“Thằng nhóc này. Cậu có phải là đội trưởng đội Alpha tôi vẫn thường thấy không đấy? Người luôn quyết đoán, mạnh mẽ, không do dự bấy lâu biến đâu mất rồi?”
Trịnh Tử Mặc thở dài, vỗ vai đàn anh: “Biết rồi biết rồi”.
.....
Ngày hôm sau, Giang Cẩn Huyên vẫn tiếp tục công việc như mọi khi. Phó Nghi An vừa kết thúc ca phẫu thuật, vừa gặp Cẩn Huyên, đã buông lời chế giễu:
“Hôm nay không có ca mổ sao? Đừng nói là cô sắp thất nghiệp nhé?”
Giang Cẩn Huyên cười một tiếng, rồi quay sang: “Bác sĩ Phó, đây là nước Mỹ. Cô nên cảm thấy may mắn vì không có ai hiểu tiếng Trung đi. Nếu có người hiểu, chắc họ sẽ không dám để một bác sĩ thô lỗ như cô xem giúp đâu”.
“Đúng là cao ngạo. Chẳng hiểu sao cô có gì mà anh trai tôi lại thích cô chứ? Một người vừa không có tiền, vừa mồ côi như cô, thật chẳng thể tin nổi”.
“Tôi cũng đâu có ép anh trai cô thích tôi?” – Giang Cẩn Huyên cột tóc lên, rồi nở nụ cười thân thiện. Cái cô gái này bao giờ mới thôi cái chiêu trò khích bác người khác đây chứ? Nếu có Nhan Ngọc ở đây, nghe những lời này thì chắc bệnh viện sẽ có biến mất.
Phó Nghi An tức đỏ mắt. Cô định động tay chân với cô, thì có một bàn tay ngăn lại. Giang Cẩn Huyên quay sang, thì thấy Trịnh Tử Mặc đang nắm lấy Phó Nghi An.
Phó Nghi An thấy trước mắt mình là một mỹ nam có khí chất, bèn rụt tay lại. Cô ta giả vờ e thẹn, rồi quay sang Giang Cẩn Huyên: “Đây là người quen của cô sao?”
Giang Cẩn Huyên nhìn Tử Mặc, chợt nhớ ra thân phận FBI của anh, liền nói: “Không, tôi không biết anh ta”.
Trịnh Tử Mặc nghe xong thì có chút bất ngờ, cô không muốn nhớ tới anh đến vậy sao?
Đúng lúc này, một y tá chạy đến chỗ họ: “Bác sĩ Phó, có bệnh nhân hẹn trước muốn gặp chị”.
Phó Nghi An có phần tiếc nuối, vì cô ta vẫn chưa kịp chiêm ngưỡng trọn vẹn vẻ đẹp lạnh lùng ấy của Trịnh Tử Mặc.
“Tạm biệt, gặp cô sau” – Phó Nghi An cười khẩy, không quên quay sang chào Tử Mặc. Riêng anh thì mặt vẫn lạnh như tiền, thậm chí còn có chút ghét bỏ. Chính thái độ này của anh đã làm cho Giang Cẩn Huyên không nhịn được cười.
Tử Mặc thấy cô cười thì quay sang: “Em cười gì vậy?”
Cẩn Huyên nghe vậy thì ho vài tiếng: “E hèm, không...chỉ là...có chút hả dạ. Còn anh, anh làm gì ở đây?”
“À tôi....Tôi chỉ đang..” – Trịnh Tử Mặc bây giờ mới nhận ra mình chưa có lí do gì để tới đây. Nhưng....bây giờ có lẽ cũng là thời điểm thích hợp để nói ra sự thật nhỉ?...
Nhìn thấy gương mặt này của anh, Giang Cẩn Huyên có chút bối rối, cũng có chút buồn, vì hi vọng trong lòng cô vẫn chưa thể nguôi ngoai. Nhưng nhanh chóng, cô đã tự mình cắt đứt suy nghĩ trên.
“Bác sĩ Giang....Tôi....” – Tử Mặc ấp úng, chuẩn bị nói gì đó với cô, thì có điện thoại của Aaron gọi tới:
“Alo”.
“Ryder, kẻ cướp ngân hàng chúng ta tóm lần trước, hắn vượt ngục rồi! Đang trên đường bắt hắn!!”
“Gì chứ? Tên khốn đó” – Trịnh Tử Mặc vội nói. Anh vội vàng quay sang Giang Cẩn Huyên: “Bác sĩ Giang, chúng ta có thể nói chuyện vào buổi tối không? Có chuyện này tôi nhất định phải nói với cô”.
Giang Cẩn Huyên thấy anh rất gấp, nên cũng trả lời nhanh gọn: “Vâng, anh đi đi”.
Trịnh Tử Mặc gật đầu, rồi vội gọi cho phía Adam. Giang Cẩn Huyên mím môi, rồi quay lại phòng làm việc.
9 giờ tối, Giang Cẩn Huyên cuối cùng cũng tan ca. Nhưng cô vẫn chưa thấy bóng dáng của người đàn ông kia, vì anh đã nói sẽ tới gặp cô nói chuyện vào buổi tối. Bây giờ vẫn chưa thấy, có khi đang bận cũng nên. Cô quyết định về nhà trước.
Xuống bãi đổ xe, cô đang nhận điện thoại của Kiều Nhan Ngọc. Cuộc nói chuyện của hai người họ vẫn chỉ xoay quanh vấn đề ăn uống và công việc. Giang Cẩn Huyên vừa gọi điện, vừa nở nụ cười: “Tớ biết rồi. Tớ sẽ ổn mà. Cậu biết đấy, tớ khỏe lắm, không sao đâu. Cậu cũng lo cho công việc đi đấy. Sau khi kí hợp tác với Dior, hẳn là bận lắm nhỉ?”
Đang hàn huyên qua điện thoại, Giang Cẩn Huyên cũng tìm ra chiếc Chevrolet đen của mình. Cô chợt nhìn thấy có bóng người khả nghi gần chiếc xe của đồng nghiệp, liền nhìn ra:
“Ai ở đó vậy?”
Một gã đàn ông bị trúng đạn ở tay từ từ bước ra, làm cho Cẩn Huyên sợ tái mặt. Cô nhận ra đó là gã cướp ngân hàng lần trước xông vào bệnh viện, cũng chính là gã đã bị cô dùng kim tiêm thuốc mê đánh ngất....
Tay chân cô cứng đờ, cô không thể di chuyển được. Gã cướp cười khẩy, rồi rút súng ra, chĩa thẳng về phía cô:
“Hãy trách ông trời vì mày đã xui xẻo khi thấy mặt tao”
Giang Cẩn Huyên sợ đến điếng người. Cô phải làm gì đây....
“Anna!!!” – Tiếng chân vội vàng chạy đến, kèm theo giọng nói quen thuộc. Giang Cẩn Huyên ngẩn người...
Tiếng súng nổ lên, Trịnh Tử Mặc lao tới chắn đường đạn cho cô, cả hai cùng ngã xuống.
“Đoàng!!” – Tiếng súng khác nổ lên, Aaron đứng từ xa đã kịp bắn vào chân gã cướp. Anh và Tử Mặc cũng không nghĩ hắn lại chạy ngược vào bãi đỗ xe bệnh viện như thế này.
Giang Cẩn Huyên đã cảm nhận được mùi máu, cô cố gắng ngồi dậy, thì thấy Tử Mặc đã bị trúng đạn ở vai, máu không ngừng tuôn ra. Aaron lo lắng: “Ryder!!”
Giang Cẩn Huyên cố gắng giữ bình tĩnh, cô dùng tay bấm vào mạch ở tay anh: “Mạch vẫn còn, nhưng tôi không thể nói trước điều gì. Để tôi gọi cho cấp cứu phía trên!”
Tử Mặc trong lúc hôn mê, vẫn cố gắng nắm lấy tay cô: “Đừng đi...”
Giang Cẩn Huyên ngơ ngác nhìn. Nhưng thứ cô cần tập trung bây giờ, là phải cứu được anh. Nếu để mất máu thêm, hậu quả sẽ rất khó lường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT