Khi Ôn Du nhận được thư mời của buổi lễ trao giải cuộc thi vẽ tranh thì cũng sắp kết thúc một năm.
Cuộc thi chia thành nhóm phác họa và nhóm màu sắc, chủ đề chung là “Người trong buổi tinh mơ”.
Cô không chút do dự chọn nhóm màu sắc. Tác phẩm của phái tả thực luôn cần một đối tượng thích hợp làm mẫu, cô đọc đề xong thì suy nghĩ hồi lâu, không biết tại sao trong đầu lại xuất hiện bóng hình của mẹ ruột.
Khi Ôn Du vẫn còn là cô gái nhỏ được cưng chiều của nhà họ Ôn, mẹ Diệp Tịnh luôn là người yêu thương cô nhất. Sau khi cô xảy ra tai nạn xe, thậm chí Diệp Tịnh còn tạm thời từ bỏ sự nghiệp mà bà đã dốc toàn bộ sức lực để ở nhà chăm sóc cô.
Cô và mẹ cùng nhau trải qua thời gian hơn mười năm, nhưng nay lại cách nhau hai thế giới, gặp nhau một lần cũng không được.
Vậy nên Ôn Du đã lấy bà làm hình mẫu, sáng tạo ra một bức tranh sơn dầu theo hướng dòng ý thức. Cô vẽ ánh nắng ban mai bị màu vàng nhạt làm loang ra, làn sương mờ mờ dường như đã giăng kín khắp nơi. Người phụ nữ ngồi nghỉ ngơi trên chiếc ghế gỗ giữa vườn hoa, lộ ra một góc nghiêng vừa mơ hồ vừa tao nhã trong những khóm hoa sắp tàn.
Ôn Du không chú trọng việc miêu tả hình dáng của nhân vật nữ mà chỉ phác họa vài nét đơn giản. Cô ấy mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, xương quai xanh mảnh dẻ thon gọn càng tăng thêm sự tao nhã, mái tóc dài xõa ra như dòng thác, những sợi tóc bay bay trước gió trong màn sương mù tạo nên một vẻ đẹp mang đầy màu sắc thần bí.
Trông cô ấy nhã nhặn, lịch sự nhưng lại rất xa vời, chạm vào là biến mất tựa như màn sương kia. Cũng giống như những người từng bầu bạn với cô sẽ không thể xuất hiện một cách chân thực trước mặt Ôn Du nữa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT