TRA NAM NÀY TA KHÔNG MUỐN NỮA (P1/5)
____ 
Tác giả: Thiệu Cửu

____ 
1.  

Phu quân ta rời nhà đi chinh chiến ba năm, từ chiến trường mang về một nữ tử gây ra ồn ào không nhỏ.

Hiện tại ở trước phủ có rất nhiều người vây xem. 

Ta có chút kinh ngạc nhìn về phía Tề Minh Tiêu. 

Bởi vì chỉ số vận may của hắn vốn dĩ tràn đầy nay chỉ còn lại một nửa. 

Chỉ số của hắn bắt đầu giảm kể từ ngày lại mặt hôm đó. 

Phụ thân ta vốn dĩ luôn khó xử Tề Minh Tiêu đủ đường. Ngài vốn dĩ không thích cuộc hôn nhân này. Bởi vì ta thích Tề Minh Tiêu nên ông ấy mới miễn cưỡng đồng ý cho ta lấy hắn. 

Nhưng vào này lại mặt phụ thân lại cho Tề Minh Tiêu đủ mặt mũi, thậm chí còn lên tiếng nói tốt cho hắn trên triều đình. 

Khí vận nói cho cùng chính là kết quả đến từ bản thân mỗi người. Người làm nhiều việc thiện, vận may sẽ tự khắc tăng lên. Người làm nhiều việc trái luân thường đạo lí thì ắt sẽ gặp quả báo. 

Lúc này Tề Minh Tiêu ánh mắt trốn tránh đi tới trước mặt ta:

"Phu nhân, số phận của Lưu cô nương cũng thật đáng thương. Nàng hiện tại không còn cha mẹ, cũng không còn thân thích nào. Ta cảm thấy nàng ấy rất tội nghiệp, cần được giúp đỡ. Vì vậy khi ta hồi kinh đã mang theo nàng ấy quay về."

Chiến tranh nổ ra, dân chúng chính là người khổ nhất. 

Ta cũng xót thương cho dân chúng, thương cho những đứa trẻ mồ côi, vì vậy tình cảnh của Lưu Tích Nhược xác thật rất đáng thương.  

Có hàng ngàn hàng vạn cách để giúp đỡ một người.

Nhưng Tề Minh Tiêu lại quyết định mang một mình Lưu Tích Nhược hồi kinh. 

Cũng có thể hiểu rằng Lưu cô nương này kì thật không đơn thuần như vẻ bề ngoài. 

Đúng là tài không đợi tuổi nha. 

Lưu Tích Nhược có khuôn mặt thanh tú, quần áo mộc mạc giản dị mang hơi hướng con gái vùng sông nước Giang Nam. 

Giống như ông trời cố ý đền bù, thanh vận may trên đầu nàng ta đang ở mức tối đa, giống như có mệnh con cưng của trời. 

Nàng ta hành lễ với ta, nhẹ nhàng gọi: "Phu nhân", khoé mắt có chút ướt, giống như chịu đủ mọi uỷ khuất trên đời này. 

Ta khẽ mỉm cười, hỏi Tề Minh Tiêu: "Vậy phu quân định để Lưu cô nương vào phủ làm thiếp cho chàng hay muốn đưa nàng qua làm thị nữ cho ta?" 

Lưu Tích Nhược sửng sốt một lúc, khuôn mặt trở nên trắng bệch, đúng chuẩn vừa thấy đã thương. 

Sắc mặt Tề Minh Tiêu cũng trở nên vô cùng xấu, vội vàng nói: "Phu nhân, Lưu cô nương là khách quý. Chúng ta phải chiêu đãi nàng thật tốt." 

Hắn không có trực nói muốn thu Lưu Tích Nhược làm thiếp. Cũng phải thôi hắn đi thật lâu mới trở về, làm sao có thể mặt dày mày dạn đối xử với chính thất là ta như vậy. 

Ta hạ thấp tầm mắt, nhẹ nhàng nói: "Lưu cô nương cũng thật dám theo đuổi tình yêu nha. Vốn dĩ là cô nương chưa gả lại dám đi theo phu quân của ta từ biên quan về kinh thành. Danh tiết đã bị huỷ, sau này làm sao có thể tìm được nhà chồng tốt." 

Nếu Tề Minh Tiêu muốn nạp nàng làm thiếp, ta cũng chẳng thừa hơi sức ngăn cản. 

Chỉ có điều cho dù sau này có hoà li, ta cũng phải đòi lại công đạo cho bản thân. 

Ta sẽ khiến cho kẻ phản bội ta phải lãnh đủ, không đến mức gà chó đều ghét thì không dừng. 

Sau khi ta nói xong, tiếng xì xầm vang lên bốn phía. Lưu Tích Nhược cau mày, trong mắt hiện lên sự xấu hổ.

Ta lại rất cao hứng. 

Ta cũng thành công nhìn thấy chỉ số vận may của nàng đang giảm dần, giảm dần. 

2.

Tề Minh Tiêu phất tay áo tiến vào phủ. 

Hắn liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh một cái rồi quay về thư phòng. 

Về phần Lưu Tích Nhược, nàng ta bị giữ lại bên ngoài. 

Tề Minh Tiêu đi đến sảnh trước của chính phòng, quay đầu lại thì sững sờ. 

Hắn buộc miệng hỏi: "Nhược Nhược đâu?" 

Ta cười lạnh trả lời: "Nhược Nhược nào? À, nếu chàng muốn nói về Lưu cô nương tiếng xấu đầy mình thì được thôi. Nếu như nàng nguyện ý, ta cũng có thể đón nàng từ cửa hông vào làm thiếp cho chàng."

"Ngươi..."

Tề Minh Tiêu khó chịu nhưng vẫn phải nhịn xuống, thái độ hắn bỗng nhiên mềm mại hẳn. 

"Phu nhân, nàng là nữ nhi nhà thái phó, còn Nhược Như chỉ là đứa trẻ mồ côi. Nàng cái gì cũng có còn nàng ta thì chẳng có gì, làm sao có thể tranh được với nàng. Nàng có thể độ lượng một chút được không?" 

Ta thấy hắn ra sức bắt cóc đạo lý với ta, vì thế gật đầu: "Chàng nói đúng, ta chẳng phải đang nhường lại phu quân cho nàng ta sao." 

Cẩu nam nhân, ai thích thì lấy. 

Dù sao kẻ tự gây nghiệp chướng vận may cũng sẽ không còn được bao nhiêu, cứ để quả báo trừng trị hắn. 

"Lý Hữu Ninh, nàng đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước. "

Trong ký ức của ta, đây vẫn là lần đầu hắn gọi ta bằng cả họ lẫn tên. 

"Gia thế của nàng tốt, địa vị lại cao, bước chân ra đường được ngàn hô vạn ủng. Từ bé nàng đã cái gì cũng có. Nhược Như hết thảy đều không có, ngoại trừ ta, nàng ấy cái gì cũng không có." 

Ồ, thì ra có một gia thế tốt là lỗi của ta, hắn nói đến mức sắp tự cảm động được bản thân luôn rồi. 

"Thế sao chàng không đến cứu vớt những nạn nhân đói đến mức phải đi ăn xin qua ngày trong miếu hoang đi. Nếu lòng chàng từ bi đến vậy, sao không đến mang họ về phủ mà nuôi."

"Nàng có thể đừng so sánh Nhược Như với đám khất cái đó không?" Tề Minh Tiêu cau mày đến mức sắp trở thành một đường thẳng. 

Ta trả lời, "Không phải đều cùng là người có hoàn cảnh đáng thương sao? Họ so với Lưu cô nương còn khổ sở, cần sự giúp đỡ của chúng ta hơn." 

Ngay lập tức, tình cảnh trở nên có chút giương cung bạt kiếm. 

Hắn nắm chặt hai tay, vô cùng phẫn nộ. 

Không khí nơi chính phòng vô cùng căng thẳng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. 

Vào lúc này Lưu Tích Nhược bước vào, nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi nàng ta, trông càng khổ sở đáng thương hơn. 

Nàng ta quỳ xuống trước mặt ta, bật khóc. 

Trông ta như một ả độc phụ lấy việc bắt nạt một thiếu nữ bé nhỏ đáng thương làm niềm vui. 

"Xin phu nhân đừng trách cứ tướng quân, tất cả đều do Nhược Như sai. Nhược Như biết mình xuất thân hèn mọn, chưa bao giờ muốn cùng phu nhân tranh giành. Là do ta muốn đến kinh thành, tướng quân liền dẫn ta đi cùng." 

