“Ryder” – Giọng của Claire vang lên sau lưng Tử Mặc. Anh giật mình quay lại, nhìn thấy cô đang chống tay: “Claire, cô tới đây làm gì, không phải sếp Brad bảo cô phải nghỉ ngơi sao?”
“Tôi ổn. Còn anh, anh bị đau chỗ nào hay sao? Sao lại tới bệnh viện, còn lén la lén lút như vậy nữa?” – Claire trầm mặc nói, ánh mắt có chút lay động.
Trịnh Tử Mặc kéo sụp mũ xuống, rồi quay lưng: “Không có gì, chúng ta về trụ sở đi”.
“Anh có gì với cô bác sĩ đó à?” – Claire thở dài, rồi mạnh dạn hỏi anh. Anh chợt khựng lại, rồi lạnh lùng nói:
“Claire, hình như cô hiểu rất rõ, tôi rất ghét bị gặng hỏi như thế này”.
Claire cúi đầu, rồi nhìn anh một mình đi ra bãi đậu xe. Cô nhìn về hướng văn phòng của Giang Cẩn Huyên, ánh mắt cô mang đầy vẻ u buồn.
Tối đến, Trịnh Tử Mặc trở về nhà để nghỉ ngơi sau nhiều ngày tăng ca ở trụ sở. Trên bàn làm việc vẫn còn tập tài liệu mật về Cẩn Huyên của CIA.
Anh nằm trên giường, rồi gác tay lên trán, lẩm bẩm: “14 năm qua, em đã sống như thế nào vậy...”.
.....
Trụ sở WS....
Masaki Ako đứng cạnh một người đàn ông lịch thiệp. Ông ta rót rượu lên ly, rồi khàn giọng:
“Airi sao rồi?”
“Đã xử lí nhanh gọn. FBI sẽ không truy được gì thêm từ hắn đâu” – Ako lạnh lùng đáp. Người đàn ông bên cạnh là David Hayato, chủ tịch thật sự của WS, người rất có tiếng trong giới chính trị.
“Tốt. Còn nữa, ta nghe bảo cô đã gặp lại tên khốn FBI đó”.
Ako biết ông ta đang nhắc tới Trịnh Tử Mặc, nhưng vẫn trả lời không do dự: “Vâng, tôi đã gặp hắn”.
“Sai lầm 3 năm trước của cô, còn nhớ chứ?”
“Vâng, tôi nhất định sẽ xử lí được hắn, xin ngài hãy yên tâm...” – Cô cúi mặt.
“Chuyện đó tính sau đi. Nhưng nhất định phải xử lí đám chuột nhắt đó. 14 năm trước, chúng và CIA đã hợp lực vạch trần chúng ta, nhưng đã bất thành. Nhưng tên nhóc Ryder đó cũng đã tốt nghiệp trường cảnh sát với thành tích xuất sắc, lại còn là át chủ bài của chúng, chúng ta tuyệt đối không thể khinh suất”.
“Tôi hiểu...”- Ako cau mày. Át chủ của FBI thì đã sao, cô nhất định sẽ trả thù cho em gái. Duyên nợ giữa hai người đã ngày càng chồng lên nhau rồi.
10 giờ đêm....
Trước căn hộ của Trịnh Tử Mặc có tiếng gõ cửa. Anh choàng tỉnh, rồi bước ra mở cửa. Là Aaron, anh mang theo một chai champaign đắt tiền, rồi nở nụ cười:
“Uống không?”
“Nghỉ phép chung à? Trùng hợp nhỉ?” – Trịnh Tử Mặc phì cười, rồi ra dấu cho Aaron vào trong.
.....
Xung quanh căn nhà yên tĩnh, chỉ còn âm thanh của tiếng rượu đổ ra ly.
“Khi nãy thấy Claire có vẻ buồn, cậu mắng cô ấy à?”
“Không. Chỉ là dạo này tôi hơi mệt” – Tử Mặc uống một hơi dài. Aaron liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc trên bàn:
“Lúc nào cậu cũng mang thứ đó theo. Bùa may mắn sao? Dạo gần đây mới để ý. Lúc đó đi Barcelona nhỉ? Chiếc đồng hồ đó đã đỡ cho chú mày viên đạn ở ngực đấy”.
Tử Mặc nhìn mặt đồng hồ bị nứt trên bàn, rồi mỉm cười: “Có thể là nó may mắn thật...”
Cả hai im lặng một chút, Aaron chợt hỏi:
“Adam nói rằng ngài William gặp cậu ở New York. Hai người nói chuyện gì vậy? Để ý từ sau lúc đó, cậu cứ như người mất hồn. Claire cũng lo lắng lắm đấy”.
“Aaron, cô ấy, cô bé ấy vẫn còn sống”.
Aaron nghe xong thì bị sặc rượu. Anh đưa tay lên trán của Tử Mặc, rồi hỏi:
“Này này, cậu có bị ấm đầu không đấy? Không sốt, không ốm đau, mà sao nói chuyện lại sảng như thế này? Ai sống cơ?”
Tử Mặc gạt tay anh ra: “Cô bé năm nào tôi cũng đi viếng mộ ở nghĩa trang nơi gia đình tôi chôn cất cùng ấy...William nói với tôi về chuyện ấy”.
“Này, chắc không đấy? Nghe không thấy hoang đường sao? Rõ ràng cậu nói với tôi, cả gia đình cô nhóc ấy đã bị thiêu cháy. Người đưa ra thông báo cũng chính là William. Sao bây giờ lại nói là còn sống”.
“Tôi đã xác minh rồi. Cô bé ấy còn sống” – Tử Mặc uống thêm một ly nữa. Aaron gật gật, rồi nói, trong lòng có chút khó tin: “Không ngờ lại có chuyện này. Thảo nào dạo này cậu cứ hay tới....Khoan, đừng nói với tôi là...”
“Phải, nữ bác sĩ người Trung Quốc đó, chính là cô bé ấy” – Tử Mặc cúi gằm mặt, trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Nghe xong điều này, Aaron mới thở dài: “Haizz, trên đời này cũng có chuyện trùng hợp như vậy sao? Vậy cậu tính sao?”
Trịnh Tử Mặc cũng không biết nữa. Anh đẩy ly rượu ra xa. Aaron là bằng hữu thân thiết nhất của anh, anh cũng biết rõ chuyện của gia đình Cẩn Huyên, vì chính anh và Tử Mặc đã cùng xác nhận chuyện này từ lâu. Aaron cũng ý thức được rằng nếu Giang Cẩn Huyên vẫn sống tốt, thì chắc chắn David sẽ không bỏ qua cho cô ấy. Tử Mặc bắt buộc phải đưa ra lựa chọn cho riêng mình.
“Chưa quyết định được sao?” – Aaron vỗ vai anh.
Tử Mặc trầm ngâm, hàng mi anh rũ xuống: “Tôi rất sợ, sợ rằng bản thân không đủ khả năng bảo vệ cho cô ấy. Tôi nên giấu cô ấy về chuyện của tôi, hay cùng cô ấy đương đầu? Tôi cũng chẳng biết nữa...”
Aaron thấy bầu không khí có vẻ u ám, bèn nói: “30 năm cuộc đời, lần đầu tiên anh thấy có người đàn ông nặng lòng như chú mày đấy. Vậy thử nghĩ xem, cô bác sĩ đó chắc chắn vẫn luôn mong ngóng tin cậu, vậy hà cớ gì cậu lại giấu cô ấy, để cô ấy chờ trong vô vọng như vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT