[ZHIHU] ANH ẤY KHÔNG YÊU TÔI (P1/4)
___
Năm thứ hai sau khi tôi mất, Lâm Viễn cùng người trong lòng anh ấy kết hôn.
Hết thảy bình thường, trừ việc
Anh ấy gọi sai tên cô dâu
“An Nhiên, anh nguyện ý.”
Nói năng khí phách nhỉ.
Chỉ là, An Nhiên, là tên của tôi.
Tôi có chút giật mình, cho rằng anh ấy thấy được tôi.
Nhưng tầm mắt anh ấy không có nhìn về phía tôi mà nhìn vào hư vô.
Quan khách ồ lên.
Sau đó, anh ấy cho ngừng hôn lễ.
1
Lâm Viễn không thích tôi, điều này tôi đã sớm biết.
Anh ấy nhận định tôi không từ thủ đoạn bò lên giường mình chỉ vì hai chữ danh phận.
Anh ấy nghiến răng nghiến lợi nói với tôi:
"An Nhiên, cô muốn thì tôi sẽ cho cô. Chỉ là cô nên biết, đời này tôi sẽ không bao giờ yêu cô."
2
Kỳ thật khi bị một đám phóng viên vây quanh chụp ảnh, tôi so với Lâm Viễn còn bất ngờ hơn.
Tôi theo bản năng mà trốn vào lòng ngực anh ấy. Ánh mắt anh ấy không thèm che giấu chán ghét, hơi thở lạnh như băng ép tôi lui bước.
Vì thế tin tức đầu đề viết như thế này:
"Nữ diễn viên nổi tiếng vì gả vào hào môn mà không từ thủ đoạn bò giường."
Tôi căn bản không nổi tiếng, chỉ là một nữ diễn viên tuyến 18 mà thôi.
Người nổi tiếng là Lâm Viễn, là nhân vật chạm tay có thể bỏng trong giới kinh doanh, rung chân là có thể làm lay động thị trường chứng khoán. Các phóng viên không dám gây sự với anh ấy, cho nên biến tôi thành đối tượng bị vạn người thoá mạ.
3
Mọi người đều chờ xem tôi bị chê cười.
Nhưng bọn hắn lại bị câu "Chọn ngày lành tháng tốt để thành hôn" của Lâm Viễn trong buổi họp báo vả mặt.
Vì thế hướng gió liền chuyển.
"Thương giới tinh anh không qua được ải mỹ nhân" lại lên hot search.
Tôi cũng nổi tiếng một phen.
Chính là chỉ có mình tôi biết, Lâm Viễn lựa chọn cưới tôi cũng không phải vì yêu tôi, anh ấy càng không hề quan tâm tới thanh danh của tôi.
Chỉ đơn giản là vì tôi là cháu dâu nuôi từ bé do bà nội chọn.
Đâu ai nghĩ cái tiêu đề này sẽ trở thành kiếp nạn sau này của anh ấy.
4
Kể từ lần lên giường cho đến hôn lễ, tôi chưa từng gặp lại Lâm Viễn.
Anh ấy là làm cho có lệ, còn tôi là giả vờ không biết.
Nhưng ngày đó nhìn thấy anh mặc trang phục chú rể từ xa đi đến, ánh mắt sâu thẳm như hồ băng, da trắng lạnh, ngũ quan đẹp như điêu khắc.
Dù Lâm Viễn toàn thân đều lộ ra vẻ 'Không kiên nhẫn', nhưng vào thời khắc này, trái tim tôi vẫn rung động.
“Đưa tay.”
Thanh âm lạnh nhạt không có chút tình cảm đánh vỡ ảo tưởng xinh đẹp của tôi.
Sức lực của Lâm Viễn không nhỏ, ngón áp út của tôi đỏ lên, cảm giác vô cùng đau đớn.
5
"Chú rể có thể hôn cô dâu."
MC nói xong, tôi lại không thấy Lâm Viễn hôn mình.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, ánh mắt của Lâm Viễn mang theo một sự trào phúng lộ liễu.
Cho đến lúc bà nội của anh ho khan hai tiếng, Lâm Viễn mới không tình nguyện cúi đầu, một cảm giác nhẹ lướt qua môi, không mang theo chút ấm áp nào.
Tôi sợ anh ấy nghe được tiếng hít thở dồn dập do hồi hộp của mình, bèn quay đầu đi không nhìn anh ấy.
6
Đúng vậy.
Tôi thích Lâm Viễn, từ lúc còn nhỏ đã thích rồi.
