Quay trở lại cuộc họp, lần này Giang Tương không đấu tranh như lần trước nữa, thậm chí còn lên tiếng khen ngợi bên phía Thác Tài, lần này Lục Diệp hiểu rõ rồi, cô không muốn cùng anh đấu tranh nữa, cô ấy vậy mà không cả quan tâm đến mục đích ban đầu cô ấy đến đây. Nhưng quả thật giống như lời cô ấy nói. Cô ấy không muốn gặp lại anh nữa.
Sau vài ngày không gặp được cô, Lục Diệp quyết tâm đến Giang Triều tìm cô, nhưng đập vào mắt anh là hình ảnh một chiếc giày màu đêm được đóng hộp kính tinh xảo đặt ở giữa đại sảnh công ty trước vòi phun nước, điều này làm cho ai đi vào cũng liền có thể nhìn thấy nó đầu tiên.
Lưu trợ lý bên cạnh còn có vẻ thắc mắc lên tiếng hỏi nhưng cũng chỉ có thể nghe thấy Lục Diệp nói một câu thật nhỏ đó là cô ấy thực sự giận tôi rồi.
Khi Lục Diệp còn đang ở dưới sảnh đợi chờ tin tức về Giang Tương liền nhìn thấy Ngô Kiệt bước vào, hai người nhìn thấy nhau liền tay bắt mặt mừng chào hỏi. Cuối cùng Lục Diệp cũng biết được Ngô Kiệt đến đây để đón bạn gái đi ăn cơm trưa. Thật tình cờ người đó lại là Giang Tương.
Một mối quan hệ có kẽ hở mới có thể tạo cơ hội cho người thứ ba bước vào, huống hồ giữa hai người họ thực sự chưa thể gọi là mối quan hệ được xác thực hay là mối quan hệ bền chặt, câu hỏi của anh cô chưa trả lời đương nhiên cô sẽ có quyền để lựa chọn một người đàn ông khác. Nhưng Lục Diệp không muốn vì thế mà mất đi cô. Có thể anh không dám nói những người phụ nữ khác ra sao, nhưng anh thực sự chỉ vì cô mà rung động. Từ giây phút cô chạm vào anh hay cho đến hiện tại anh nhìn thấy cô bước đi cùng người đàn ông khác anh liền không cam lòng. Lục Diệp đứng giữa đại sảnh hét lớn.
- Giang Tương, anh sẽ đi tìm lại chiếc giày còn lại của em, nếu anh tìm được em có đồng ý cho anh một cơ hội không?
Bước chân của cô dừng lại một bước nhưng rất nhanh sau đó lại tiếp tục dời đi, cô không cho anh câu trả lời đồng nghĩa với việc cô không cho anh cơ hội. Đêm hôm đó cô đã rất hận anh, cô tháo nốt chiếc giày còn lại ra bước đôi chân trần xuống nền đường đất. Cũng chẳng hiểu đi được bao lâu cho đến khi cô bước chân vào quán rượu đó, uống rượu nhảy nhót cho đến khi không còn ai trong quán cô lạnh lùng trở về. Bản thân Giang Tương không còn nhớ cô đã đi những đâu, dẵm vào những vật gì, cô chỉ biết sáng hôm sau đôi bàn chân cô đầy máu và mảnh thuỷ tinh. Đó cũng là lý do ngày hôm đó cô đi đôi giày thể thao kia.
Hiện tại thì sao chứ, chuyện gì sảy ra cũng đã sảy ra rồi, lòng mình như nào cô cũng đã hiểu rồi. Cô ganh tỵ với người phụ nữ khác khi họ quấn lấy anh, cô muốn anh phải lựa chọn giữa cô và người phụ nữ khác. Nhưng anh lựa chọn trước mặt cô rõ ràng quá, vậy nên cô cũng không cần phải mãi treo cổ trên một chiếc cây làm gì. Trong rừng thường có nhiều cây, chiếc cây cổ thụ nhất sẽ được muôn chim chọn để làm tổ, cô không nhất thiết phải tranh giành với những loại chim đấy. Cô tự tìm một cái cây đại thu khác cho mình.
Ngô Kiệt xem tình hình mới sảy ra liền biết được hóa ra mối quan hệ giữa hai người là như vậy. Anh chỉ nhẹ nhàng cùng cô dùng bữa, không nói nhiều vì anh hiểu có lẽ lúc này, mọi câu an ủi đối với cô là điều thừa thãi nhất. Anh chỉ một lòng giới thiệu cho cô những món ăn ngon và những món ăn anh đã biết làm, vậy là dường như giữa hai người đều có chung một sở thích.
Cuối tuần lại đến, Giang Tương trở về nhà trong niềm vui của ba mẹ, mẹ Giang luôn miệng nói về chuyện thằng bé tiểu Ngô kia khen ngợi con gái mình, muốn cô có thể tiếp tục nói chuyện và qua lại để tìm hiểu nhau rõ hơn. Nhưng Giang Tương không muốn như vậy.
Thời gian vừa qua hai người tiếp xúc cũng là lúc cô tìm hiểu rõ hơn về Ngô Kiệt, sự thật bất ngờ vì anh ấy cùng Lục Diệp và Lữ Tưởng Mạnh cùng nhau học chung cấp ba, mối quan hệ của cô của Lục Diêp khá phức tạp, có thêm người này còn phức tạp hơn. Vậy nên cô vẫn nói với mẹ mình sắp xếp cho cô đi xem mắt.
Vừa nói là làm, lại thật khéo một người bạn của ba cô đến chơi, đồng thời con trai người đó cũng chưa hề có bạn gái. Mẹ Giang liền tiện thể xem mắt tại nhà luôn không cần chờ đợi.
Gần bốn giờ chiều cánh cổng nhà họ Giang mở rộng đón một chiếc xe Limo màu đen sáng loáng, chiếc xe phiên bản dài giới hạn được bố trí nội thất giống như một quầy phục vụ siêu đẳng cấp, nhưng Giang Tưởng chẳng hề thấy vui, trong lòng cô chỉ có thể cảm thán đến nhà cô còn dùng loại xe này khác nào đang khoe khoang với cô độ giàu có chăng.
Cho đến khi cùng ngồi trên bàn ăn, Giang Tương không khỏi cảm phục ông trời cái bộ mặt đáng ghét trước mặt. Lục Diệp lại càng không thể ngờ hơn là cô lại là người thừa kế của Giang Triều, vậy mà lần phỏng vấn cô anh lại dùng câu hỏi đó để thử năng lực của cô. Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, cô là thân nữ nhi nhưng không phải ai cũng có thể sánh bằng.
Các vị tiền bối ăn uống nói chuyện vui vẻ, lại hết lời khen ngợi hai người xứng đôi vừa lứa, lại cùng nhau làm cùng trong một lĩnh vực đầu tư nên rát dễ dàng thấu hiểu được công việc của nhau. Cô thừa nhận điều đó, đoàn đội của Lục Diệp rất tốt, quãng thời gian cô làm việc ở Thác Tài tuy ngắn nhưng đủ để cô hiểu được trước đây cô đã bao che cho đoàn đội của mình như nào. Vậy nên mới nói rằng, cô có giỏi đến đâu nhưng đội ngũ yếu kém cũng khiến cho cô vất vả và không thể vượt lên được.
Trước đây khi một mình cô đấu tranh với những công ty khác liền không có trở ngại, nhưng hiện tại cô biết được đối thủ của cô còn có một tổ chức là Thác Tài đương nhiên cô sẽ gặp trắc trở hơn cả. Với lại người đàn ông này đương nhiên không hề biết thương hoa tiếc ngọc giống như anh Tưởng Mạnh rồi. Vừa ngồi nghe bốn vị trưởng lão nói chuyện cô liền đem chuyện này đến kể cho hội nhóm của cô nghe, rất nhanh Hoàng Đồng Đồng trả lời cô hẹn hò cùng anh ấy đi. Tưởng Mạnh cũng giơ tay đồng ý. Đồng ý cái rắm khô. Cô tuyệt đối không muốn dây dưa với loại tra nam như vậy.
Không tìm được đồng minh Giang Tương đành ngậm ngùi ăn bữa tối của mình. Bản thân cô đã nhận định không muốn vậy đương nhiên cô càng không chấp nhận nghe sự xúi giục của đám bạn kia được, không được ngu ngốc. Cái gọi là rung động nhất thời của cô đã tắt rúm, cô còn trưng bày hẳn chiếc giày của mình trước đại sảnh công ty để nhắc nhở chính mình đàn ông là loại động vật máu lạnh nhất, tình cảm của anh ta chỉ có thể tồn tại vài ba giây.
Công cuộc khó chịu của cô cuối cùng cũng có thể kết thúc, Dì giúp việc của nhà cô cầm một chiếc hộp thuốc bước vào nói với ông bà Giang rằng có một người là bác sỹ Ngô gửi hộp thuốc đến cho cô chủ, còn nhắc cô chủ chân không được dính nước để vết thương lành nhanh hơn. Ánh mắt Giang Tương nhìn lên lại va phải đôi mắt suy xét của Lục Diệp, cô bị thương, ở chân, nhưng anh không hề biết, chỉ có người bạn kia của anh biết. Nhưng tuyệt nhiên điều này khiến ông bà Giang có chút bối rối. Bởi vốn dĩ ông bà thấy Giang Tương nói chuyện cùng cậu bác sỹ kia khá tốt. Vậy nên nếu hiện tại cậu Ngô cũng tốt là tiểu Lục ở đây ông bà cũng vô cùng ưng ý, lại là vấn đề nan giải nữa sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT