Bầu trời đã sớm tối, xung quanh bốn bề chỉ là nghe những tiếng thở liên hồi của những người vượt qua bước cuối cùng, không khí này đã sớm làm cho Cố Vị Dịch trở nên nhàn chán, Hoàng Hậu bé bỏng kế bên cũng đã sớm muốn đi ngủ rồi.

Cố Vị Dịch lên tiếng gọi Tô Mộ Cường lại gần.

“Kết thúc đi. Ngày mai sẽ có buổi lễ cho họ gia nhập vào quân đội.”

Tô Mộ Cường gật đầu dạ vâng sau đó về sau mấy bước chân nhường đường.

Khúc Tiểu Đàn mắt nhắm mắt mở không nghe rõ được chữ gì, chỉ trách là do nàng quá buồn ngủ rồi, suýt còn gục đi nữa.

Người Cố Vị Dịch di chuyển đứng dậy, khom lưng nhẹ nhàng bế nàng lên, không quên nói bên tai nàng.

“Hoàng Hậu, trở về nghỉ ngơi nào!”

Thân người vừa di chuyển được một bước, tất cả những người có mặt tại thao trường huấn luyện đều quỳ xuống, kể cả những người đang thở phì phò vì thiếu không khí.

“Cung tiễn Hoàng Đế Bệ Hạ. Hoàng Hậu Bệ Hạ!!!”

Tiếng nói đồng loạt của những người đó đã làm Khúc Tiểu Đàn giật mình, nàng cố mở mắt lên nhìn, cảm giác thân thể mình đang được di chuyển nhưng lại vô cùng nhẹ, bên tai lại truyền đến tiếng nói ấm áp

“Không có gì cả, nàng ngủ tiếp đi.”

Như sự dụ dỗ ma mị, Khúc Tiểu Đàn ngoan ngoãn gật đầu rồi chui vào lòng ngực của Cố Vị Dịch tìm chỗ để tựa đầu.

Sự ấm áp không xuất hiện quá ba giây trong đáy mắt của hắn, con ngươi màu hổ phách hung hãng trừng mắt nhìn.

Bọn họ càng cúi thấp đầu hơn không dám nhìn, dù là ở cự ly gần nhất cũng chẳng thể thấy rõ được gương mặt của Hoàng Hậu.

Đến bây giờ, những con người ở đó không thấy rõ ràng được gương mặt kiều diễm của Hoàng Hậu. Do bọn họ ở dưới thao trường, cách rất xa so với Hoàng Hậu đang ngồi ở trên cao, gương mặt nhỏ nhắn lấp ló mờ ảo chẳng thấy được rõ ràng.

Tô Mộ Cường nhìn xuống đám người đang quỳ dưới mặt đất cá bụi bẩn, đầu chẳng dám ngẩn lên. Âm thầm lắc đầu.

Khúc tướng quân nhìn thấy toàn bộ những sự quan tâm, chăm sóc của Cố Vị Dịch đối với con gái mình trong lòng cũng xuất hiện sự nhẹ nhõm. Ông biết rằng con gái ông sống rất tốt.

Khi bước lên xe ngựa, Cố Vị Dịch vẫn đặt nàng ở trong lòng mình, nhẹ nhàng ôm lấy như bảo bối.

Nàng không phải bảo bối. Nàng chính là thần, là tín ngưỡng duy nhất của Cố Vị Dịch.

Chiếc xe ngựa hoàng gia bắt đầu lăn bánh trong màn đêm, mặt trăng đã lên cao, những luồng gió se lạnh đang len lỏi xuất hiện bên trong xe ngựa.

Cố Vị Dịch nhẹ nhàng cởi áo long bào của mình ra, khoác bên ngoài y phục của nàng.

Cứ như vậy họ trở về trong màn đêm, tiếng xe ngựa lăn bánh cũng dần dần chậm dần rồi dừng lại hẳn, đã đến hoàng cung rồi.

Thái giám vén tấm màng lên, Cố Vị Dịch từ từ di chuyển ra bên ngoài, trên tay vẫn là Hoàng Hậu yêu dấu của ngài ấy.

Những bước chân đều đều cuối cùng cũng đến được nơi, thái giám nhanh bước đến mở cửa phòng ra cho Cố Vị Dịch, tiếng y phục sột xoạt đã làm Khúc Tiểu Đàn dần tỉnh giấc.

Ánh mắt đang dần hé sáng nhưng lại lạp tức nhíu mày vì bị chói, nàng khẽ đưa tay xoa mắt, ngay lúc này Cố Vị Dịch đã đặt nàng xuống giường.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

Áo long bào khoác trên người nàng tụt xuống.

Chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy tiếng hỏi han của hắn.

“Hoàng Hậu, ta làm nàng tỉnh giấc sao?”

Giọng nói hắn có chút buồn, như đây là tội lỗi mà hắn gây ra.

Khúc Tiểu Đàn vội vàng lắc đầu, xua xua hai cánh tay của mình

“Không phải không phải, là do ta ngủ quên một chút mà thôi… Không phải tại người.”

Nét mặt của Cố Vị Dịch đã bớt đi sự căng thẳng, dần dần trở nên tươi hơn.

Nàng đưa mắt nhìn ra cánh cửa, hỏi:

“Bệ Hạ, A Nha đâu rồi ạ?”

Ngay lập tức người nọ không hề mang nét mặt tươi tắn như khi nãy nữa. Hắn liếc mắt ra cánh cửa, sau đó quay lại nhìn nàng.

“Nàng cần gì sao? Ta có thể làm!”

Như một sự khẳng định, mọi việc nàng nói hắn đều có thể làm được.

Đó là chắc chắn!

Khúc Tiểu Đàn có chút ngượng mà cuối đầu, gương mặt đã có màu hồng nhạt.

Tuy đã sống qua đến kiếp thứ hai nhưng mà suy cho cùng thì kiếp trước hắn và nàng chỉ bên nhau duy nhất ở đêm động phòng đó…

Cố Vị Dịch vẫn kiên nhẫn chờ đợi, không có ý định buông tha.

Một lát sau đó mới nghe tiếng nói nhỏ của nữ nhân: “Bệ Hạ, ta muốn đi tắm…”

“Ta có thể bồi!”

Hắn không có một chút ngượng nghịu mà nói.

“Bệ Hạ… ta cần A Nha…”

Nghe lời nói giảm nói tránh như vậy tức là ý bảo không cần hắn giúp rồi.

Nữ tử nha hoàn A Nha đó có gì tốt hơn hắn? Vì sao nàng luôn chọn những người khác mà không phải là hắn?

Nhưng…

Cố Vị Dịch từng nói, những gì nàng nói hắn điều có thể ngoan ngoãn như một con chó mà nghe theo.

“Được.”

Một con chó trung thành nên ngoan ngoãn nghe theo lời chủ nhân nói.

Cố Vị Dịch ngoan ngoãn đi ra cho người gọi A Nha đến hầu hạ nàng. Bản thân mình cũng phải đi thay y phục.

Khói bụi từ thao trường huấn luyện sẽ có ảnh hưởng không tốt đến nàng.

*

Mặt trăng lúc này đã lên cao thêm, không biết là mấy giờ nàng mới quay trở lại gian phòng.

Cố Vị Dịch đã ngồi sẵn ở đó chờ đợi.

Cánh cửa mở ra, Khúc Tiểu Đàn bước vào, nụ cười trên môi của Cố Vị Dịch đã kéo dài.

“Hoàng Hậu, nên ngủ thôi. Đã khuya rồi.”

Khúc Tiểu Đàn đi lại giường, cánh cửa phòng được đóng lại ngay sau đó.

Đợi cho Khúc Tiểu Đàn nằm trước, Cố Vị Dịch vẫn ngồi đó nhìn nàng.

“Bệ Hạ, người mau nằm xuống ngủ đi.”

Cố Vị Dịch nhẹ cong môi, đưa tay xoa má nàng, thấp giọng:

“Hoàng Hậu, mau ngủ đi. Trẻ con cần nhanh để lớn.”

Trời đã về khuya, nàng cũng sớm muốn đi ngủ tiếp, không muốn đôi co thêm với Cố Vị Dịch. Có lẽ bọn họ như vậy thật quá tốt.

Cố Vị Dịch vẫn lẳng lặng nhìn nàng, đến khi người đó đã chợp mắt ngủ.

“Hoàng Hậu, lớn thêm một chút thì hãy yêu thương ta thêm một chút nhé…”

Dứt lời, hắn cuối xuống đặt nhẹ nụ hôn lên môi nàng, bản thân cũng không quấy rầy nhiều, liền đứng dậy làm cây nén đang cháy sáng tắt đi.

Gian phòng trong phút chốc liền tối om. Hắn trở về giường, từng hành động đều nhẹ nhàng không gây tiếng ồn. Ôm nàng vào người, mùi hương khiến hắn mê muội.

Trái tim của Cố Vị Dịch đã ngủ rồi, đôi mắt cũng nên nhắm lại, dang rộng cánh tay ôm nàng vào lòng.

Bên ngoài gian phòng vẫn có binh lính cùng vài người thái giám canh gác.

Bóng tối trong gian phòng làm họ trở nên nhẹ nhõm.

Một người thái giám lên tiếng xoá tan bầu không khí yên lặng

Ông ấy vừa cười vừa nhìn vào cánh cửa, thấp giọng:

“Mạng sống của Nam Quốc đã vào giấc ngủ rồi, người canh giữ giấc ngủ của mạng sống đang che chở cho ngài ấy.”

Mạng sống là Hoàng Hậu Bệ Hạ nhỏ tuổi.

Người canh giữ giấc ngủ cho ‘Mạng sống’ là Hoàng Đế Bệ Hạ chứ không phải bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play