Rồi người thương cũng hóa lốp dự phòng

4


1 năm


[Zhihu] RỒI NGƯỜI THƯƠNG CŨNG HÓA LỐP DỰ PHÒNG (P4/5)
Tác giả: 爱情悖论
🍒Nguồn: https://www. zhihu. com/question/366635954/answer/2461424662
-------------------------
12

Trình Lệ ngừng nói, định móc vào túi lấy bao thuốc ra, nhưng lại nghĩ đang ngồi trên ô tô của người khác nên chỉ liếm nhẹ môi.

"Có chút không thoải mái."

Tôi nhìn thoáng qua bờ môi của Trình Lệ.

Đôi môi của cậu ta hơi mỏng, một bên khóe miệng khẽ nhếch lên một chút, trên môi không có cảm giác ẩm ướt mềm mại nào. 

Có phải khi hôn cũng sẽ rất ngứa ngáy? 

Không hiểu sao, tim tôi bỗng chốc đập mạnh hơn trong xe chật hẹp. 

Cũng may là Trình Lệ uống rượu rồi mơ mơ màng màng tựa đầu vào vai tôi, cậu ta nhắm mắt lại như đã ngủ say, nhưng bàn tay thô ráp nóng rực vẫn phủ lên bàn tay tôi. 

Hai chúng tôi chỉ lặng lẽ dựa vào ghế và nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác mập mờ này.

Người ta thường nói, tình chỉ vui khi còn mập mờ, khi nhìn người kia ở trước mắt mà không chạm vào được thì sẽ khiến lòng người khó chịu không yên. 

Tài xế vặn nhỏ tiếng nhạc lại, tôi cảm nhận được hơi thở và nhịp tim đập nhanh của Trình Lệ, chỉ hy vọng con đường này có thể xa hơn, xa hơn chút nữa.

Bình thường phải đi mất nửa tiếng đồng hồ, nhưng lần này dường như chỉ mất năm phút là đã đến nơi.

Xe dừng lại ở bên đường, tôi đẩy Trình Lệ một cái: “Tôi đến nơi rồi, cậu muốn về đâu?”

Trình Lệ nắm chặt tay tôi, cậu ta luồn những ngón tay thô ráp của mình vào trong ngón tay tôi, 10 ngón lập tức đan vào nhau: “Em say rồi, không đi được, nữ thí chủ cho em tá túc một đêm nhé? ”

Tim tôi ngừng đập một nhịp, rồi bắt đầu đập liên hồi.

Trước đây tôi cũng từng thích Tần Hoài Thành, nhưng lại chưa từng có cảm giác rung động điên cuồng với anh ta như vậy. 

Ngay cả miệng của tôi cũng không nghe theo ý tôi muốn. 

"Được."

...

"Vừa rồi không phải chị lén nhìn em lúc ngủ sao?"

Tôi đỏ mặt trả lời: "Cậu không nhìn tôi thì sao biết tôi nhìn cậu?"

"Em cảm nhận được, chị nhìn chằm chằm vào môi em như muốn đục cả cái lỗ." Cậu ta cười xấu xa "Mà sao chị cứ nhìn vào môi em vậy?"

Đèn trong thang máy soi rõ khuôn mặt đỏ bừng của tôi, rõ ràng tôi mới là kẻ bắt đầu cuộc chơi, nhưng hiện tại lại ấp úng nói không ra lời. 

Nhưng tôi còn chưa kịp cãi lại thì Trình Lệ đột nhiên hơi cúi xuống, cậu ta dùng một tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên.

Tôi bất giác dựa lưng vào thành thang máy và ngước nhìn cậu ta.

Vẻ mặt Trình Lệ có chút mơ hồ, chỉ có ánh mắt khi nhìn tôi thì càng lúc càng nóng rực.

Cả người tôi bị ánh mắt như thiêu như đốt của cậu ta làm cho nóng bừng, tôi bị áp chặt vào bức tường kim loại lạnh lẽo đằng sau.

Trình Lệ không nói gì thêm mà chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Môi cậu ta chạm vào môi tôi, vừa ngứa ran vừa khô khốc. 

Trình Lệ siết chặt cằm tôi hơn một chút, cậu ta hôn như muốn nuốt chửng tôi, tôi bị nụ hôn của Trình Lệ làm cho không thở nổi, cả người nhũn lại rồi tựa vào thành thang máy phía sau.

Động tác của Trình Lệ càng lúc càng nặng nề, đúng lúc tôi sắp ngạt thở, thang máy đột nhiên dừng lại rồi phát ra “Đinh” một tiếng.

Tôi giật mình đẩy Trình Lệ ra xa.

Cửa thang máy mở ra, một shipper giao hàng bước vào và nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò kỳ quái.

Tôi che đôi môi sưng đỏ không dám ngẩng đầu lên, còn Trình Lệ ở bên cạnh thì nhẹ giọng bật cười một tiếng.

...

Tôi vừa bước và trong nhà, Trình Lệ đã kéo tôi lại, những ngón tay dịu dàng luồn vào mái tóc tôi, cậu ta tìm chính xác đôi môi tôi rồi hôn lên mãnh liệt.

Ngay cả đèn bên trong cũng chưa kịp bật, tôi bị đè vào tường và ngậm lấy môi Trình Lệ trong bóng tối.

Kỹ năng hôn của Trình Lệ không thành thạo lắm, nhưng cậu ta nhanh chóng đảo khách thành chủ, chiếm thế thượng phong. Đầu óc tôi đã trở thành một mảnh hỗn loạn, gần như không thoát ra được khỏi những nụ hôn dày đặc và hơi thở nóng rực của cậu ta. 

Đúng lúc tôi còn nghĩ sắp làm chuyện “người trưởng thành phải làm”, Trình Lệ đột nhiên dừng lại và ôm lấy tôi. Tôi nghe được nhịp tim cậu ta đập liên hồi trong lồng ngực, cậu ta cúi đầu thở dốc bên tai tôi. 

"Chị này… quan hệ hiện tại của chúng ta là gì?"

Tôi lập tức sững người một lúc.

Quan hệ gì…?

Quan hệ giữa người trưởng thành với nhau?

Thấy tôi mãi không lên tiếng, sắc mặt Trình Lệ dần trở nên lạnh lùng rồi buông tôi ra.

Trong lòng tôi đột ngột run lên một chút.

Chẳng phải lúc đầu chúng tôi đều là thấy sắc mà nảy lòng tham sao? Nếu nói là ấn tượng tốt thì tất nhiên là có, nhưng nếu là thực sự thích nhau… 

Tôi có thích cậu ta không?

Đầu óc tôi rối như một mớ tơ vò, Trình Lệ bật cười giễu cợt:

"À, hóa ra chỉ có em tự mình đa tình."

"Đêm nay là em quấy rầy chuyện tốt của chị và Tần Hoài Thành."

Trong lòng tôi ê ẩm khó chịu, tôi muốn đưa tay ra định kéo Trình Lệ lại, nhưng cậu ta chỉ lạnh lùng nhìn tôi một cái rồi xoay người bỏ đi.

Cậu ta đóng sập cửa lại, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

13

Cả đêm đó tôi trằn trọc không tài nào ngủ được, trong đầu toàn là biểu cảm châm chọc và thất vọng của Trình Lệ trước khi rời đi.

Bình thường tính cách của cậu ta kiêu ngạo bất tuân, nhưng khi đối xử với tôi thì lại dịu dàng chu đáo. 

Lúc đầu tôi còn nghĩ Trình Lệ chỉ là trapboy vui chơi qua đường, nhưng trước khi chúng tôi tiến đến “chuyện của người trưởng thành kia”, cậu ta lại dừng lại và hỏi chúng tôi có mối quan hệ gì.

Hình như Trình Lệ có vẻ nghiêm túc.

Cậu ta cũng từng nói đã biết tôi từ lâu, nhưng tôi lại không có chút ấn tượng nào. 

Tôi cứ nằm đó thao thức cho đến khi trời sáng, rồi đợi hoàng hôn tắt nắng và sắc trời tối dần, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.

Bạn cùng phòng của tôi là Lưu Hiểu Lệ đã chuyển ra ngoài, tôi tưởng cô ấy quên đồ nên vội vàng chạy ra mở cửa, thậm chí còn chưa kịp chải đầu. 

Nhưng khi nhìn qua mắt mèo thì tôi lập tức sửng sốt.

Không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Tần Hoài Thành.

Đây đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây, ngày thường chỉ có tôi đến tìm anh ta, chưa bao giờ anh ta đến tìm tôi lấy một lần. 

Bình thường tôi toàn gội đầu chải chuốt rồi mới đi tìm Tần Hoài Thành, nhưng hôm nay tôi cũng lười quan tâm, chỉ mở cửa ra rồi hỏi thẳng: 

“Cậu tới đây làm gì?"

Vẻ mặt Tần Hoài Thành hơi phức tạp, giống có chút xấu hổ, lại cũng có chút ngượng ngùng.

Hình như hôm nay anh ta cũng chải chuốt tỉ mỉ trước khi ra ngoài, mái tóc được tạo kiểu bằng sáp thơm, và trên người tỏa ra mùi nước hoa thoang thoảng.

Tần Hoài Thành cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ không tự nhiên.

"Cậu ăn cơm chưa, có muốn ăn cùng nhau không?"

Tôi thắc mắc: “Sao cậu không đi tìm Thẩm Giảo?”

Tần Hoài Thành trầm mặc một lát: "Cô ấy không có thời gian."

À hóa ra là nữ thần của anh ta không cần nữa nên mới nhớ đến cái lốp dự phòng là tôi. 

Nhưng giờ tôi chỉ nghĩ đến việc giải thích với Trình Lệ thế nào, tâm trạng đâu mà đi ra ngoài ăn cơm nữa. 

"Xin lỗi, tôi có việc, cậu tìm người khác đi."

Tôi chuẩn bị đóng cửa ngoài lại.

“Đợi đã!” Tần Hoài Thành giữ cửa, anh ta mím môi, mãi một lúc sau mới lên tiếng:

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu đi với tôi một lúc, dù sao chúng ta cũng mập mờ dây dưa lâu như vậy, có vài lời phải nói cho rõ ràng."

Tôi cũng chưa ảo tưởng đến mức nghĩ rằng Tần Hoài Thành bị lừa đá vào đầu rồi muốn thổ lộ tình cảm với tôi.

Bởi vì suốt 2 năm qua, thái độ của anh ta đối với tôi rất vô tình tàn nhẫn, giống như thu cuốn lá rụng, tôi có bao nhiêu tình cảm cũng bị mài mòn hết rồi. 

Tôi chỉ nghĩ, có lẽ Tần Hoài Thành không muốn tôi trở thành chướng ngại vật cản trở anh ta với Thẩm Giảo, và muốn cắt đứt đoạn nghiệt duyên này của chúng tôi.

Nhưng bây giờ trong lòng tôi chỉ nghĩ đến Trình Lệ, cũng không còn hứng thú hay là muốn dây dưa với anh ta nữa. 

Tôi sốt ruột xua tay: “Không cần, tôi biết cậu muốn nói gì, tùy cậu!”

"Tùy tôi?"

Tần Hoài Thành kinh ngạc nhíu mày.

"Dù là bạn cùng lớp cũng không cự tuyệt tôi như vậy…

"Chuyện giữa hai chúng ta… nếu có thể nói thẳng thắn thì tốt hơn. Cậu cũng không muốn mỗi lần gặp nhau đều phải khó xử, phải không?

"Chỉ một lát thôi, cậu chuẩn bị một lát đi, tôi chờ cậu."

Dù trong lòng tôi cảm thấy khó chịu nhưng nghĩ lại thì anh ta nói cũng đúng. 

Dây dưa với nhau hai năm, cũng đã đến lúc chúng tôi phải giải quyết mối quan hệ khó xử này. 

Bây giờ Tần Hoài Thành có Thẩm Giảo và tôi cũng có Trình Lệ, có những lời cũng cần phải nói rõ để đỡ cảm thấy ngại ngùng khi gặp nhau. 

Tôi để anh ta vào trong nhà, sau đó tùy tiện rửa mặt buộc tóc rồi đi ra ngoài.

Lúc ngồi trong xe, Tần Hoài Thành nhìn tôi rồi mỉm cười.

"Tôi chưa bao giờ thấy cậu để mặt mộc, cậu để mặt mộc trông đẹp hơn."

Tất nhiên rồi, mỗi lần trước khi gặp anh ta thì tôi đều phải chuẩn bị kỹ lưỡng, trang điểm tỉ mỉ, đầu tóc uốn gọn gàng. Mỗi khuôn mặt tôi đã trị giá hàng trăm đô la chứ đâu có ít ỏi. 

Nhưng bây giờ tôi mới biết, hóa ra Tần Hoài Thành thích đóa hoa trắng nhỏ thuần khiết ngây thơ giống như Thẩm Giảo.

Tần Hoài Thành thấy tôi không nói gì, anh ta yên lặng lái xe đến một quán ăn.

"Đây là tiệm tôm mà cậu yêu thích, chúng ta đã từng đến đây."

Tôi trả lời: "Ừ, lúc đó tôi bóc tôm cho cậu, còn cậu thì hỏi tôi đã rửa tay chưa."

Sắc mặt Tần Hoài Thành hơi thay đổi: "... Xin lỗi, lúc trước là do tôi quá đáng."

Tôi gật đầu rồi tìm một chỗ ngồi xuống ăn cơm.

Không quá đáng thì thế nào, dù sao sau này cũng không liên quan đến nhau nữa.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tôm lên, Tần Hoài Thành đeo găng tay bóc từng con một rồi để vào đĩa cho tôi.

Một lúc sau, Tần Hoài Thành mới thấp giọng nói: "Trước đây là tôi có lỗi, tôi thật lòng xin lỗi cậu, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi."

"Cái gì mà tha thứ chứ, là tôi một mực theo đuổi cậu, cậu không thích tôi thì cũng không phải lỗi của cậu."

“Tôi, tôi không phải không thích cậu…”

Quán tôm ồn ào quá, tôi không nghe rõ giọng nói của Tần Hoài Thành, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn của anh ta đỏ lên một chút.

“Sau này sẽ không như thế nữa.” Tôi nói tiếp “Tôi sẽ không quấy rầy cậu, chúc cậu và Thẩm Giảo có thể ở bên nhau.”

Khuôn mặt đỏ bừng của Tần Hoài Thành lập tức trở nên trắng bệch.

"Cậu nói cái gì?"

14

Tôi có chút kỳ quái:
"Tôi nói, chúc cậu và Thẩm Giảo hạnh phúc, chúc cậu sớm ôm mỹ nhân về nhà.

"Chẳng phải cậu muốn tôi không quấy rầy cậu nữa sao?"

Sắc mặt Tần Hoài Thành rất khó coi, tay cầm cốc đã nổi đầy gân xanh.

"Ý tôi không phải là vậy!"

"Thế ý cậu là gì?"

Tôi cười nhạt: “Đừng nói là cậu muốn thổ lộ tình cảm với tôi?”.

Mặt anh ta lập tức đỏ bừng, nói lắp ba lắp bắp: “Không, là… Tôi, tôi, tôi..."

Thấy dáng vẻ vừa hoảng hốt vừa phức tạp của Tần Hoài Thành, tôi có chút mất kiên nhẫn: “Tôi đã có người mình thích rồi, trước đây là tôi không hiểu chuyện, chúng ta vui vẻ tách nhau ra.”

"Bộp!"

Tần Hoài Thành đập mạnh cốc xuống bàn:

"Cậu vừa nói cái gì, cậu nói lại lần nữa xem? Cậu thích thằng nào?"

“Tôi thích ai thì liên quan gì đến cậu? Hay là cậu lại muốn giống như trước đây, dù không thích tôi nhưng vẫn không cho tôi thích người khác?” Giọng điệu của tôi cũng trở nên khó chịu.

Tần Hoài Thành luôn là như vậy, tôi tiến một bước thì anh ta lùi một bước, tôi lùi một bước thì anh ta tiến thêm một bước.

Đã đến mức này rồi, tại sao anh ta vẫn cứ khăng khăng muốn tôi là một cái lốp dự phòng? 

Tôi không muốn dây dưa với anh ta nữa, tôi lập tức đứng dậy bỏ về.

Tần Hoài Thành đuổi theo tôi, chúng tôi một trước một sau đi trên phố, ngay cả xe cũng không cần, sau khi đi bộ cả tiếng thì mới đến cửa nhà.

Tôi vừa định đi lên lầu, Tần Hoài Thành đã túm lấy tôi, thanh âm đè nén lửa giận: “Cậu cố ý giận tôi à?

"Cậu theo đuổi tôi 2 năm, sao đột nhiên lại thích người khác được?"

"Là thằng nào? Thằng nhãi Trình Lệ đó sao?"

Tôi hất mạnh tay anh ta ra: "Liên quan gì đến cậu?

"Cậu còn muốn tôi làm cái lốp dự phòng ở bên cậu cả đời sao? Cậu cũng biết tôi theo đuổi cậu hai năm, nếu đã không thích tôi thì thôi, tôi thích người khác cậu còn giãy nảy?"

Dù tôi không còn thích Tần Hoài Thành nữa, nhưng nghĩ tới những việc trước đây thì lại cảm thấy chua xót trong lòng. 

"Mùa đông lạnh giá, 2 giờ đêm tôi đưa thuốc dạ dày cho cậu, còn cậu thì để mặc tôi đứng ở bên ngoài."

"Cậu nói cậu không muốn viết luận văn, tôi cùng một lúc học hai chuyên ngành, chỉ là để có thể cùng cậu lên lớp rồi viết luận văn cho cậu."

"Tôi thức đến 3 giờ sáng sửa luận văn để cậu được điểm cao nhất."

"Cậu ra ngoài uống rượu, dù là muộn thế nào thì cũng gọi tôi đến đón. Tôi còn thuê nhà chỉ để tiện đường đi tìm cậu, còn cậu thì đối xử với tôi thế nào?"

Giọng nói của tôi dần dần trầm xuống, tôi nhìn Tần Hoài Thành nói từng chữ một:

"Cậu không đáng để tôi thích."

Tần Hoài Thành ngây ngẩn cả người, tôi liếc anh ta một cái rồi xoay người rời đi.

"Đừng! Tô Duyệt, cậu đừng đi…"

Tần Hoài Thành ôm chặt lấy tôi từ phía sau, giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Tôi biết, tôi sai rồi, tôi không đáng để cậu thích.

"Cậu vì tôi làm nhiều chuyện như vậy nhưng tôi lại xem như không thấy.

"Nhưng mà, nhưng mà…"

Tôi cảm thấy một giọt nước ấm áp nhỏ xuống vai mình, tôi không khỏi ngạc nhiên trợn tròn đôi mắt. 

Tần Hoài Thành bỗng nhiên bật khóc.

Anh ta ôm chặt lấy tôi rồi vùi đầu vào vai tôi: 

“Tôi chỉ sợ cậu không thích tôi nữa, tôi hết lần này đến lần khác x.ác nhận tình cảm của cậu dành cho tôi.

"Tôi chỉ sợ cậu vui chơi qua đường, sau khi có được sẽ vứt bỏ tôi.

"Tôi thích cậu!"

15

Tôi lập tức sững sờ.

"Cậu thích tôi?

"Không phải thích Thẩm Giảo à?"

Tần Hoài Thành ủ rũ nói: "Là chọc giận cậu thôi, tôi không thích cô ấy."

Tần Hoài Thành ôm tôi trong bóng đêm, trong lòng tôi cảm thấy hơi mờ mịt.

Hóa ra mối quan hệ này không phải là do tôi một mình mơ tưởng.

2 năm trôi qua, cuối cùng tôi đã nhận được câu trả lời mà tôi mong muốn. 

Nhưng tình cảm này lại đến muộn quá rồi.

Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt của Trình Lệ, tôi bình tĩnh gỡ tay của Tần Hoài Thành ra.

"Nhưng tôi không thích cậu nữa.

"Cậu thích tôi quá muộn, xin lỗi."

Tần Hoài Thành nghe vậy càng ôm chặt hơn, tôi cảm giác mình sắp bị anh ta bóp cho ná thở:

"Đừng rời xa tôi, Tô Duyệt, cậu đừng chán ghét tôi!"

"Chúng ta ở bên nhau được không? Những gì tôi nợ cậu tôi sẽ bồi thường cho cậu, tôi sẽ bù đắp cho cậu gấp đôi.

"Tôi sẽ đối xử tốt với cậu, chúng ta rõ ràng là thích nhau, tại sao phải hành hạ nhau như thế, cho tôi một cơ hội, được không…"

Tần Hoài Thành vội vàng nói cả một câu dài, giống như anh ta sợ chỉ cần dừng lại thì tôi sẽ từ chối ngay. 

Nhưng tôi vẫn ngắt lời không cho anh ta nói nữa: 

"Xin lỗi, nhưng tôi đã thích người khác rồi."

"Không được!"

Tần Hoài Thành gần như điên cuồng: 

"Tôi không tin! Cậu giận tôi, cậu thích tôi lâu như vậy mà, sao có thể thích người khác nhanh như thế được?"

Tôi cố sức gỡ bàn tay đang ôm chặt của anh ta ra: "Tôi không lừa cậu, tôi thích…"

Nhưng tôi còn chưa kịp nói hết lời này. 

Một giọng nói bình tĩnh vang lên từ phía sau.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Đó là Trình Lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play