Khi chúng tôi còn nhỏ không có xa cách như vậy, anh ấy là anh hàng xóm mà tôi thích nhất, còn tôi lại là cái đuôi nhỏ mà anh ấy ghét bỏ.
Dù trong miệng ghét bỏ nhưng hành vi lại rất dung túng.
Chỉ là sau này Lâm Viễn xuất ngoại du học, còn tôi thì vào giới giải trí.
Chúng tôi khi nào lại trở nên như thế này?
Đại khái là vào thời điểm mẹ tôi tái giá, công ty của cha kế lại phải sắp phá sản bắt đầu.
Lúc ấy cha kế thường mời Lâm Viễn đến nhà làm khách, lại hết sức a dua nịnh nọt.
Giúp một, hai lần thì cũng được.
Nhưng ba bốn năm lần thì sao?
Không ai có thể giúp đến mức đó cả.
Từ lúc ấy Lâm Viễn liền nhận định, nhà tôi không có ý tốt, chỉ một lòng muốn trèo cao.
7
Tôi biết tôi sẽ không đợi được Lâm Viễn trở về, liền lên giường nằm.
Không nghĩ tới một lúc sau cửa liền mở ra.
Lâm Viễn uống đến say, chân mày như cũ vẫn chưa từng giãn ra.
"Cô cũng thật hưởng thụ nhỉ?"
Nghe anh hừ lạnh, tôi không hỏi cảm thấy xấu hổ bèn ngồi dậy, duỗi tay muốn dìu anh ấy.
"Đừng chạm vào tôi, dơ."
Tay đã đưa ra giữa không trung cuối cùng vẫn thả xuống dưới.
Tôi dịch vào trong góc, không biết phải nên làm thế nào.
Lâm Viễn lại đột nhiên nằm xuống, dang tay dang chân thành hình chữ X, không thèm để ý đến hình tượng.
8
Chỉ một lúc sau tôi nghe thấy tiếng hắn hít thở đều đều, tôi vừa chuẩn bị thả lỏng mà nằm xuống thì tiếng chuông di động đột ngột vang lên.
"Tâm Tâm, đừng khóc.”
Lâm Viễn ngồi dậy, anh quét mắt liếc tôi một cái rồi ngồi dậy.
"Anh lập tức qua đó.”
Ngữ khí ôn nhu, so với lúc trước mặt tôi, dường như là hai người khác nhau.
Tôi nằm xuống, toàn bộ tâm trí bị cô gái mang tên Tâm Tâm hành hạ đến không ngủ được.
9
Thẳng đến ngày thứ ba về lại mặt Lâm Viễn cũng không trở về.
Tôi một mình về nhà, ở trước cửa có vài người nhón chân chờ đợi.
Có mẹ tôi, cha kế, còn có đứa em trai kế phản nghịch.
"Sao con lại về một mình?"
Hai người đồng thời đặt câu hỏi, chẳng qua trong mắt mẹ ruột là muôn vàn quan tâm, còn cha kế thì lại là đầy đầu tính kế.
"Sẽ không phải mới ngày thứ ba đã bị đuổi khỏi nhà chứ?"
Đứa em trai kế, Tống Hạo, hừ lạnh một tiếng.
Từ ngày mẹ tôi gả vào cửa, tranh chấp của tôi và nó chưa bao giờ ngừng.
"Ai cần cậu lo?"
"Thôi được rồi, đừng nháo. An Nhiên vất vả lắm mới về một lần. Ăn cơm trước đi"
Mẹ tôi nước mắt rơi đầy mặt, vô cùng đau lòng.
"Cái tên nhóc này đừng có chọc An Nhiên."
"An Nhiên, ăn cơm xong đến thư phòng gặp ta, ta có lời muốn nói với con."
10
Tôi bất mãn với thái độ của cha kế, chỉ có điều đúng là ông ấy đối xử với mẹ tôi không tệ.
Ăn cơm xong tôi lên gõ cửa thư phòng ông ấy.
Ông ấy cười đến mặt đầy nếp gấp.
"An Nhiên, ta kêu con tới cũng không có ý khác, hi vọng con có thể nói Lâm Viễn lại giúp ta một chút. Công ty ta còn có mấy trăm nhân khẩu..."
Tôi đã biết sẽ là vấn đề này, Tống Khải Phong đánh chủ ý lên Lâm Viễn không phải ngày một ngày hai, chẳng qua là chuyện cũ nói lại thôi.
Tôi cắt lời ông ta"
"Dượng, con cũng không có cách nào giúp người, người có thể trực tiếp tuyên bố phá sản."
Lời lạnh nhạt của tôi làm Tống Khải Phong sắc mặt cừng đờ, nhưng ngay sau đó ông ấy đã thay đổi thái độ, vẻ mặt lấy lòng.
"Con lúc trước không có biện pháp cũng đành, hiện tại con không phải là vợ của nó sao? Công ty này là tâm huyết nhiều năm của ta."
Tôi nâng khoé miệng, nhìn ông ấy như người si nói mộng.
Vợ, cũng chỉ là một cái danh hiệu không đáng tiền nhất mà thôi.
"Nếu hắn có xem con là vợ, hắn sẽ để con một mình về nhà lại mặt sao?"
Tống Khải Phong không cho là đúng.
"Con thổi gió nhiều bên gối là được, nam nhân đều chịu loại này."
"Có lần đầu tiên, lần thứ hai thứ ba liền dễ dàng hơn nhiều."
Loại hướng dẫn từng bước này, tôi nghe ra được điểm khác thường.
"Ngày đó là dượng bỏ thuốc tôi?"
Tôi liền hiểu ngày đó vì sao uống hết li nước từ tay ông ấy cả người liền choáng váng như rớt vào đám mây.
Sau lần đó tôi còn kêu Lâm Viễn đi điều tra, Lâm Viễn lại một dạng biểu cảm như đang xem xiếc nhìn tôi.
Chán ghét, lạnh nhạt, trào phúng.
"An Nhiên cô không có tư cách trách ta. Đây không phải cùng là điều cô muốn sao?"
"Chẳng lẽ cô không muốn gả cho hắn?"
Như người câm ăn quả đắng, tôi một câu cũng không thể thốt ra.
Đúng vậy, đúng là tôi muốn gả cho anh ấy.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ sử dụng loại thủ đoạn dơ bẩn này.
"Tóm lại tôi không giúp được ông."
Phía sau tôi trách mắng vẫn còn tiếp tục.
"An Nhiên Nhiên, mày là đồ bạch nhãn lang."
"Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, đây là hồi báo của mày?"
Tôi biết Tống Khải Phong dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, vì công ty cơ hồ cái gì cũng có thể trả giá. Chỉ là ông ấy không nên đem cái chủ ý này đánh lên người Lâm Viễn.
11
Lúc đi ra thư phòng tôi vừa vặn đụng phải Tống Hạo.
"Ôi đây không phải cục vàng trong lòng ba mẹ sao? Sao lại chật vật thành thế này rồi?"
Mới vừa ăn quả đắng không có chỗ để trút giận, đứa trẻ này liền tự mình đưa tới cửa.
"Nghe nói cậu lại thi rớt?"
Trên mặt Tống Hạo liền hiện lên vẻ xấu hổ.
"Cô cho người theo dõi tôi?"
Tống Khải Phong vô cùng coi trọng thành tích của Tống Hạo. Cho dù nhà không còn bao tiền, nhưng cứ Tống Hạo thi rớt môn nào liền tìm gia sư tốt nhất tới kèm.
Nhưng tên này là bùn nhão không thể trét tường, lần nào cũng thi đếm ngược từ dưới lên, một lần thi cử là một lần ăn roi.
"Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết."
Tống Hạo cứng lại, lại nghĩ đến cái gì đó rồi bật cười.
"Tôi đã sửa lại phòng của cô, bỏ hết quần áo của cô vào một cái rương."
"Gả đi rồi thì cũng đừng tranh giành phòng ốc với tôi."
Tôi kéo cửa phòng mình, quả nhiên bày biện trong phòng đã hoàn toàn thay đổi. Nơi nơi đều là quần áo hoa hoè loè loẹt của Tống Hạo, mà đồ của tôi đều bị nhét vào trong rương.
Hắn nhướng mày đắt ý nhìn tôi
"Sao? So với lúc trước đều đẹp hơn ha?"
Tôi trả lời:
"Thực xấu.”
12
Lâm Viễn trở về vào buổi tối, thần sắc mệt mỏi.
"Lâm Viễn, chuyện lần trước không phải tôi làm.”
Tôi muốn giải thích, không muốn Lâm Viễn hiểu lầm tôi.
Lâm Viễn nhíu mày giống như tự hỏi tôi đang nói chuyện nào, một lúc sau vẻ mặt thể hiện sự vô cùng không kiên nhẫn.
"Cô cho là tôi sẽ tin?"
Vốn dĩ còn tràn đầy hi vọng liền thất vọng.
Tôi nghĩ, đại khái anh ấy thật sự rất chán ghét tôi.
Tôi á khẩu không trả lời được, cuối cùng leo lên giường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT