Buổi tối sau khi tan học, Ôn Du từ chối lời đề nghị cùng nhau về ký túc xá của Hạ Tiểu Hàn, một mình đến sau núi giải khuây.

Suy cho cùng cô cũng chỉ là một cô nhóc chưa trải sự đời, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại rời xa những người bên cạnh mình mà không biết tại sao, đến với một thế giới hoàn toàn xa lạ khác. Khi chuyện này xảy ra một cách đột ngột, không thể tránh khỏi cảm giác mất mát, không thể chấp nhận được.

Phía sau núi là căn cứ bí mật của nguyên chủ. Cô ta không nhận được sự yêu thương của gia đình, còn là “món hàng lỗ vốn" trong miệng mẹ nuôi, chưa kể áp lực học tập ở trường rất lớn, cô ta còn không có bạn bè để phàn nàn, người duy nhất có quan hệ tương đối thân thiết chính là Hạ Tiểu Hàn, lại là người mà cô ta thầm ghét. Cô ta có quá nhiều chuyện không vui, phải có đường trút bớt cảm xúc, cho nên nguyên chủ bằng mọi cách tìm đến nơi này, khi buồn hét lên vài tiếng hay thoải mái khóc thật lớn một lần.

Thật ra cô ta là một cô gái rất đáng thương, nhưng Ôn Du từ trước đến nay luôn từ chối tẩy trắng cho nhân vật hiểu rõ, trải qua cuộc sống bi thảm không phải là lý do để cô ta làm tổn thương người khác khi mình muốn, lấy tổn thương của mình gây đau đớn cho người khác là hành động đê hèn nhất, hơn nữa người đó còn là người bạn duy nhất đối xử chân thành với cô ta.

Sau núi vì có ít người lui tới nên trở nên vắng vẻ, bây giờ đang là mùa đông, không khí lạnh về đêm như có bàn tay mềm mại không xương nhưng lạnh băng của người con gái lướt qua khắp cơ thể, hầu hết mọi người sẽ quay lại ký túc xá để giữ ấm ngay sau khi tan học, không ai lại đến đây.

Nguyên chủ không có áo khoác bông cũng không có áo len giữ ấm, Ôn Du lạnh run cả người, trùm khăn quàng cổ kín cả mặt. Cô thực sự đã quen với việc nhập vào thân xác, khi cô đang đi trên những bậc thang phía sau núi, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô, càng lên cao 1.000 mét, nhiệt độ giảm 6 độ C nên trên núi chắc chắn sẽ lạnh hơn.

Những cành cây trơ trụi đổ bóng như những móng vuốt, bị gió lạnh mùa đông thổi bay như những móng vuốt đen tối của quỷ dữ, đôi chân đi tất mỏng đã bị đóng băng gần như mất đi cảm giác, cảm giác này khiến Ôn Du nhớ lại những ngày cô không thể đi lại sau tai nạn xe hơi.

Khi đó, cô không bao giờ dám cúi đầu xuống, bởi vì mỗi khi cúi đầu xuống cô sẽ thoáng thấy phần thân dưới trống rỗng, nhắc đi nhắc lại rằng cô bấy giờ là một người tàn tật không thể đi lại.

Thật tuyệt khi có lại cảm giác lòng bàn chân chạm đất.

Đỉnh núi phía sau không có một bóng người, gió lạnh từ tứ phía thổi qua, giống như dao găm xẹt qua má, cơn đau của cái lạnh luôn nhắc nhở rằng không phải cô đang mơ. Tất cả mọi tiếng động đều bị che giấu, Ôn Du thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.

Lạnh quá, cô nghĩ.

Vào những ngày tháng trước kia, cô là người được yêu thương nhất, sau vụ tai nạn xe hơi, bố mẹ và anh trai cô dành hết sự quan tâm cho cô, gần như không bao giờ phải chịu thiệt gì. Giờ cô đã chiếm lấy thân xác của cô gái cùng họ cùng tên, tất cả những gì từng yêu thương chỉ còn trong ký ức, nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt cùng gia đình, hai mắt Ôn Du không khỏi đỏ lên, còn chưa kịp phản ứng, nước mắt đã nhanh chóng rơi xuống.

Lòng tự trọng của cô mạnh mẽ, ngay cả khi cô ở một mình vẫn cố gắng hết sức để kìm nén tiếng khóc của mình, chỉ thốt ra một ít tiếng nức nở. Cứ khóc như vậy rất lâu, đến khi nước mắt đã khô, nỗi uất ức trong lồng ngực vơi đi, tâm trạng cũng trở nên thông suốt hơn rất nhiều.

Khóc cũng không giải quyết được vấn đề, cô luôn hiểu được lý lẽ này, nhưng con người luôn cần một số cách để giải tỏa cảm xúc tiêu cực của mình, khóc là một trong số đó. Cô được phép khóc đêm nay xem như là lời từ biệt quá khứ, từ nay về sau cô sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp thay cho cô gái nghèo khó bình thường này— Nhưng cô sẽ không bao giờ đi theo con đường cũ của nguyên chủ, làm trời làm đất, tự đưa mình vào ngõ cụt đồng thời làm tổn thương những người xung quanh.

Chính vì từng bị mất đi nên cô mới hiểu rõ hơn sự quý giá của thế giới này. Những giấc mơ giơ tay là có thể với tới, những người lương thiện đáng yêu, cô đều phải bảo vệ thật tốt.

Ôn Du vừa nghĩ vừa tháo kính ra lau nước mắt, chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân.

Cô quay đầu, đối mặt với ánh sáng chói từ điện thoại di động nên hơi nheo mắt lại. Sau khi mắt quen dần, cuối cùng cũng nhìn rõ người phía sau ánh đèn.  (đọc truyện trên app giúp hỗ trợ các team dịch TYT)

Hứa Sí không ngờ đến ở nơi hoang sơ hẻo lánh này lại gặp được người khác. Thỉnh thoảng tâm tình không tốt, một mình anh sẽ tới đây hút thuốc, bây giờ đột nhiên đụng phải người khác nên cảm thấy phiền toái vì lãnh thổ bị chiếm dụng trái phép, nhưng sau khi nhìn rõ mặt người đó thì cũng sững sờ trong giây lát giống như cô.

Hiếm khi thấy Ôn Du không đeo cặp kính to ngớ ngẩn đó, tóc mái dày của cô được vén sang hai bên, để lộ vầng trán trắng mịn, đôi mắt đầy nước lăn tăn như suối róc rách dưới ánh đèn.

Nó dường như có thể hút người khác vào.

Cô ngây người đối diện với Hứa Sí một lúc, quên lau cả nước mắt ướt nhoè, cô dùng giọng điệu mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Chào cậu."

Sự cáu kỉnh hỗn loạn trong lòng anh lập tức bị mấy chữ này dập tắt, Hứa - không có nguyên tắc - Sí: Đây không phải là chiếm dụng, mà là duyên phận.

Ôn Du chán nản đỏ mặt, mỗi lần gặp Hứa Sí đều rơi vào tình huống vô cùng xấu hổ. Lần đầu tiên gặp mặt, cô đã làm đổ mì gói lên người anh, sau đó cô bị bạn anh dán một mẩu giấy nhỏ, bây giờ cô còn đụng phải anh trong lúc đang lén lút khóc ở một nơi vắng người, thật là quá xấu hổ.

Hứa Sí bị dáng vẻ xấu hổ của cô làm cho buồn cười, anh tắt đèn điện thoại đi rồi tùy ý hỏi: "Bị người khác bắt nạt sao?"

“Không phải.” Cô rất nhanh đã phủ nhận: “Khóc là một cách giải tỏa căng thẳng hữu hiệu.”

Anh nhướng mày một cách tuỳ ý.

“Chuyện là… Tớ tên là Ôn Du, học lớp A3.”

Cậu thiếu niên trước mặt có vẻ không dễ giao tiếp, nhưng đối phương dù sao cũng là người cô sẽ giúp đỡ học tập, nếu ngay cả họ tên của cô cũng không biết thì kế hoạch không phải cũng quá mức thất bại rồi. Ôn Du suy nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng bổ sung: "Tớ biết cậu tên là Hứa Sí."

Không khỏi có chút đáng yêu quá mức rồi.

Hứa Sí cố nhịn cười, không nói với cô rằng anh đã tìm hiểu tất cả về cô. Anh nhìn chằm chằm bóng người nhỏ nhắn trước mặt dưới ánh trăng mờ ảo, không nhịn được tiến lại gần cô một bước, sau đó nhìn cô kinh ngạc bước nhanh lùi về sau.

“Rất xin lỗi.” Một cảnh tượng vô cùng xấu hổ, Ôn Du rất ít khi ở một mình với người khác giới, đặc biệt còn ở chỗ âm u tĩnh mịch trên núi này, vô cớ thấy hơi không thoải mái: “Tớ không thích mùi khói thuốc."

