[ZHIHU] ANH ẤY KHÔNG YÊU TÔI (HOÀN)
___
Dịch: Sơn Hữu Mộc Hề - 山有木兮 |
Tôi đã chết.
Thời điểm linh hồn thoát ly khỏi thể xác tôi đã ý thức được điều này.
Tôi trơ mắt nhìn thi thể của mình bị đốt thành tro, mẹ tôi khóc khổ sở vô cùng, Tống Hạo đứng ở một góc yên lặng rơi nước mắt.
Chỉ có duy nhất mình Lâm Viễn, trên mặt anh ấy không có bất luận biểu tình gì.
Tôi có chút tức giận.
Tôi đã rời đi rồi.
Cúi đầu tạm biệt thế giới này.
Anh ấy vậy mà vài giọt nước mắt cũng tiếc với tôi sao?
Tôi giận không thể hung hăn mắng Lâm Viễn một trận, đáng tiếc, anh ấy không nhìn thấy tôi, cũng không thể nghe thấy lời tôi nói.
48
Tôi bị Hắc Vô Thường mang đi.
Qua hai ngày, hắn hỏi tôi có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không.
Tôi nói với hắn: "Tôi muốn quay về gian nhìn một chút."
Dưới đó một ngày, trên nhân gian là một năm.
Vào lúc tôi trở lại nhân giang, Tống Hạo đã vào đại học. Cậu nhóc dường như đã trở nên thành thục và ổn trọng hơn rất nhiều, cũng không còn diện hàng hiệu loè loẹt, chỉ mặc một bộ tây trang bình thường, cũng rất có dáng vẻ tri thức.
Tống Hạo mỉm cười, ngữ khí ôn nhu:
"Xin lỗi, chị của tôi không đồng ý."
Tên tiểu tử này, lúc tôi còn sinh thời thì không bao giờ gọi tôi tiếng chị cho tử tế, tôi đi rồi còn lấy tôi ra làm tấm chắn.
Công ty của dượng tôi đã sống lại, sinh ý mấy năm nay không tồi, mắt thường đều có thể thấy được ông đã bị mẹ tôi nuôi béo một vòng.
Như vậy cũng không tồi, chờ tôi gặp được cha ruột có thể cùng ông ấy nói:
"Vợ của ba đã được con yên tâm giao cho người khác."
Thật muốn xem thử biểu tình của ông ấy.
Đáng tiếc, ông ấy hẳn đã đầu thai rồi.
49
Cuối cùng, tôi đi gặp Lâm Viễn.
Qua hai năm, anh ấy cũng không có biến hoá gì, vẫn như cũ xuân phong đắc ý.
Chỉ là anh ấy giống như trở nên càng trầm mặc ít lời.
Tôi thấy có người đẩy cửa kêu anh ấy.
“Lâm tổng, cửa hàng váy cưới nói đã mang váy cưới qua cho Trương tiểu thư."
Thì ra anh ấy sắp kết hôn.
Tôi còn muốn trở về nhìn hoa và rùa của tôi.
Cho nên tôi đi theo phía sau Lâm Viễn.
Điều khiến tôi kinh ngạc là thiết kế và bày biện trong nhà vẫn không thay đổi gì, thậm chí sô pha màu hồng nhạt từng bị Lâm Viễn ghét bỏ vẫn nằm ở chỗ cũ.
Tôi chạy đến ban công tìm rùa đen.
Hai em rùa vẫn sống đến hạnh phúc và an nhàn, nằm ở dưới bụi hoa.
Lâm Viễn từ phòng tắm bước ra.
Thời gian rõ ràng đã tới rồi.
Chính là Hắc Vô Thường lại không có thúc giục tôi, vì thế tôi buồn chán theo bên người Lâm Viễn.
Lâm Viễn tắm xong không có đi xem văn kiện mà nằm liệt trên sô pha, xem... Shin-cậu bé bút chì.
Lúc trước không phải anh ấy còn ghét bỏ tôi xem loại hoạt hình của trẻ con sao?
Tôi bay tới trước mặt anh ấy, Lâm Viễn cũng không có phản ứng gì.
Cũng phải, tôi giờ là ma mà.
Tôi phát hiện, Lâm Viễn cũng không giống như đang xem phim truyền hình. Bởi vì tầm mắt anh ấy đặt trên TV không hề nhúc nhích.
Qua thật lâu, lâu đến tôi cũng phải ngáp một cái.
Kỳ thật ma không cần ngủ, chẳng qua là do phim này tôi nhìn một chút liền có thể đem cốt truyện đọc làu làu.
Cho nên tôi có chút nhàm chán.
Lâm Viễn đứng dậy, vào phòng bếp.
Chỉ chốc lát sau mùi hương đã bay ra tới, ma cũng không có khứu giác, mùi hương là do tôi tự mình tưởng tượng.
Lâm Viễn làm một đĩa sườn heo chua ngọt, lại xới một chén cơm. Hắn ăn rất nhanh, một chút cũng không giống một quý công tử.
49
Ăn xong sau Lâm Viễn lại chạy đến ban công cho rùa đen ăn.
Một con rùa đen duỗi cổ giành ăn bị Lâm Viễn ngăn lại, thanh âm ôn nhu:
“Tiểu Viễn, đừng tranh thức ăn."
“Tiểu Nhiên ăn chưa no.”
Ta có chút kinh ngạc, Lâm Viễn như thế nào lại biết tên của hai con rùa.
Rõ ràng tôi chưa từng nói với anh ấy.
Mới 9 giờ, Lâm Viễn liền lại đứng lên trở về phòng, thay quần áo rồi lên giường.
Tôi nhìn đến Lâm Viễn nằm bên trong giường, đem chính mình cuộn tròn, nhắm mắt lại.
Môi ngập ngừng, đếm số, giọng nói có chút run rẩy.
“Một.
“Hai.
“Ba.
“97.
“98.
“99.”
Tôi đợi rất lâu, vẫn không nghe anh ấy đếm đến số cuối cùng.
50
Hắc Vô Thường như thế nào còn chưa tới? Tôi bẻ bẻ tay.
Thật sự muốn đi tố giác hắn.
Tôi bay tới mép giường của Lâm Viễn, tính doạ anh ấy một chút.
Không nghĩ tới Lâm Viễn đã ngủ rồi, nhưng ngủ không tốt lắm. Anh ấy bọc chăn, cả người cuộn tròn lại cơ hồ sắp dán tới trên tường, trên tay làm một động tác ôm.
Chính là nơi anh ấy ôm, là một mảnh hư vô.
Tôi nghe môi Lâm Viễn mấp máy, có chút tò mò liền tiến sát lại, đến khi đủ gần, tôi rốt cuộc cũng nghe thấy lời anh ấy nói.
“Anh lạnh lắm.”
Không hợp lí, đang trời tháng bảy mà. Tôi nhìn trên tường cũng không thấy Lâm Viễn mở điều hoà.
Trán của Lâm Viễn lấm tấm mồ hôi, không giống lạnh mà ngược lại giống như bị cảm nắng.
Lâm Viễn lặp đi lặp lại:
“Anh lạnh lắm, An Nhiên……”
Ngập ngừng, tôi cho rằng tôi nghe lầm.
Theo lý thuyết, tôi đã chết hai năm, anh ấy khẳng định đã sớm quên tôi rồi.
Nhưng như để chứng minh lỗ tai của tôi vẫn tốt như vậy.
Lâm Viễn lại liên tục hô vài tiếng:
“An Nhiên.”
Hoàn toàn là động tác vô thức.
51
Tôi thực kinh ngạc.
Lâm Viễn bỗng chốc ngồi dậy, ánh mắt trong suốt, không có một chút buồn ngủ nào.
Anh ấy ngồi dậy, dựa vào trên sô pha, bật TV.
Kẻ sĩ ba ngày không gặp, tôi thật sự đối Lâm Viễn lau mắt mà nhìn.
Anh ấy từ khi nào bắt đầu xem phim kinh dị?
Nếu không phải Sadako hoá trang quá mức đáng sợ, tôi thật sự khó có thể từ vẻ mặt không có biểu cảm của Lâm Viễn nhận ra đây là một bộ phim kinh dị..
Đêm quá dài, phim kinh dị chiếu lặp đi lặp lại hai lần.
Lâm Viễn không có ngủ tiếp, động tác duy nhất chính là chớp mắt, tôi cảm thấy may mắn Lâm Viễn còn chớp mắt để cho tôi biết được anh ấy vẫn là một người sống.
52
Lâm Viễn ngày mai sẽ kết hôn.
Nhưng anh ấy lại không có cùng Trương Tâm ở bên nhau.
Ở trước hôn lễ một ngày thậm chí còn suốt đêm xem hai lần phim kinh dị, nhìn không ra chút biểu cảm vui sướng nào.
Tôi không hiểu.
Nhưng không đợi tôi nghĩ nhiều, hồn tôi đã theo Lâm Viễn đến lễ đường.
Tôi cảm thấy hồn phách của mình ngày càng trong suốt, thể lực cũng ngày càng yếu đi.
Trong lòng tôi thầm mắng.
Nếu tôi hôi phi yên diệt, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua Hắc Vô Thường!
Hôn lễ bắt đầu rồi, trai tài gái sắc, phá lệ xứng đôi.
Hết thảy bình thường, trừ việc
Anh ấy gọi sai tên cô dâu.
“An Nhiên, anh nguyện ý.”
Nói năng khí phách nhỉ.
Chỉ là, An Nhiên, là tên của tôi.
Tôi có chút giật mình, cho rằng Lâm Viễn thấy được tôi.
Nhưng tầm mắt anh ấy không có nhìn về phía tôi mà nhìn vào hư vô, thoạt nhìn so với tôi còn kinh ngạc hơn.
Hết thảy đều lộn xộn.
“An Nhiên là ai?”
“Cô dâu không phải gọi là Trương Tâm sao?”
“An Nhiên hình như tên vợ trước của anh ấy.”
…………
Phóng viên xông đến, đèn flash nháy liên tục, hốc mắt Trương Tâm trong nháy mắt liền đỏ lên.
Người chủ trì còn có ý định sửa chữa sai lầm.
“Lâm Viễn, anh có muốn……”
Lâm Viễn hoàn hồn.
Anh ấy cầm lấy microphone, tuyên bố huỷ bỏ hôn lễ.
53
Trò khôi hài vừa mới bắt đầu nhưng chú rể đã trốn đến phòng nghỉ.
Mặt Lâm Viễn không có chút biểu tình mà nhìn chằm chằm nhẫn trong tay, bắt đầu đếm.
“Một.
“Hai.
“Ba.
…………
“97.
“98.
“99.”
Lâm Viễn tạm dừng thật lâu thật lâu, cuối cùng vẫn là đếm ra:
“Một trăm.”
Tiếng cười bật ra, nước mắt cũng theo mi mắt anh ấy nhẹ nhàng rơi xuống.
“Đồ lừa đảo, em nói nếu tôi đếm đến 100 em sẽ xuất hiện.”
Lâm Viễn cúi đầu thấp xuống, bụm mặt chôn ở giữa hai tay, thanh âm khàn khàn.
Tôi có điểm ngạc nhiên.
Lâm Viễn nói chính là chuyện khi chúng tôi còn bé chơi trốn tìm.
Mỗi lần Lâm Viễn là người đi tìm thường không có kiên nhẫn, nên tôi đã ước định cùng anh ấy, chỉ cần anh ấy đếm đến một trăm, mặc kệ anh ấy có tìm được tôi không, tôi đều sẽ xuất hiện trước mặt anh ấy.
Lâm Viễn cho tới nay, cũng đều nghĩ như vậy.
“Đồ lừa đảo."
“Em nói chuyện không giữ lời gì hết.”
Anh ấy từng tiếng từng tiếng lên án, nước mắt như những viên bọt biển rơi lã chã trên mặt đất.
54
Ngực tôi có chút đau, rõ ràng đã chết rồi, vốn nên không có bất cứ cảm xúc gì.
“Muốn đi chưa?”
Hắc Vô Thường rốt cuộc đã trở lại.
Tôi quay đầu lại nhìn Lâm Viễn, anh ấy vẫn đang khóc.
Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy Lâm Viễn khóc.
Thậm chí ngày tôi chết cũng không thấy anh ấy khóc.
"Đi thôi, không đi sẽ trễ giờ đầu thai mất."
Hắc Vô Thường nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn Lâm Viễn.
"Có muốn lưu lại cho hắn một giấc mộng làm kỉ niệm không?"
Tôi lắc đầu.
"Không cần đâu."
“Làm người vẫn nên nhìn về phía trước.”
( chính văn xong )
[Phiên Ngoại của tài xế]
Tôi chưa từng gặp qua bộ dạng hoảng loạn của Lâm tổng.
Sau khi hôn lễ trôi qua, tôi theo ngài ấy về nhà lấy văn kiện.
Ngài ấy lại không nóng nảy lấy văn kiện, chạy thẳng đến ban công.
"Tôi phải cho bọn nó ăn, nếu không cô ấy sẽ tức giận."
Bọn nó là ai? Cô ấy là ai?
Tôi đợi một lúc lâu sau không thấy Lâm tổng đi ra, tôi chỉ có thể đi tìm ngài ấy.
Nhìn đến người, tôi vô cùng kinh ngạc.
Lâm tổng luôn hăng hái khí phách đâu rồi?
Kiểu tóc được chải tỉ mỉ trước hôn lễ bị ngài ấy cào lung tung, cổ tay áo bị xắn lên, hắn ngồi cạnh châu hoa, hai mắt thất thần.
"Không thấy."
"Tiểu Nhiên không thấy…"
Hắn không ngừng lặp đi lặp lại câu này.
Tôi thật cẩn thận hỏi hắn:
"Tiểu Nhiên là cái gì? Tôi giúp ngài tìm.”
Trên bụi hoa, một con rùa đen nằm ngửa đầu phơi nắng, thoạt nhìn vô cùng thích ý.
Ánh mắt ngài ấy mất đi tiêu cự, thật lâu mới lẩm bẩm trả lời tôi.
"Là một con rùa đen."
"Nói không chừng chạy đến trong phòng, khẳng định còn ở nơi này.”
Ngài ấy dần hoàn hồn, đứng lên, giống bắt được cọng rơm rạ cuối cùng, chờ mong mà nhìn tôi:
"Nó sẽ không bỏ đi, đúng hay không?”
Ta chỉ có thể bảo đảm:
"Sẽ không bỏ đi.”
Ngày đó, tôi cùng Lâm tổng đem mỗi ngóc ngách trong nhà đều tìm, chính là không có tìm được rùa đen "Tiểu Nhiên”.
Cuối cùng, ngài ấy miễn cưỡng cười cười:
“Cậu đi đi.”
Thân ảnh lung lay, là bộ dáng tôi chưa từng thấy qua.
【 Lâm Viễn phiên ngoại 】
1
Tôi đặt một bó hoa lên mộ An Nhiên Nhiên, trên đó đã có sẵn một bó hoa tươi.
Tôi biết đó là do em trai khác cha khác mẹ của An Nhiên mang đến.
Hắn mỗi ngày trước khi đi học đều chọn một bó hoa mới nhất mang đến.
Tại sao tôi lại biết?
Bởi vì tôi cũng mỗi ngày đều đến.
Trên mộ bia khắc chính là “An Nhiên nữ sĩ chi mộ”.
Ngực tôi có chút đau.
An Nhiên, nàng cùng tôi thật sự một chút quan hệ cũng không còn.
2
“An Nhiên, tiểu Nhiên bỏ đi rồi.
“Anh tìm khắp nhà, chính là nó không còn ở đó nữa.”
Mộ bia là lạnh như băng, tôi biết chính mình sẽ không nhận được bất cứ câu trả lời gì.
Chỉ là, tôi chỉ muốn tìm một chỗ để nói chuyện thôi.
"Nó cùng em giống nhau, đều không cần anh."
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, tôi muốn ép xuống cũng không được.
Tôi rốt cuộc ý thức được An Nhiên đã thật sự rời xa tôi.
Sau khi cô ấy qua đời, tất cả mọi người đều nói với tôi phải hướng về phía trước.
Tôi cười nhạo.
Tôi có gì phải buồn chứ?
Tôi vốn dĩ rất ghét cô ấy không phải sao?
Chính là vào lúc tôi tỉnh ngủ đều cuộn thành một đống, tay còn vô thức vòng quanh như đang ôm cô ấy. Tôi thậm chí còn tham luyến hít thở không khí xung quanh, cố ngửi thấy chút mùi hương còn sót lại của nàng.
Tôi không tự chủ được xem Shin, xem phim kinh dị, một lần lại một lần, xem đến mức biết tiếp theo nhân vật sẽ nói gì.
Cho đến lúc này, tôi vẫn cảm thấy đây chỉ là thói quen mà thôi.
Trương Tâm nhìn không được, cô ấy quát tôi:
"Lâm Viễn, anh không phải anh không yêu An Nhiên sao? Vậy anh chứng minh cho em xem đi. Cả thanh xuân em đều dành cho anh rồi."
Tôi cũng không biết tôi là muốn chứng minh cho ai xem.
Nhưng tôi thật sự cùng Trương Tâm kết hôn.
Nàng thực vui vẻ, tôi kì thực không cảm thấy gì cả.
Chẳng qua ngày đó ở hôn lễ, bóng hình người trước mặt tựa hồ thay đổi.
Ánh mắt của người ấy mang theo cẩn thận cùng lấy lòng, không chớp mắt nhìn tôi, rồi lại vào lúc tôi cúi người hoảng loạn dời tầm mắt đi, là sợ tôi mất hứng xoay người rời đi.
Nội tâm tôi đột nhiên trở nên mềm mại.
“Anh nguyện ý.
“An Nhiên.”
Vào lúc tôi nói ra cái tên này, cả hội trường ồ lên.
Thậm chí cả bản thân tôi cũng ngây ngẩn cả người.
Tôi nhìn chằm chằm người trước mắt.
Người ấy nào phải An Nhiên của tôi.
4
Cuối cùng tôi lừa được người khác nhưng không lừa được chính mình.
Nguyên lai không phải là thói quen.
Mà là bất tri bất giác tôi đã trở thành bộ dáng của cô ấy.
Tôi nghĩ nếu cô ấy thấy bộ dáng này của tôi, chắc chắn sẽ cười nhạo tôi.
"Niềm vui mới lại biến thành tình cũ?"
Nhất định sẽ châm chọc tôi như vậy.
Chính là không sao cả.
Chỉ cần cô ấy có thể trở về.
Muốn châm chọc tôi như thế nào đều được.
5
Bà nội luôn nói, cháu không nhìn rõ tâm ý của chính mình.
Về sau chắc chắn cháu sẽ hối hận.
Tôi không tin.
Trong kinh doanh nếu gặp phải sai lầm thì luôn có biện pháp ngăn lại.
Chỉ là, trong nhà lạnh như băng, nơi nơi lại là hình bóng của cô ấy.
Tôi thật sự hối hận.
Tôi…… thật sự rất hối hận.
An Nhiên.
Em đến cả trong mơ cũng không chịu thấy tôi.
Vậy.
Nếu anh tới tìm em.
Em có còn sẽ nguyện ý muốn ở bên anh?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT