- Khổng Hiên Di ơi là Khổng Hiên Di, dạo này cô ăn gan hùm hay sao mà dám làm vậy trước mặt tôi?
- Làm gì? Tôi chỉ cứu người của anh thôi mà.
Anh gằn giọng:
- Cứu như thế thì không cần, cứ cho hắn chết đi.
- Anh thật độc ác.
- Chẳng lẽ đến giờ này cô mới biết điều đó ư?
Vừa nói Chu Dạ Quân vừa đẩy cô nằm xuống nền đất, khoé miệng mờ ám nhếch lên.
- Tôi lại thèm rồi.
Chu Hiên Di thừa biết anh “thèm” gì.
Chu Dạ Quân đúng là rất biến thái. Giờ khắc này còn có thể nghĩ đến chuyện thịt cô.
- Nhưng hôm qua chúng ta vừa làm rồi.
Anh mặc kệ:
- Chưa đủ, tôi muốn tiếp.
- Ng… người của anh còn ở bên ngoài.
Anh vạch áo cô lên, mặt úp vào đôi gò bồng đảo đang phập phồng:
- Không tên nào dám hó hé gì đâu.
- Ư…
Cởi bỏ áo lót của cô, anh dứt khoát ngậm một bên nụ hoa vào miệng. Âm thanh mút mát liên tục vang lên. Bên còn lại anh dùng tay nắn bóp thành muôn hình vạn trạng.
- Á… đừng cắn!
Anh bật cười, dùng răng day day nụ hoa căng cứng trêu chọc cô.
Hai bên ngực bị anh dày xéo trở nên đau tức khiến cả cơ thể cô mềm nhũn như nước dưới thân anh.
Sau một hồi loạt soạt, chiếc quần nhỏ của cô cũng bị anh ném sang một bên.
- Đã ướt hết rồi này.
Bàn tay anh vừa chạm vào phần hạ bộ của cô đã đưa lên trước mặt cô làm hành động đóng mở. Chất dịch của cô đã ra nhiều đến mức bóng nhẫy ngón tay của anh.
Chu Hiên Di xấu hổ che mặt, hai chân khép chặt lại.
Chu Dạ Quân lại mơn trớn da thịt cô, để lại rất nhiều dấu vết ái muội quanh cơ thể cô. Sau đó anh nhìn vào rất thỏa mãn.
…….
- Tất cả đã chuẩn bị xong chưa?
- Rồi ạ!
- Hôm nay đích thân tới sẽ dẫn đường, trên đường có nguy hiểm gì tôi mong các em dũng cảm đối mặt, rõ chưa?
- Rõ!
Một đoàn người lúc tờ mờ sáng đã mở cổng nối đuôi nhau đi vào rừng sâu. Ánh mắt họ hiện lên sự kiên định thấy rõ.
Vì sự việc hôm qua, Tô Kiều Ân không để Phạm Hành vào mắt nữa, cô nhanh chân hơn mọi người đi vào trong rừng.
Thấy sự xốc nổi của cô ấy, Phạm Hành cũng không nghiêm nghị quát tháo, chân tự giác đi nhanh hơn để có thể ở phía sau hỗ trợ nếu cô ấy gặp nguy hiểm.
Trên suốt đoạn đường Phạm Hành dẫn đi không hề thấy bóng dáng quán địch lộ diện. Anh ta thấy rất lạ, chẳng lẽ bọn chúng nhiều vậy mà đã tiêu diệt được rồi sao?
…….
Chu Dạ Quân bế Chu Hiên Di ra bên ngoài, binh lính của anh không hẹn mà nhìn nhau cười tủm tỉm. Chu Hiên Di biết họ nghĩ gì liền xấu hổ vùi mặt vào tay nhưng sự thật cô và anh chưa có làm t.ì.nh.
Lúc anh chuẩn bị đưa vật nam tính vào người cô thì bụng cả hai đều đồng nhịp réo lên khiến ai này đều rơi vào khó xử.
Rồi đột nhiên anh bật cười đem quần áo mặc lại cho cô, ghé sát tai cô dùng âm giọng trầm đục nói:
- Sau này làm, cũng không muộn.
Nhưng thuộc hạ của anh lại đinh ninh trong đầu rằng giữa hai người đã xảy ra ái muội.
Mắt thấy mặt trời đã ló dạng, Chu Dạ Quân cùng vài người bị thương nhẹ ra ngoài xem sao thì đúng lúc bắt gặp đoàn người của Phạm Hành.
Tô Kiều Ân vừa thấy Chu Hiên Di liền đi tới bên cô, sau một hồi kiểm tra kĩ mới khẳng định cô không sao, liền hỏi:
- Tối qua tại sao cô lại trốn đi?
Xong lại nhìn qua người đàn ông đang đi cạnh Chu Hiên Di:
- Có phải là vì thượng tướng…
- Không phải.
Cô nhanh chóng cắt lời, ánh mắt không tự chủ mà lén nhìn anh thì bắt gặp cặp mắt hẹp dài đang nhìn cô. Cô liền quay đầu sang chỗ khác, cố ý đổi chủ đề:
- Quân địch còn nhiều không?
Tô Kiều Ân híp mắt nhìn hai người, không dò hỏi tiếp đáp lại:
- Hôm nay chưa gặp.
Mọi người đều thấy quái lạ, khu rừng này từ khi xác nhận bọn buôn ma tuý ở đây đã được nhà nước cho phong tỏa, muốn trốn ra ngoài thì cũng bị phát hiện. Vậy mà đến nay ban ngày chỉ bắt gặp được số ít tên buôn hung hãn, ban đêm có sói chắn hẳn sẽ không ai ngu dại mà hành động. Vậy phần lớn bọn chúng đang lẩn trốn ở đâu?
Các binh lính bị thương được đưa về doanh trại, những người còn lại sẽ phải cùng lớp một đi tuần tra khắp khu rừng.
Đến tối thì mọi người lại trở về an toàn.
Trong lúc chờ đến giờ dùng bữa, Chu Dạ Quân cùng quản lý doanh trại ngồi họp lại.
Giáo quan Phạm lật bản đồ, chỉ vào đó rồi nói:
- Hôm nay chúng ta đã đi được đến hồ lớn trong rừng, vậy có nghĩa là đã đi quá ba phần tư khu rừng. Đến nay vẫn chưa thấy quân địch có động tĩnh gì. E là bọn chúng đã trốn sang biên giới.
- Không thể nào.
A Đông đứng cạnh Chu Dạ Quân lên tiếng:
- Người phong tỏa khu rừng cũng là người của thượng tướng, bọn họ đều được huấn luyện nghiêm ngặt, không lý nào bọn chúng bỏ trốn mà không đánh động đến họ.
- Vậy nguyên một đường dây xuyên quốc gia chỉ có mấy người thôi ư?
Bỗng nhiên một tràng tiếng bước chân dồn dập vọng đến:
- Cấp báo cấp báo! Lương thực trong kho đã không cánh mà bay hết rồi ạ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT