Chẳng có đầu mối gì để biến Thái tử trở lại thành người cả.
Ta cùng chó con đều vô cùng chán nản.
Thái tử đã biến thành chó đang rên ư ử trong tay của ta, vô cùng ồn ào.
Ta phết vào mông nó, nói: “Ồn chết ta rồi, đi ngủ đi.”
Chó con nói: “Này.”
Ta không nghe rõ: “Chàng nói cái gì?”
Chó con nói: “Ái phi mau đánh ta thêm cái nữa đi.”
Ta: “?”
15.
Chó con nói: “Thái phó nói nàng đã sớm ái mộ Cô, chuyện này có thật không?”
Ta đáp :”Chàng nghe nhầm rồi.”
Chó con lại nói: “Thiến Thiến cô nương kia, ta chỉ là cảm thấy nàng ta đáng thương thôi, nên mới mua nàng ta về làm cầm sư, nếu nàng không thích thì chúng ta đuổi nàng ta đi là được.”
Ta đáp :”Điện hạ vui là được.”
Chó con mũm mĩm lăn qua lăn lại trên đùi ta, nỗ lực sắp xếp ngôn ngữ: “Nàng có nhớ tên lái buôn nhặt được mười tám cái khăn tay của nàng không?”
Ta nói: “Không nhớ nữa.”
Chó con im lặng một lát rồi mới nói: “Đó là Cô đóng giả đấy, mười tám cái khăn tay của nàng đều ở chỗ của Cô...”
16.
Ta hỏi chàng: “Tại sao chàng lại đối xử với ta lật mặt như bánh tráng, lúc nóng lúc lạnh như thế?”
Chó con thành thật trả lời: “Hoàng huynh của ta đã học rất nhiều cách tán gái, huynh ấy bảo ta cách tốt nhất để thu hút sự chú ý của nữ nhân chính là để nàng phải đoán xem ta đang nghĩ cái gì, lạt mềm buộc chặt mới nắm bắt được trái tim của nữ nhân...”
Ta hỏi: “Thế sau này chàng còn dám như thế không?”
Chó con vẫy đuôi vui vẻ: “Không cần nữa, Cô biết nàng thích Cô rồi.”
Ta bị nói trúng tâm tư thiếu nữ của mình, nhưng mà vẫn mạnh miệng, phẫn nộ nói: “Ai nói ta thích chàng, có chó mới đi thích chàng!”
Một tia sáng xẹt qua, ta biến thành con chó đứng trước mặt Thái tử.