Ta nghe thấy liền bật cười. 

"Ra là vậy. Ta lại không biết rằng chỉ cần ai muốn đến kinh thành, tướng quân liền dẫn theo kẻ đó cùng đi đấy."

Khi nhìn đến thanh vận khí trên đầu ả ta giảm dần do nghiệp chướng mà ả gây ra, tâm tình ta đột nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều. 

3.

Vào buổi tối, Tề Minh Tiêu vẫn trơ trẽn đi vào chính phòng. 

Có vẻ hắn muốn hoà hoãn lại với ta. 

Tuy nhiên ta hiện tại vô cùng ghê tởm hắn, thậm chí cũng không muốn đến gần hắn dù một bước. 

Tề Minh Tiêu thở dài với giọng điệu bất lực: "Ta không cố ý chọc giận phu nhân, nếu biết nàng không lưu được Lưu Tích Nhược, ta đã không mang nàng ta về làm chướng mắt nàng." 

Nghe thấy những lời này, ta càng cảm thấy buồn nôn hơn. 

Ta cụp mắt xuống, ánh mắt trở nên lạnh nhạt. 

Thật không ngờ còn có bất ngờ lớn hơn đang chờ ta. 

"Phu nhân, Nhược Nhược đã mang cốt nhục của ta. Cho dù nàng không đồng ý, ta cũng sẽ cho nàng ta một danh phận." 

Ta liếc mắt nhìn thanh khí vận của hắn ra quyết định cuối cùng. 

"Ta và chàng thành thân hơn ba năm cũng chưa có con nối dõi. Ta cũng rất vui khi Lưu cô nương có thể khai chi tán diệp cho Tề gia. Thôi, ta liền nhượng bộ vậy." 

Phu thê như chim rừng, khi gặp nạn, mạnh con nào nấy bay. 

Hắn là ai mà bắt ta phải chịu xui xẻo cùng hắn chứ. 

Tề Minh Tiêu sửng sốt một lúc, rồi thở dài một tiếng .

"Phu nhân không cần phải tự trách. Ta định cưới Nhược Nhược làm bình thê, không phân lớn nhỏ. Sau khi nàng ấy sinh hạ hài tử còn có thể giúp nàng quán xuyến việc nhà. "

Ở thời đại này, cưới bình thê hầu hết chỉ có thương nhân. Kẻ có địa vị mà cưới bình thê thường bị coi thường, thậm chí còn có thể bị kết tội sủng thiếp diệt thê. 

Nếu tình cảm của Tề Minh Tiêu và Lưu Tích Nhược đã tốt như vậy, ta cũng không ngại giúp một tay. 

"Phu quân không cần cảm thấy có lỗi với ta. Chàng bận trăm công nghìn việc, ta cũng không thiếu cái danh phận Tề phu nhân. Nhưng Lưu cô nương thì không giống, nói cho cùng nàng ta cũng chỉ có chàng mà thôi.." 

Ta đem lời hắn nói với ta trả lại cho hắn. 

Sắc mặt của Tề Minh Tiêu đen lại. Hắn đập mạnh tay vào bàn: "Lý Hữu Ninh, nàng đừng hối hận."

Ta đưa tay ra hiệu. Bảo Nhi và Trân Nhi đã mang lên thư hoà ly vừa ráo mực mà ta viết. 

"Phu quân mau ký đi, ta trước nay vẫn luôn chu đáo. Thư hoà ly cũng viết xong cho chàng rồi." 

Khuôn mặt Tề Minh Tiêu tràn đầy sự hoài nghi, hắn chỉ vào ta vừa run lên vì tức giận. 

Nhìn vận khí hắn đang không ngừng giảm, ta không sợ hắn chết, chỉ sợ hắn trúng gió liệt giường không chịu hoà ly với ta. 

Tề Minh Tiêu xé thư hoà ly thành nhiều mảnh, tức giận nói: "Lý Hữu Ninh, ta sẽ không cho nàng được như ý." 

Nói xong hắn quay người rời đi với một bụng lửa giận. 

Ta cầm bút lên việc một tờ khác, cũng không cần gấp gáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play