Hứa Sí nghe nói có người đến tìm mình, vừa ra khỏi phòng học thì đã nhìn thấy Ôn Du đang đứng ở hành lang.
Cô đang ôm trong tay một chiếc áo khoác đen, bởi vì có dáng người nhỏ xinh nên trông cô có vẻ như đang vô cùng vất vả, thoạt nhìn giống như cả người cô còn nhỏ hơn chiếc áo khoác kia nữa. Có lẽ vì chờ đợi quá nhàm chán nên cô nghiêng đầu nhìn đủ loại người ra vào tòa nhà dạy học phía dưới lầu, không biết đang nghĩ tới điều gì mà khóe môi lại cong lên.
Ngọn đèn sợi đốt trong hành lang lặng lẽ tỏa ra ánh sáng trắng ngà, có chút dừng trên khuôn mặt vốn đã cực kỳ trắng của cô, hơn nữa chiếc áo khoác màu đen trong tay cũng tôn lên điều đó, cả người cô như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng trắng của huỳnh quang.
Cảm nhận được sau lưng có tiếng bước chân đang tiến tới gần, Ôn Du quay đầu lại.
"Đồ của cậu đây."
Cô nói xong thì đưa áo khoác về phía trước, hình như còn cẩn thận duy trì một khoảng cách nhất định như thể có chút sợ anh, giọng nói cũng mềm mại, đối với bối cảnh ồn ào lại càng có vẻ yếu ớt hơn.
Nhất định là cô đã bị chuyện hồi trưa dọa sợ rồi. Hứa Sí tồn tại một suy nghĩ, không nên để cô thấy cảnh đó.
Nghĩ xong thì lại cảm thấy ý nghĩ này thật không sao nói rõ được, trong chốc lát anh lại phiền muộn, nghẹn một bụng không nói được lời nào, chỉ có thể yên lặng cầm lấy áo khoác rồi quay người bước đi.
Lúc quay người lại xong thì anh lập tức thấy hối hận vì sao bản thân lại không nói thêm vài câu.
Nhưng mà sự mất mát cũng chỉ thoáng qua giây lát—— Ngay khi anh sắp đi vào phòng học thì cô gái phía sau nhẹ giọng gọi: "Hứa Sí!"
Hai chữ này như cọng rơm cứu mạng, Hứa Sí phải mất một giây mới đè lại được khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, đứng yên tại chỗ quay đầu lại nhìn về phía cô.
Ôn Du vẫy tay với anh: "Cậu lại đây."
Hứa Sí nhíu mày, thân phận của anh là cái gì cơ chứ, sao cần phải nghe lời một cô gái không có quan hệ gì cơ chứ, thật sự quá mất mặt.
Sau đó anh vẫn ngoan ngoãn đi qua.
Ôn Du không nói lời nào, chỉ cúi đầu lục lọi tìm thứ gì đó trong túi đồng phục học sinh.
Bởi vì trong hành lang gió lạnh thổi quá lâu, nên hai gò má của cô có chút ửng hồng, chóp mũi cũng vì lạnh mà có hơi ửng hồng. Một cơn gió thổi qua khiến cho mái tóc dài trên trán của Ôn Du bay lên, anh nhìn thấy hàng mi dài và nhỏ bé đang rủ xuống của cô, giống như hai cánh bướm tĩnh lặng, đáy mắt lại có bóng mờ giống như trăng lưỡi liềm.
Hiện tại đúng lúc tan học, nên hành lang và trong phòng học đều có tiếng người huyên náo ồn ào, xung quanh anh tràn ngập đủ loại tiếng bước chân, tiếng cười nói và tiếng đọc sách, nhưng kỳ quái chính là, khi Hứa Sí đứng trước mặt cô, thì tất cả tiếng động bên cạnh người đều biến mất và âm thanh trở lại yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt khe khẽ của đầu ngón tay cô gái khi lướt qua quần áo, giống như có một hơi thở mơ hồ nào đó phả vào tai.
Cô quá yên lặng, gần như có sức hấp dẫn không thể kháng cự lại được.
"Cái này tặng cho cậu."
Hứa Sí nhìn xuống phía dưới, trong lòng bàn tay của cô có cầm một miếng băng cá nhân.
"Mặt của cậu.” Cô khẽ chớp mắt, dùng ngón tay còn lại chỉ vào khoảng không bên gò má bên trái của mình: “Nơi này có vệt máu, có lẽ là do lúc trưa để lại.”
Mang theo băng cá nhân bên người là thói quen mà Ôn Du đã hình thành từ đời trước, cô thường tuân theo các quy tắc nên rất ít bị thương, vì vậy băng cá nhân rất ít được sử dụng, nhưng cô không đến là nó sẽ phát huy tác dụng ở trên giường Hứa Sí.
Tuy nhiên anh lại không trả lời, chỉ yên lặng và nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn và mảnh khảnh của cô. Nó trông thật nhỏ bé, bởi vì thời tiết quá lạnh nên có hơi trắng bệch, giống như chỉ cần anh đưa tay ra là đã có thể bao chặt lấy nó.
Nghĩ đến một nửa anh lại tự mắng thầm mình không có tiền đồ, nên cứng ngắc thu tầm mắt lại.
Thấy Hứa Sí không đưa tay ra lấy, Ôn Du không khỏi có chút xấu hổ. Anh và nhóm bạn của mình đều là hỗn thế ma vương, lấy việc đánh nhau làm thói quen hàng ngày như cơm bữa, vết thương nhỏ này đối với anh có thể không đau không ngứa, chỉ là chuyện nhỏ, cũng không biết anh có trách cô xen vào chuyện của người khác không nữa.
"Nếu cậu không muốn thì..."
Lòng tự trọng của cô rất cao, đang muốn tìm cho mình một bậc thang để bước xuống thì cảm thấy một luồng gió nóng thổi qua lòng bàn tay, băng cá nhân lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Hứa Sí hiếm khi nhếch môi lên với cô, anh nở nụ cười lười biếng, sau đó thì hoàn toàn lờ đi rồi nói: "Cảm ơn."
Lúc anh quay người rời đi, hình như anh còn nghe thấy cô gái phía sau với tính cách xem trọng lễ tiết kia trang nghiêm trả lời lại: "Không cần cảm ơn."
Anh kìm lòng không đậu mà cúi đầu xuống, nụ cười trên khóe miệng cuối cùng cũng kéo dài hết cỡ, cuối cùng ngay cả trong mắt anh cũng tràn ngập ý cười nhàn nhạt vào lúc cô không nhìn thấy.
"Anh Sí, con nhỏ kia tới trả quần áo thật sao?"
Nhìn thấy Hứa Sí quay trở lại phòng học với dáng vẻ đắc ý, Sầm Dương không thể hiểu được, cái áo khoác này nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng vì sao trông anh lại vui vẻ đến như vậy?
Chuyện càng không thể tưởng tượng được còn ở phía sau. Vị tiểu bá vương chưa bao giờ quan tâm đến vết thương của mình lại có được miếng băng cá nhân từ chỗ nào đó, anh còn khoe ra khi giữ nó trong lòng bàn tay của mình để không ai có thể nhìn thấy nó, xem nó giống như một bảo vật quý giá vậy.
Làm gì có ai sẽ cướp băng cá nhân của anh chứ?
--
So với Hứa Sí, tâm tình lúc này của Ôn Du thật sự không thể nói là tốt được.
Tiến trình học tập của cô đã tụt lại phía sau gần một năm rồi, mà mật độ và cường độ học tập của trung học phổ thông lại rất cao, đương nhiên việc bù đắp những kiến thức còn thiếu trong khi tiếp thu kiến thức mới lại càng khó khăn hơn.
Mở sách giáo khoa toán ra, nhìn những công thức phức tạp kia dày đặc như nòng nọc, Ôn Du thấy đầu của mình đã phồng lên gấp hai lần, trong lòng suy nghĩ xem những ngày sắp tới nên sắp xếp thời gian như thế nào cho hợp lý.
"Này, mau nhìn kìa, Ôn Du đang đọc sách kìa!"
"Thật là buồn cười, ngày thường không thấy cậu ta học bài, thi xong còn giả vờ thành dáng vẻ của một học sinh giỏi nữa chứ, nhưng có ích lợi gì đâu? Thành tích vẫn tệ như vậy thôi."
"Tôi nói rồi, cậu ta chính là ngu dốt như vậy. Còn không biết là mình có bao nhiêu phân lượng hay sao? Căn bản là đọc sách cũng không giúp được gì cho cậu ta. Nếu tôi là cậu ta, tôi đã sớm bỏ học để phẫu thuật thẩm mỹ rồi, nói không chừng còn có thể dựa vào vẻ đẹp nhân tạo để kiếm sống."
"Chỉ có những đồ ngốc như Hạ Tiểu Hàn mới làm bạn với cậu ta mà thôi, đúng là vật họp theo loài!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cô lập tức biết rằng một người trong số họ là Lư Vi Vi, bạn cùng phòng của cô, cũng là người đã có mâu thuẫn với nguyên chủ. Còn về cô gái đang cùng với Lư Vi Vi kẻ xướng người họa thì đó là Tống Noãn Dương, cũng là người luôn đứng đầu lớp.
Bố mẹ bỏ tiền cho bạn ăn học không phải để các bạn học cách hạ thấp bạn bè của mình một cách quái gở như vậy, mà là để bạn tập trung vào việc học, để tất cả tinh thần và thể lực của mình vào việc học cho thật tốt, nhé các bạn học sinh nhỏ. Ôn Du thở dài, nói thế nào nhỉ, đúng là thế giới của tiểu thuyết ngôn tình học đường, đâu đâu cũng có chèn ép, đặc biệt là xung quanh nữ chính, không chừng còn có thể có một hai người từ đâu đó vô cớ xuất hiện rồi vì lý do nhìn bạn không vừa mắt mà bắt đầu oán trời oán đất.
Bất kể trước đó bọn họ có là loại học sinh giỏi, thiếu niên nổi loạn hay thầy giáo nho nhã lịch sự, đều không phải là ngoại lệ, bọn họ đều dùng một cách thức thông qua việc chỉ số IQ và EQ đột ngột bị logout của mình để chứng minh một câu.
"Nói về giang tinh*, tôi chuyên nghiệp..."
(*) Giang Tinh (杠精): chỉ một nhóm người nghiện bắt nạt. Bất kể người khác nói gì, trước tiên vẫn phản bác và chỉ trích, phản đối vì mục đích muốn làm nổi bật ưu thế của mình bằng cách bác bỏ người khác và tìm kiếm rắc rối vô ích.
Ôn Du không muốn trở thành vật hi sinh của thiết lập bất bình thường này, bị coi như bánh bao mềm mà nặn, vì vậy nên lúc này mới ngẩng đầu nhìn hai nữ sinh đang không ngừng nói luyên thuyên kia mà muốn chửi ngược lại. Nhưng vừa mới mở miệng thì lập tức phát hiện mình hoàn toàn không biết chửi người, nên chỉ có thể tiếp tục căng da đầu nói.
"Tôi cho rằng việc phẫu thuật thẩm mỹ có thể được thực hiện ở bất kỳ giai đoạn nào của cuộc đời, nhưng là học sinh, chúng ta chỉ có cơ hội để phấn đấu trong ba năm này mà thôi, vì vậy hành vi đọc sách và học tập của tôi trong khoảng thời gian này cũng không có gì là sai trái. Vậy chỗ mà nãy giờ hai người châm biếm rốt cuộc là ở đâu vậy?" Thân thể này có giọng nói vốn dĩ đã vô cùng mềm mại, mà Ôn Du còn dùng ngữ khí ôn hòa vô tư, nói chuyện lại có đủ mười phần lễ phép, khiến cho hành vi của hai người kia càng tăng thêm sự vô lễ: "Ngoài ra, làm ơn đừng nói xấu bạn của tôi, điều đó rất thô lỗ và thiếu tôn trọng người khác. Tôi nghĩ là hai người vẫn nên có chút ý thức đạo đức cuối cùng của một học sinh cấp ba đi chứ?"
Lời này vừa nói xong, mấy bạn học sinh xung quanh đều cười khúc khích ra tiếng.
