Hôm nay Giang Tương quyết tâm xả hết lòng mình, cô dùng tấm thẻ đen của ch bao toàn bộ phòng bao của một khu karaoke, một mình cô vừa uống rượu, vừa hát, vừa hò hét, thậm chí trèo cả lên bàn ghế cầ, chiếc khăn lụa lắc lư trong căn phòng khiến Hoàng Đồng Đồng nhìn cô cũng không thể ngăn cản nổi.
Hoàng Đồng Đồng vốn được cô gọi đến nơi này, cùng cô uống rượu để xả hết những điều bức bối trong lòng, thứ chất lỏng cô không hề thích uống, ngoại trừ những bữa tiệc thương mại hoặc những cuộc vui vẻ cùng bạn bè, cô đều uống rất ít, chủ yếu là không muốn phá tan bầu không khí. Nhưng ngày hôm nay cô không ngần ngại uống hết chai này đến chai khác. Thậm chí cô còn điên cuồng trộn lẫn đủ các loại rượu vào với nhau. Trên sàn đất vỏ chai rỗng la liệt cũng đủ hiểu cô điên cuồng đến mức độ nào.
Từ khi Hoàng Đồng Đồng đến nơi này đã là gần ba tiếng, hiện tại cũng gần mười một giờ đêm, vậy nhưng nhìn thái độ điên cuồng của cô bạn thân mình cô cũng không hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì sảy ra mà cô ấy lại trở lên như vậy. Theo lý mà nói, cô ấy là con gái duy nhất của nhà họ Giang, được ông bà Giang cưng chiều tuyệt đối, cơm ngon, canh ngọt, quần áo hàng hiệu, xe thể thao sếp thành hàng dài, thẻ đen tiêu sài không cần xem số dư tài khoản. Nhưng ngày hôm nay, cô hết khóc rồi cười cũng đủ Đồng Đồng cảm thấy cô ấy nhất định có chuyện gì đó.
Nhưng cô không gạn hỏi được Giang Tương. Mười bảy năm cùng nhau chơi chung, cùng nhau học tập và cùng nhau đi làm, Đồng Đồng luôn hiểu rõ nhất Giang Tương là người như nào. Cô ấy nhẹ nhàng, tính cách vui vẻ, nhưng đặc biệt những câu nói của cô luôn là thứ khiến người khác cảm thấy đau điếng mỗi khi nghe. Không phải ai cô ấy cũng đối đãi như vậy, chỉ có những người ở bên cạnh cô ấy lâu năm mới hiểu được bản tính khẩu xà tâm phật của cô.
Khi đêm đã về quá khuya, Hoàng Đồng Đồng không thể nào đanh vật lại được với một con rượu đang hăng say hò hét trong phòng bao riêng biệt này. Chỉ đành lấy điện thoại nhắn tin gọi Lữ Tưởng Mạnh đến cùng cô đưa Giang Tương trở về.
Lữ Tưởng Mạnh vừa bước chân ra khỏi thang máy xuống tầng hầm của văn phòng luật liền đọc được tin nhắn cứu mạng của Hoàng Đồng Đồng, thậm chí được gửi thêm cả video để thêm sinh động phần tin nhắn của hai người. Trái ngược lại với vẻ mặt đăm chiêu cứng ngắc của anh khi làm việc, lúc này anh chỉ có thể cười khổ bởi độ phá hoại của con nhóc kia mà thôi.
Cánh cửa phòng bao mở ra anh mới cảm nhận được sự điên cuồng của cô gái nhỏ kia. Anh không biết từ lúc Đồng Đồng nhắn tin cầu cứu đến hiện tại cô đã uống thêm bao nhiêu, nhưng số vỏ chai trên sàn khiến anh thậm chí phải vừa đi vừa nhặt lên mới có thể đến chỗ của Giang Tương.
Tay anh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Giang Tương kéo xuống. Cô đứng cả người trên chiếc bàn lớn, ánh mắt mơ hồ đầy mông lung, nhìn thấy anh cô liền mỉm cười, trên khóe môi lại hiện ra một chiếc núm đồng tiền xinh xắn. Thế nhưng cô lại không hề lo lắng sợi sệt thậm chí còn bắt đầu thỏ thẻ ra lời nói đầy trêu trọc giống như không hề nhận biết được anh là ai.
- Anh trai nhỏ, đến cùng nhau uống rượu sao?
- Giang Tương, sao em uống nhiều vậy, có chuyện gì sao? Xuống đây chúng ta cùng nói chuyện.
- Không đúng, anh là Tưởng Mạnh mà, ây già ai lại có thể gọi người già như vậy đến đây được cơ chứ. Người già neo đơn là sao có thể cùng nhau tâm sự được.
Người già neo đơn, chỉ vì hai mươi tám năm không có người yêu mà con bé nói anh là người già neo đơn sao. Trên đầu Lữ Tưởng Mạnh chỉ vì một câu nói của cô cũng đủ khiến anh đau đầu. Anh đến đây để đưa cô về, chưa cả kịp nói cùng cô đến mấy câu liền đã để cô nói cho không còn lời nào để nói.
Anh ảo não nhìn sang Hoàng Đồng Đồng, cũng chỉ có thể nhận được câu nói của cô ấy là em không biết nguyên nhân, chỉ biết khi em đến đây cậu ấy đã ngà say rồi. Hóa ra con nhóc này tửu lượng cũng tốt thật uống đến từng này vẫn còn đủ sức để hò hét, vậy chẳng phải chưa đủ say chưa thể ngủ sao.
Ban đầu anh vốn muốn trách móc Hoàng Đồng Đồng sao có thể cho cô uống nhiều như thế, nhưng sau khi được cô gọi là người già liền chẳng thể trách nổi, cô như vậy rồi ai có thể khuyên ngăn cô được cơ chứ.
Bỗng nhiên Giang Tương không còn ồn ào nữa. Cô ngồi thất thần xuống ghê sau đó vừa ôm chai rượu vừa nỉ non.
- Đồng Đồng, Đồng Đồng, mình là người xấu, người xấu xa nhất trên cuộc đời này. Cậu biết không, đến ngày hôm nay mình mới biết mình vốn dĩ là người xấu, là tu hú chiếm tổ. Mình không những chiếm dụng ba mẹ của người khác, còn chiếm đoạt tiền và tài sản, thật là xấu xa.
- Cậu ấy đang nói chuyện gì vậy?
Hoàng Đồng Đồng nghe được câu nói của Giang Tương liền quay sang hỏi lại Lữ Tưởng Mạnh, cô ấy vốn không hề biết chuyện của nhà họ Giang, chỉ biết được là nhà họ Giang chỉ có duy nhất một cô con gái chính là bạn thân của cô. Nhưng khi Lữ Tưởng Mạnh chưa kịp nói thêm một lời nào thì Giang Tương lại liên tục nói tiếp.
- Cậu có biết không, mình thực sự buồn lắm, vốn dĩ mình rất kiêu ngạo, mình là tiểu thư con nhà giàu, được bố mẹ yêu thương, quần áo được mặc hàng hiệu, đi làm không cần lo lắng đến tiền lương, chỉ cần làm đúng những mục tiêu đạt được giúp ba mẹ mở rộng thị trường, Mình chẳng bao giờ có thể nghĩ ra được mình không phải là con của ba mẹ mình. Mình phải làm sao đây.
- Giang Tương, chú dì rất yêu thương em, làm sao có thể không coi em là con gái được, em đừng nghĩ linh tinh nữa.
- Anh không tin em sao, em thực sự không phải con gái của ba mẹ em đâu. Chính tai em nghe thấy mà, mẹ nói tại lúc đó không còn Tiểu Vân nữa, nên mới nhận nuôi em. Trước đây em ngốc nghếc không hiểu tại sao em cùng ba mẹ không cùng nhóm máu, hóa ra chính là em sai.
Lữ Tưởng Mảnh cuối cùng cũng hiểu được tại sao con bé lại trở lên như vậy, hóa ra con bé biết được sự thật rồi. Trước đây anh cùng ông bà Giang luôn cố gắng mang lại yêu thương cho cô, chỉ sợ đến một ngày cô hụt hẫng vì sự thật này. Nhưng chính điều đó lại càng khiến Giang Tương tâm lý trở lên vặn vẹo. Cô luôn lo sợ mình không đủ tốt, đương nhiên cô rất yêu thương ba mẹ của mình, không có công sinh nhưng lại là ơn dưỡng, cô lại càng sợ một ngày nào đó ba mẹ cô đến tìm lại cô, vậy chẳng phải cuộc sống của ba mẹ nuôi cô càng ngày càng đau khổ sao. Ông bà mất đi đứa con ruột của mình, giờ đến khi tuổi quá ngũ tuần lại mất đi cả đứa con nuôi nữa, vậy làm sao ông bà có thể chịu đựng được. Huống hồ trước đây ba cô còn trải qua một cuộc phẫu thuật tim nữa. Trái tim mỏng manh đó của ông làm sao có thể chịu đựng được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT