thách thức hoa hướng dương

2: thách đấu


1 năm


Sau giờ tan học , đúng như lời hứa tôi có mặt ở sân bóng của trường ..càng nhìn khoản sân rộng lớn , môi trường giáo dục nghiêm trang thế này càng như muốn thúc  tôi phải cố gắng hơn nữa , gia đình tôi mẹ mất từ khi tôi còn 5 tuổi vì ung thư còn ba tôi làm công nhân cứ thế gồng gánh nuôi tôi lớn qua từng ngày bằng đồng lương ít ỏi của ông ...từ khi mẹ mất ông cũng chắc tiến thêm bước nữa mà cố gắng kiếm tiền nuôi tôi .. Khi tôi lên thành phố học ông đã dúi vào tay tôi số tiền rồi bảo tôi cố gắng chuyên tâm học hành mai mốt còn lo cho tương lai , cứ thế mà ông chẳng nói gì , miệng như muốn thốt lên nhưng bỗng khựng lại .. Đến khi tôi lên xe và nhìn ra nhà tôi mới thấy ông khóc .. Tôi biết ông cũng muốn có hạnh phúc riêng nhưng vì tôi mà ông không nghĩ tới hay nói đúng hơn là không dám... Đang chìm đắm trong nỗi nhớ day dứt  thì bỗng có một bàn tay vỗ vai tôi , tôi bất giác quay lại thì thấy Đăng , tôi vội lau đi dòng nước mắt đang lăn trên má kia . tay cậu cấy cầm hai ly nước , cậu ấy đưa cho tôi " đang suy nghĩ gì đấy ? Uống nước đi " tôi vội nhận lấy ly nước từ tay Đăng rồi cảm ơn " không cần khách sáo vậy cũng được , sắp có cuộc thi thuyết trình về bất cứ chủ đề học sinh thích, mầy có định tham gia ? " Đăng trơ mắt hỏi tôi 
" có chứ , tao đang đấu với mày mà ! , đăng ký ở đâu ? " 
" Đi , tao dẫn mày đi đăng ký, tao rất muốn thắng mày " Dương lệ Anh " ." chưa kịp phản ứng Đăng đã kéo tay tôi đi đến chỗ đăng kí dự thi " cô ơi cho cháu một phiếu đăng kí nữa đi ạ ! " 
" cô gái này là học sinh mới à , lạ thế cô chưa gập bao giờ " 
" vâng cháu là Lệ Anh , học sinh vừa mới chuyển đến lớp 10a11" tôi đáp lời một cách hào hứng 
" cái tên lệ anh đẹp , nhưng cô e rằng sau này sẽ khổ đấy ! , à mà thôi đây , phiếu đăng kí của con đây " cô đưa tờ giấy cho tôi .
Tôi nhanh nhẹn điền thông tin vào mà chẳng suy nghĩ gì 
Sau khi đăng kí xong tôi và đăng ngồi trên chiếc ghế đá tảng dài và uống ly trà mà cậu ấy đưa 
" sao nãy mày khóc ? " bỗng nhiên Đăng nhìn tôi và hỏi , tôi chẳng còn biết trả lời gì đành lặng im . 
" không lẽ mày sợ thua tao tới mức khóc sao ? .. Hay mày... nhớ tao " đăng cười như chọc tức tôi 
"Đồ điên , ào tưởng vừa thôi tại sao t phải sợ mày " tôi gân cổ lên nhìn Đăng .
" thôi không phải cố cãi , cứ thi để xem sức mày đã , nhóc con ! " Đăng cầm mặt tôi nâng lên sát mặt nó rồi nhìn tôi cười gian xảo, tôi gạt tay nó ra rồi bỏ đi trong khi ánh mắt nó vẫn dõi theo tôi .


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play