Sắc mặt của Lư Vi Vi và Tống Noãn Dương lập tức trắng bệch, bọn họ hạ thấp Ôn Du ở trước mặt mọi người, vốn dĩ là muốn làm cô khó xử, nhưng không ngờ kẻ nhát gan thường khúm núm kia lại dùng chính lời lẽ của hai người họ mà dạy dỗ lại hai người, lại còn dùng giọng điệu dịu dàng không thể phản bác lại được.
Chuyện này vốn dĩ ngay từ đầu là bọn họ sai trước, Ôn Du lại nói chuyện vô cùng cẩn thận, hoàn toàn không tìm thấy lý do gì để phản bác lại, dù sao trước mặt nhiều người vây xung quanh như vậy thì bọn họ cũng không thể la to "Chúng tôi chính là không thích cậu" giống như mấy mụ đàn bà đanh đá được.
Bọn họ không thể không uống bát canh gà "Học tập thật tốt, lễ phép với người ngoài" này.
"Tiểu Du, cậu thật là ngầu quá đi!" Chó liếm số một Hạ Tiểu Hàn hiển nhiên đã chuẩn bị xong: "Tớ đã sớm chán ghét hai người bọn họ rồi, bọn họ cả ngày cứ líu la líu rít, người không biết còn tưởng rằng trong phòng học có chim sẻ."
"Thật ra cậu còn thích líu la líu rít hơn bọn họ nữa cơ."
"Bổn cô nương là một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp và hoạt bát!"
Ôn Du bị cô ấy chọc cho cười khẽ ra tiếng. Trong bản gốc, vì làm nổi bật nam chính bá đạo và lạnh lùng, tác giả đã dùng rất nhiều bút pháp để miêu tả tình tiết Hạ Tiểu Hàn là người đáng yêu và ngốc nghếch, khiến cho nữ chính trong mắt của độc giả chẳng qua chỉ là một người ngoại trừ có khuôn mặt, IQ thấp hơn người bình thường một chút và ngu ngốc thì cái gì cũng không có.
Nhưng bây giờ thông qua tiếp xúc có máu có thịt với cô ấy, Hạ Tiểu Hàn cuối cùng cũng không còn dấu hiệu là một nhân vật nữa, mà đã chân chính trở thành một người bạn càng thêm chân thật của Ôn Du.
Cô ấy có chút ngốc nghếch, nhưng lòng dạ lại rất tốt bụng, khi nói chuyện thì ngay thẳng chứ không giấu giếm, thật sự là một người rất dễ yêu thích.
"Cậu lại cười rồi kìa! Tiểu Du à, gần đây cậu cười càng ngày càng nhiều, tớ nhớ rõ trước kia cậu cười rất rất nhiều, đúng là cười nhiều một chút mới tốt, nào cười một cái, chính là không đến mười tuổi đó nha. Đúng rồi! Cậu trả cái áo khoác kia về rồi đúng chứ?" Hạ Tiểu Hàn đột nhiên nhớ tới chuyện này, rồi quan sát cô từ trên xuống dưới như một người mẹ già: "Hứa Sí có làm gì cậu không?"
"Cậu ấy thì có thể làm gì tớ được chứ?" Ôn Du gõ vào cái trán của cô ấy: "Cậu ấy cũng không tệ lắm, không đáng sợ giống như người khác nói, chỉ là. . . Hình như có chút khó gần."
Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú lúc nào cũng lạnh nhạt trong thời khắc đối mặt với mình của Hứa Sí, Ôn Du cảm thấy áp lực rất lớn.
Thân là một nữ phản diện xinh đẹp có tiếng tăm, cô rất rõ ràng việc Hứa Sí có nhiều hảo cảm với cô gần như là không thể, nhìn thấy anh tránh còn không kịp, hoàn toàn không có dáng vẻ đáp lại cô, thậm chí bây giờ có thể nói là anh còn có vài phần chán ghét cô nữa là, nhưng nhiệm vụ giúp đỡ anh nâng cao thành tích không thể không hoàn thành.
Ôn Du bất đắc dĩ liếc nhìn cuốn sách giáo khoa toán giống như kinh thánh, âm thầm nói với chính mình, phải cố gắng học tập, vẫn còn một chặng đường dài phía trước.