Đây là nói thật. Từ nhỏ cô đã rất ghét mùi thuốc cay nồng khó ngửi này, hơn nữa có rất ít đàn ông cô quen biết hút thuốc nên trở nên nhạy cảm hơn với mùi khói thuốc mỗi khi họ đi qua, gần như đến mức chán ghét.

Hứa Sí cúi đầu, ngửi ống tay áo của mình, khóe miệng nhếch lên cười: "Mũi cậu rất nhạy bén."

Ôn Du được khen, sờ sờ mũi cười nói: "Cảm ơn cậu, cậu tới đây làm gì thế?"

Anh chỉ nói đùa một câu đã khiến cô vui vẻ như một đứa trẻ. Hứa Sí vừa định thốt lên hai chữ "hút thuốc", nhưng lại nhớ tới lời cô nói vừa nãy, liền nuốt vào trong bụng như chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Dù sao cũng không như cậu, trốn ở trên đỉnh núi lén khóc thầm.”

Mặt cô chợt đỏ bừng.

Bình thường Ôn Du luôn tỏ ra dịu dàng nghiêm túc, lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ bối rối thẹn thùng của cô, không rõ vì sao tâm trạng Hứa Sí lại tốt lên rất nhiều. Vừa định trêu cô thêm vài câu, anh đã nghe tiếng chuông gác cửa vang lên vô cùng chói tai, sau đó cô nhóc trước mặt vừa tức giận vừa gấp nói: “Sắp tới giờ đóng cửa ký túc xá rồi, tớ phải đi, tạm biệt."

Anh hơi thất vọng, lại không tìm được lý do giữ cô lại nên chỉ có thể nhẹ giọng đáp lại một tiếng "ừ".

Khi Ôn Du đi ngang qua, có một làn gió nhẹ lướt qua người, xen lẫn mùi hoa oải hương của bột giặt. Khác với mùi nước hoa nồng nặc mà các cô gái cố tình dùng, hương thơm này sạch sẽ sảng khoái, thoang thoảng thoáng qua trên chóp mũi, như thể nó sẽ trốn đi nếu không chú ý.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Hứa Sí trầm giọng nói: "Nếu như có người bắt nạt cậu, tớ sẽ giúp cậu giải quyết."

“Thật sự không có.” Cô bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh liền bật cười: “Cảm ơn cậu nhé, cậu là một người tốt.”

Thời buổi này dường như không có ai dùng người tốt người xấu để nói về một người… ngoại trừ cô.

Hứa Sí cũng không phân biệt được cô gái này ngu ngốc hay cơ trí, từ xa xa nhìn thấy dáng vẻ mò mẫm trong bóng tối của cô, anh không nói một lời bật đèn pin điện thoại di động lên.

Ôn Du có thể nói là chật vật mà chạy, bị người không quen biết nhìn thấy mình khóc thật xấu hổ, hơn nữa bây giờ cô đã mất hết mặt mũi trước Hứa Sí rồi, sau này làm sao tạo uy tín hướng dẫn anh học tập, đây là một vấn đề lớn.

Trong trường cấm mang điện thoại di động, cô chỉ dựa vào ánh trăng và ánh sáng của vài ngọn đèn đường phía xa, chậm rãi mò mẫm xuống núi. Bóng tối vô tận trong núi rừng sâu thẳm trộn lẫn cùng những bóng cây ma quái, khiến từ đáy lòng cô dâng lên một chút sợ hãi.

Nếu như có ai đó ở bên cạnh…

Ý nghĩ này chợt lóe lên, sau lưng cô đột nhiên có một đường ánh sáng chiếu tới, soi sáng lối đi chật hẹp mọc đầy cỏ dại. Ôn Du quay lại tình cờ đối diện với Hứa Sí đang ở cách đó không xa.

Ánh sáng dịu dàng ấm áp phản chiếu bóng dáng cao gầy của chàng trai trẻ, khuôn mặt anh bị che khuất trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay đang giơ màn hình điện thoại di động lên làm nguồn sáng.

Cô vẫy tay với anh, hét lên với một nụ cười: "Cảm ơn cậu."

Hứa Sí không trả lời, chỉ hất cằm nhìn cô.

Xung quanh vẫn yên tĩnh, Ôn Du đang đi trong đêm đông lạnh giá, sau lưng truyền đến tiếng bước chân đều đều trầm ổn của anh, từng tiếng từng tiếng đập vào tim cô.

Không biết vì sao cô lại đỏ mặt, tim đập nhanh như có con nai đang nhảy nhót, làm sao cũng không thể bình tĩnh được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play