Chu Minh Nhất Thiên cùng một vài thuộc hạ của Chu Dạ Quân để lại cùng nhau dàn dựng một video ngắn.

Buổi tối cùng ngày, cậu hớt hải chạy vào phòng mẹ:

- Mami, mami xem cái này chưa?

Cậu đưa video đã dàn dựng đến trước mắt Hiên Di. Trong ánh đèn mờ nhoè, chỉ thấy một cô gái đang chơi trò mèo vờn chuột với một nam nhân trông rất giống Dạ Quân, cô gái kia lại có nét giống Tử Yên.

Chưa kịp phản ứng lại, Chu Minh Nhất Thiên đã dúi vào tay mẹ mình tấm vé máy bay mà tầm một tiếng sau đó đã cất cánh, cậu dứt khoát gật đầu:

- Con tin mami sẽ giải quyết được!

Đúng một tiếng mười lăm phút sau, Hiên Di cùng hai thuộc hạ nữa đặt chân đến mảnh đất nơi Chu Dạ Quân đang cư ngụ.

Làn gió lạnh hanh khô thổi nhẹ qua mái tóc ngắn được buộc sơ sài nhưng lại làm toát lên nét đẹp độc nhất của Hiên Di, mạnh mẽ và hoang dại.

Ba người tiến vào khu tập kết của quân đội.

- Đứng lại!

Hai tên mặc quân phục cấp thấp đưa tay ngăn bọn họ vào cổng.

- Đêm hôm đến đây làm gì?

Hiên Di nghiêng đầu, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hai người nọ:

- Là Dạ Quân bảo mấy người không cho người lạ vào để phá chuyện tốt anh ta đang làm à?

- Cô ăn nói hàm hồ gì vậy?

Một tên lên mặt.

- Phu nhân xin thứ lỗi, bọn họ chưa gặp nên chưa biết người là thượng tướng phu nhân.

Thuộc hạ đi cùng cô lên tiếng, song quay ra cảnh cáo hai tên gác cổng. Người còn lại dẫn cô vào trong địa bàn.

Trong này, cơ sở vật chất nghèo nàn nên hơi mập mờ tối. Từng phòng cách nhau bởi những cách tường mỏng, nhìn qua không khác nhau là bao.

Tuy là giờ đêm, dường như mọi người chưa thể yên tâm ngủ, phòng nào phòng nấy đều sáng điện.

Tiếng bước chân dừng lại.

- Thưa phu nhân, đây là phòng của thượng tướng.

Nói xong tên thuộc hạ lui xuống, để lại Hiên Di một mình trước cửa.

Vốn định lịch sự gõ cửa thì cánh cửa phòng Dạ Quân đột ngột mở ra, đập vào mắt cô là thân hình nóng bỏng đằng sau lớp váy ngủ mỏng manh.

- Hiên Di, sao cậu lại ở đây giờ này?

Tử Yên gạt vội nước mắt trên mặt, không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy sự xuất hiện của Hiên Di.

- Tôi không ở đây thì làm sao biết được hai người đang vờn nhau giữa đêm khuya như này.

- Không như cậu nghĩ đâu, bọn tôi chỉ là bàn công việc, đúng không anh?

Dạ Quân từ bên trong ngó ra, thấy hình bóng quen thuộc liền xô ngã ghế, bước thật nhanh ra ngoài ôm chầm lấy vợ mình. Anh vừa ôm vừa kéo cô vào bên trong, tiện tay đẩy luôn Tử Yên ra khỏi cửa rồi đóng chốt lại.

- Buông em ra, em sắp chết ngạt đến nơi rồi.

Anh cố ôm thêm vài giây, rồi lại kìm chế mong muốn mà buông cô ra, giọng khàn đi:

- Sao em lại đến đây?

- Không liên lạc được với anh, sợ anh cùng Tử Yên bỏ em và con rồi.

Cô giận dỗi buồn thõng bàn tay đang choàng cổ anh lại.

Nghe cô nói, anh cũng tức giận:

- Ở đây người dân đã tự tay cắt sóng điện thoại cô lập với nơi khác. Còn việc giữa tôi và Tử Yên, chẳng lẽ em lại không tin tôi ư?

- Em tin.

Nhìn vào bộ dạng ban nãy của Tử Yên thì cô hoàn toàn tin tưởng, khóe môi cong lên dùng ngón tay trêu đùa trên ngực anh:

- Nhưng mà ai biết được anh lại nổi hứng?

Dạ Quân bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm trên ngực anh đưa xuống ấn mạnh vào hạ bộ.

- Vừa nãy nó không được như thế này, em hiểu chứ?

Cách lớp vải dày, Hiên Di cũng cảm nhận được độ nóng ấm của vật dưới tay. Mặt cô bất giác nóng lên, ấp úng nói:

- Quân, anh đừng có mà dở trò biến thái.

- Hừmm đâu ai làm gì đã giảy nảy lên được.

- Anh…

Cộc cộc… cộc cộc cộc…

- Cấp báo! Cấp báo! Bạo động giữa đêm! Lần này họ nhắm vào kho lương thực!

Dạ Quân lập tức về phong thái lạnh lùng, nắm tay cô mở cửa đi ra, trong thời gian ngắn đã ra lệnh đâu vào đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play