiên kim nhà thái phó. Ngươi và Lưu Tích Nhược chưa có lời mối mai đã tằng tịu với nhau, cả đời sẽ bị gièm pha."
"Chuyện của ta và tướng quân không cần Lý cô nương quan tâm."
Lưu Tích Nhược đi ra từ phía sau bình phong nhìn vô cùng dịu dàng nhưng ánh mắt đầy tự mãn của nàng ta không thể che giấu bản tính thật của mình.
Ả ta đi đến bên cạnh Tề Minh Tiêu, nhẹ nhàng gọi "Tướng quân" sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Nghiễm nhiên đã đem mình thành nữ chủ nhân của Tề phủ.
Nàng ta không có khí chất ưu nhã được mài giũa theo năm tháng của các thiên kim ở kinh thành, lại trông càng giống một tiểu tỳ giả danh chủ mẫu, càng nhìn càng buồn cừời.
Khoé môi ta khẽ nhếch.
"Chúc hai vị bách niên giai lão, trăm năm hoà hợp."
Làm ơn giữ nhau cho chặt, đừng gieo rắc tai hoạ cho người khác nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT