Ánh mắt nàng trơ trội, thân thể cứng đờ.Những người đó lại chẳng dám động đậy. Vẫn ở tư thế nhỏ bé đó đợi chờ lệnh từ nàng.

Cánh môi run rẩy, cắn chặt sắp ra máu, mấp máp trả lời:

“Đứng… đứng lên đi.”

Tiếng của những tà áo va vào nahu và tiếng ma sát giữa đầu gối đã tạo ra tiếng động khá lớn khi họ đứng dậy.

Khúc phu nhân cùng Khúc tướng quân mặc dù

“Hoàng Hậu, ta biết chắc chắn nàng sẽ trở về!”

Hắn mỉm cười, hành động vô cùng kiên nhẫn, vẫn dang hai tay ra đón nàng.

Ánh mắt cuồng xoay sâu hút của Cố Vị Dịch nhìn nàng, trầm giọng: “Hoàng Hậu, lại đây. Ta đã rất nhớ nàng.”

Nhìn bộ dạng tiều tụy đáng thương của hắn, bọng mắt vẫn đang xưng, hai con ngơi đang cố gắng chống đỡ mí mắt. Hình ảnh của vị Hoàng Đế kính trọng lúc này như một cái xác không hồn.

Nhưng hắn ta quá tinh xảo, gương mặt không tì vết cùng cáo khớp vô cùng tinh tế trên khuôn mặt.

Thân hình cao to của mấy của mấy tháng trước đã có chút hao gầy rồi.

Thái độ kiên nhẫn cùng ánh mắt như van nài đó vẫn đang nhìn nàng, buộc lòng phải thuận theo.

Những bước chân nhỏ bắt đầu di chuyển, sự chậm rãi của nàng đã làm Cố Vị Dịch như không còn kiên nhẫn. Khi Khúc Tiểu Đàn vừa chỉ mới bước hơn mười bước chân thì Cố Vị Dịch nhanh như gió đã chạy lại ôm chầm lấy nàng.

Cái ôm vô cùng da diết, hắn gửi tất cả sự nhớ nhung lẫn cảm xúc của mình trong đó.

Sự ấm áp từ cơ thể nhỏ đã thuần hóa được một con thú hoang như hắn.

Hết thảy tức cả sự tức giận và toan tính ban đầu đều trở thành hư vô, như thật sự nó chưa tồn tại trong hắn vậy.

“Bệ Hạ, ngài ôm ta chặt quá đi mất. Ta không thở nổi.”

Gương mặt thanh tú đã sớm trở nên đỏ bừng vì thiếu hụt khí để thở.

Nói vậy, cái ôm của Cố Vị Dịch trở nên nhẹ nhàng và thả lỏng ra hơn nữa.

Cuối cùng qua một khoảng thời gian hắn mới chịu buông hoàn toàn nàng ra.

Ánh mắt rực rỡ ban đầu đã dần lắng xuống.

“Hoàng Hậu, chúng ta hồi cung thôi. Nàng hẳn là đã rất mệt rồi.”

Khúc Tiểu Đàn không đành lòng, mắt nàng đã rướm lệ đỏ hoe nhìn về phía người nhà. Thậm chí nàng còn chưa ôm họ một cái nữa mà.

Nàng kéo vạt áo của Cố Vị Dịch, nhẹ giọng: “Bệ Hạ, ngài để ta ôm phụ mẫu cùng phụ thân một chút được không? Ta thật sự rất nhớ họ…”

Nhớ họ?

Nàng chỉ nhớ đến bọn họ thôi sao?

Vậy còn người phu quân này của nàng, người sống như một cái xác trong gần một năm vừa qua, người đã thức hàng đêm vì nàng, người không biết mệt mỏi tìm kiếm tung tích của nàng?

Còn ta thì sao Tiểu Đàn, nàng thậm chí còn không muốn ôm lấy ta.

Ban nãy, chỉ có Cố Vị Dịch là người chủ động, tay buông lỏng, hơi ấm từ dôi bàn tay nàng chưa hề chạm đến ta.

Sự ghen tức dâng trào, nhưng hắn vẫn trở nên điềm tĩnh, nhẹ giọng dặn dò nàng: “Hoàng Hậu, chỉ một cái ôm thôi nhé. Ta không rộng lượng như nàng đâu.”

Nàng là của ta mà phải không?

Nàng là người có thể dẫm lên đầu ta mà đi như vậy, chỉ có nàng!

Ta luôn có thể chịu đựng được, miễn người đó là nàng!

Được Cố Vị Dịch chấp thuận, ngay sau khi câu nói của hắn nàng liền chạy lại ôm chầm lấy phụ mẫu của mình, cái ôm rất chặt, chứa đầy tình yêu thương ấm áp ở trong đó, Khúc tướng quân cũng vội vàng ôm chầm lấy cả hai người, gai đình cả ba người bọn họ vô cùng hạnh phúc mà đầy ấp sự ấm áp.

Tiếng nói xa xa của Cố Vị Dịch đã kéo nàng trở về.

Chỉ gặp mặt, cuối cùng là nói một cậu tạm biệt liền rời đi.

Trời đã sớm tối rồi, không chừng bây giờ đã là giờ khuya rồi.

Hai người họ ngồi lên xe ngựa hoàng gia, cánh cửa đã đóng lại nhưng Khúc Tiểu Đàn vô cùng luyến tiết nhìn, đến khi không còn bóng dáng của ai nàng mới xoay người ngồi thẳng lại trên xe ngựa.

“Bệ Hạ, ta nghe nói ngài hạ thánh chỉ cho phụ thân ta đến vùng biên cương phía Đông Nam sao?”

Cố Vị Dịch ngồi tựa lưng vào xe ngựa, ánh mắt si mê nhìn nàng, gật đầu rồi lại lắc đầu, trầm giọng:

“Trong vòng 2 ngay phải đến được biên cương phía Đông Nam. Dựng trại, ba ngày sau trực tiếp tấn công vào Giang Nam.”

Cố Vị Dịch nói tóm gọn lại những gì mình ghi trong thánh chỉ.

“Bệ Hạ, nhưng chỉ với một ngàn quân bậc B làm sao có thể tiến vào Giang Nam được. Phòng thủ còn khong được làm sao có thể xâm lược?”

Ngay tập tức, hắn nói: “Là mười vạn quân hoàng gia, một trăm vạn quân lính bậc A cùng vưới một ngàn tên lính bậc B. Là kẻ nào đã nói thiếu thánh chỉ của ta vậy? Làm sao ta có thể phái nhạc phụ đi sang Giang Nam mà chỉ với một ngàn quân bậc B chứ?”

Hắn cười, nụ cười ngờ nghệch đến khó tin.

Nhưng… nàng vẫn tin.

Hắn mệt mỏi, hai mắt nhắm chặt lại, hai tay đan vào nhau dựa vào vai nàng.

Giọng điệu nài nỉ van xin: “Hoàng Hậu, hãy để ta ngủ một lát nhé?”

Không để nàng trả lời, bên cạnh nàng đã không có chút tiếng động nào. Đoán chừng là hắn đã ngủ rồi.

Bờ vai nặng trĩu như vẫn cố gắng duy trì để hắn tựa vào.

Đau ai biết rằng Cố Vị Dịch đnag nở nụ cười mãn nguyện.

Ta cược thắng rồi…

Những tin tức là do hắn cho người lan truyền ra, mọi tay hắn đã dựng nên chuyện này.

Nhưng chuyện Khúc tướng quân đến vùng biên cương phía Đông Nam với một ngàn binh lính bậc B là sự thật, nhưng nó chỉ xảy ta nếu như bây giờ nàng không có mặt ở đây thôi.

Dù sao đi nữa, tất cả đó chính là kế hoạch hoàn hảo.

Hoàng Hậu à, vạn lần dừng rời xa ta nữa. Nếu như nàng bỏ trốn một lần nữa ta chắc chắn không kiềm chế được cảm xúc của mình đâu.

…Hoàng Hậu, cảm ơn nàng đã trở lại, ta sắp chết đến nơi rồi nhưng nàng thật sự đã trở về. cảm ơn nàng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play