[Zhihu] Làm chó mới yêu người
-------------

10.

Nụ cười của Thiến Thiến đông cứng lại, ngượng ngùng nói: “Nương nương, chớ nên nói những thứ thô tục.”

Ta bế chó con lên, lôi cẩu bài bằng vàng ngoại cỡ trên ngực nó ra, bên trên viết: 

[Đang Cán - Quáng Hoạch- Khách Hổ- Bảo Thâm- Thanh Lãng- Mãng Ý- Lị Phong- Cật Thỉ- Sam Tuy- Phủ Biếm.]

Ta ân cần giải thích: “Đây đều là tên của chó con, gần đây ta nhặt được nó đấy. Vừa nãy ta chỉ đang gọi nó qua thôi.”

Ta lại nói: “Cô nương nhìn kỹ cẩu bài xem, có nhìn ra được cái gì nào không?”

Thiến Thiến cô nương hỏi: “Cái gì là cái gì cơ?”

Ta có lòng tốt nói: “Cô nương ngoài biết “ăn phân” ra, thì mấy cái khác đều không biết.”

Thiến Thiến vặn chiếc khăn tay của mình, rơi lệ, giậm chân bỏ đi.

11.

Sau khi Thiến Thiến bỏ đi, Thái tử đã biến thành chó nhìn ta với ánh mắt phức tạp.

Ta nói: “Điện hạ, có rắm mau thả.”

Chó con nói: “Cái nữ nhân này, thô tục gần chết, nói chuyện với Cô thì phải dùng kính ngữ.”

Ta đáp: “Điện hạ, có rẳm kính mời thả.”

Thái tử cạn lời.

12.

Buổi cung yến cần cả hai phu thê chúng ta cùng đi nhưng giờ ta chỉ có thể đi một mình.

Lần này ta đi còn có mục đích khác, đó là đi gặp Thái phó* xuất quỷ nhập thần, thần cơ diệu toán kia.

(Thái phó là một chức quan thời phong kiến ở Trung Quốc và Việt Nam. Chức quan này có trách nhiệm nuôi nấng vua. Thái phó là thứ nhì trong hàng Tam công (gồm Thái sư, Thái phó, Thái bảo) thời phong kiến.)

Để xem xem có cách nào khiến Thái tử khôi phục về nguyên trạng không.

Thế là ta ôm cả chó con đi.

Người khác thì dẫn theo chồng con, còn ta dắt theo chó.

Ta nói với Thái tử: “Ta ngộ ra rồi.”

Chó con nói: “Ngộ ra cái gì?”

Ta đáp: “Thái tử là chó.”

13.

Cuối cùng ta cũng kiếm được tí thời gian rảnh giữa buổi cung yến này.

Ta còn chưa kịp đi tìm Thái phó để hỏi, ông ấy đã lo lắng trùng trùng tới gặp ta rồi.

Thái phó nói: “Thần nghe nói gần đây Thái tử bị bệnh, mấy bữa nay có tin đồn rằng mệnh Thái tử không còn bao lâu nữa, Trữ quân sẽ đổi người, trên triều sẽ phải trải quá một trận sóng gió.”

Ta an ủi ông ấy: “Thái phó yên tâm, ta sẽ chăm sóc chàng thật tốt.”

Thái phó nói: “Ngày xưa lúc còn dạy học ta đã từng thấy bảo con rồi. Thích ai không thích, cứ phải đâm đầu vào thích cái tên mặt trắng da mềm thịt mỏng đấy. Lúc con còn chưa xuất giá, một ngày lởn vởn quanh phủ Thái tử bảy, tám lần, khăn tay còn cố tình đánh rơi những mười tám cái nhưng sau đều bị lái buôn nhặt được. Ta nói này, Tam Vương gia không tốt à? Một miếng ăn hẳn mười cái bánh bao, thế mới dễ nuôi, quả là có khí phái nam nhân!”

Ta ngượng ngùng đáp: “Sư phụ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”

Thái phó sầu não nói: “Ta nghe nói gần đây hắn mua một Cầm sư, con nhìn xem tên tiểu tử này, thật là quá....”

Ông ấy lắc đầu, thở dài vuốt râu, lôi ra một tập giấy: [Tuyển tập chuyện bát quái của Trữ quân]

Ta nói: “Sư phụ, người bớt đọc mấy thứ bát quái tầm phào này đi.”

Trên mặt ông ấy lộ vẻ ngượng ngùng, cất tập giấy đi.
--------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play