Nhân lúc đến giờ ăn cơm trưa, Ôn Du đi vào phòng y tế.

Còn chưa bước vào cửa thì cô đã nghe thấy âm thanh ồn ào ở trong phòng, tiếng súng nổ vang lên như những hạt mưa nặng hạt đập vào tai cô, sau đó Sầm Dương kên lên một tiếng: "Ôi trời ơi!"

Không ngờ bọn họ lại tổ chức thành một nhóm ăn gà như thế này.

(*) Ăn gà: Game PUBG.

Các cụ có câu nói, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên. Chỉ cần trong nhóm bạn bè có một người bị ốm thì những người khác lập tức có thể lấy cớ “chăm sóc người bệnh” để được rời khỏi phòng học một cách công khai và chơi đùa ở trong phòng y tế.

Họ đã sắp chuyển đến vòng chung kết, vì vậy họ hết sức chăm chú vào bất kỳ biến động nhỏ nào ở trong trò chơi và hầu như không có ai chú ý tới việc Ôn Du đang đi đến. Chỉ có Sầm Dương đang trốn ở sau một hòn đá và chờ đợi được giải cứu cho nên không có gì để làm, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái theo bản năng.

Vừa nhìn thấy cô, cậu ta không nhịn được mà lập tức kêu lên: "Chị… chỉ cần bất thình lình chém giết là có thể quét sạch đội Voldemort kia rồi. Ôn Du, sao cậu lại tới đây vậy?"

Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, cậu ta đúng là đứa trẻ thông minh lanh lợi, là thiên tài về ngôn ngữ. Tại sao Đại học Bắc Kinh vẫn còn chưa gửi giấy báo nhập học đến đây vậy?

Khi Hứa Sí nghe thấy cái tên này, anh đột nhiên anh ngẩng đầu lên giữa làn mưa bom bão đạn. Anh mặc một chiếc áo khoác bông dài màu xám ở bên ngoài đồng phục học sinh, chiếc khăn quàng cổ nặng nề quấn chặt, bao quanh cổ và cằm, khiến cho anh trông giống như một con gấu xám Bắc Mỹ to lớn. Bởi vì bị sốt cho nên hai mắt của anh có nhiều tia máu đỏ ngầu và chóp mũi cũng đỏ bừng lên.

"Tớ đến thăm cậu ấy." Ôn Du chào hỏi hai học sinh khác mà cô không quen biết một cách đơn giản, sau đó cô lập tức đi đến bên cạnh Hứa Sí, khom người nhìn thoáng qua thành tích chiến đấu của anh: "Giết được chín người, cậu thật là giỏi quá. Đây là trận chung kết đúng không? Cậu cố lên nhé."

Họ đang vây xung quanh một cái lò sưởi điện, ngay khi âm thanh của cô vừa vang lên ở gần trong gang tấc, Hứa Sí lập tức cảm thấy cơ thể vốn đã nóng bức và khó chịu của mình lại càng thêm nóng hơn.

Ngoài đánh nhau, đua xe và hoạt động thể thao ra thì anh không thành thạo nhiều thứ lắm, nhưng anh cũng là một người chơi giỏi ở trong các trò chơi. Bây giờ cuối cùng thì đã có thể bộc lộ tài năng ở trước mặt Ôn Du, hiếm khi Hứa Sí kiềm chế biểu cảm của mình, anh ra hiệu ý bảo cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào màn hình điện thoại.

Cuối cùng thì Sầm Dương đã được giúp đỡ, ngoại trừ bốn người ở trong cùng một đội thì còn có ba kẻ thù vẫn còn sống sót. Có một chi tiết nhỏ rất thú vị là trong bốn người chơi thì chỉ có nhân vật của Hứa Sí là giới tính nam, ba người còn lại đều để nhân vật nữ của mình mặc những chiếc váy có màu sắc sặc sỡ, đây có lẽ là sở thích khá hay ho của các học sinh nam.

Khu rừng nhiệt đới ở trận chung kết mọc đầy cây cối xanh tươi và cỏ dại, Hứa Sí ngồi xổm sau tấm che nhìn xung quanh. Bỗng nhiên anh nghe thấy Ôn Du ở bên cạnh thấp giọng nói: “Ở phía tây, sau tàng cây có người. Ngoài ra còn có một người mặc trang phục ngụy trang nằm ở trên sườn đồi phía sau.”

Một học sinh nam ngẩng đầu lên với vẻ ngạc nhiên: "Bạn học, mắt của cậu tinh quá."

Ôn Du mỉm cười với vẻ thản nhiên. Ở thế giới mà cô từng sống, trò chơi này là trò chơi yêu thích nhất của anh trai cô. Đáng tiếc là hai tay của cô không thể sử dụng sức lực và cô cũng không thể thực hiện các động tác quá thuần thục. Ở trong trò chơi, dù là nhảy dù rơi xuống đất hay là chèo thuyền suốt cả đường đi thì tác dụng duy nhất chính là quan sát bản đồ và tìm ra nơi ẩn nấp của kẻ thù.

Bây giờ khi đến thế giới này, thị lực và khả năng quan sát của cô ở trong các trò chơi càng ngày càng tốt hơn.

Hứa Sí chiến đấu khá tốt, anh đã trực tiếp loại bỏ hai người bằng hai phát súng AWM. Tuy nhiên, tiếng súng đã làm lộ vị trí của anh và kẻ thù cuối cùng đang trốn ở một phương hướng khác đã ngay lập tức hạ gục anh.

Đội của họ còn lại ba người, việc chiến thắng trận chiến này coi như là ván đã đóng thuyền. Hứa Sí thở phào nhẹ nhõm, anh không hề nhìn nhân vật đang hấp hối của mình ở trên màn hình mà quay đầu mỉm cười nói: “Cảm ơn nhé.”

Sầm Dương cực kỳ phấn khích, cậu ta hét lớn lên: "Anh Sí, đừng bỏ cuộc, tôi nhất định sẽ cho cậu sống sót trong trò chơi bắn súng sinh tồn này! Hãy xem quả bom khói vô địch của tôi đi!"

Với một tiếng nổ lớn, hai người đồng đội còn lại chưa kịp nhìn thấy rốt cuộc kẻ thù đang ẩn nấp ở đâu thì đột nhiên dòng chữ "Trò chơi này đã kết thúc" to đùng xuất hiện ở trước mặt họ.

Sầm Dương nhìn thấy "Xếp hạng hai" hiện lên cực kỳ bắt mắt ở góc phía trên bên phải, tay cầm điện thoại của cậu ta khẽ run rẩy.

Ba ánh mắt đầy sát khí không hẹn mà đồng thời phóng tới, Ôn Du nhìn cậu ta bằng một ánh mắt lộ vẻ đồng tình. Sầm Dương khóc không ra nước mắt - dường như cậu ta... Ném lựu đạn nhưng lại xem như là đạn khói ra ngoài, khiến cho cả bốn người đúng lúc cùng trốn ở phía sau một cái hầm trú ẩn đều bị nổ bom và chết.

"Tại sao trong phòng y tế lại nóng như thế này? Anh Sí, cậu có muốn ăn kem không?" Cậu ta nhìn thoáng qua danh hiệu "Bậc thầy đánh trúng cơ thể người" và "Vua giật đồ" rồi lùi ra sau với tốc độ ánh sáng, giả vờ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, sau đó quay sang hai người bạn khác và nói: "Tôi đi mua vài cây kem nhé?"

Nói xong, cậu ta mới nhớ ra bây giờ đang là mùa đông, Hứa Sí lại đang bị sốt cho nên sao có thể ăn kem được chứ, không ăn tươi nuốt sống cậu ta đã là một điều may mắn rồi.

Ôn Du thích thú nhìn cậu ta dẫn theo hai người khác rời khỏi phòng y tế, cô thầm nghĩ trong lòng rằng ở trong bản gốc, Sầm Dương cũng là một nhân vật hung dữ, thích đánh nhau đến mức không muốn sống và là một học sinh hư hỏng được sinh ra ở trong một gia đình giàu có nổi tiếng khắp trường. Ai có thể ngờ được rằng thật ra người này lại vui tính đến như vậy.

Hiện tại là giờ ăn cơm trưa và không còn có người nào ở trong phòng y tế. Ánh mắt của cô nhẹ nhàng lướt qua Hứa Sí, cô nở nụ cười gian xảo: “Bạn học Hứa Sí từ nhỏ đến lớn chưa từng bị bệnh cho nên lần này nhất định là bị trượt chân đúng không?”

Hứa Sí nhớ tới tối hôm qua anh đã thề non hẹn biển, nói với cô rằng không được coi thường sức mạnh cơ thể của mình, trên mặt của anh cảm thấy đau đớn một cách khó hiểu.

Xấu hổ đến mức muốn chết luôn.

Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, rõ ràng anh đã nói với những người bạn xung quanh rằng nếu như Ôn Du hỏi đến anh thì chỉ cần trả lời rằng "Hứa Sí đã trốn học đi ra ngoài chơi trò chơi từ sáng sớm" là được rồi. Không có lý do gì để cô biết anh bị bệnh và nằm trong phòng y tế.

Chỉ có một sự thật thôi. Hứa Sí sâu kín liếc nhìn vị trí mà Sầm Dương đã ngồi trước đó. Anh nhất định phải nhìn tên nhóc này nuốt kem trong ngày tháng mùa đông lạnh giá mới được.

“Cám ơn cậu nhé.” Ôn Du bị vẻ mặt phức tạp của anh làm cho buồn cười: “Nếu như không có cậu thì bây giờ tớ chính là người nằm ở trong phòng y tế rồi.”

“Không có gì đâu.” Trong lòng anh cảm thấy vừa xấu hổ vừa vui mừng, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới thấp giọng đáp lại, sau đó chậm rãi dịch người sang phía bên phải: “Cậu đừng đứng gần tớ quá, cảm lạnh dễ lây lắm đấy."

Cô lắc đầu, không quên trêu chọc một câu: "Không sao đâu, từ mẫu giáo đến bây giờ tớ chưa bị ốm bao giờ."

—— Cô nhóc này đã nói lại nguyên vẹn những gì mà anh đã nói ngày hôm qua.

Hứa Sí đang định thực hiện một cuộc giáo dục tư tưởng cho cô thì đột nhiên cửa phòng y tế bị đẩy ra, bác sĩ mặc áo khoác dài trắng thong thả đi tới gần lò sưởi điện, nhìn họ với ánh mắt đầy ẩn ý rồi chỉ vào cái chén thuốc đầy ở trên chiếc bàn bên cạnh họ: "Trước khi đi ăn cơm trưa tôi đã pha thuốc cho em rồi, bây giờ tôi ăn xong trở về, thuốc đã gần như nguội lạnh, vậy mà em vẫn còn chưa uống một ngụm nào, em có muốn khỏi bệnh không vậy?”

Hứa Sí bất động tại chỗ như thể thời gian đang ngừng trôi. Anh không sợ trời không sợ đất nhưng lại cực kỳ ghét vị đắng. Hơn nữa từ nhỏ anh chưa từng bị bệnh cho nên không thể quen được mùi vị của thuốc đông y. Nếu để cho anh uống cốc chứa chất lỏng không có nguồn gốc rõ ràng và trông giống như dung dịch đen tối của quỷ thì thật đúng là cướp đi một nửa sinh mệnh của anh rồi.

Nhìn thấy Ôn Du đang ở bên cạnh quan sát, bác sĩ còn rất "thân thiết" mà nhắc nhở cô rằng: "Bạn học nhỏ, em nên giám sát em ấy nhiều hơn, nếu không em ấy sẽ bị cảm lạnh nặng hơn và có thể ảnh hưởng đến não bộ."

Ôn Du ngoan ngoãn gật đầu, cô nghiêng người đi lấy chén thuốc, vô cùng vui vẻ mà nói với anh: "Nó vẫn còn ấm lắm, nhiệt độ như thế này là tốt nhất."

Hứa Sí không nói lời nào. Anh vẫn luôn muốn duy trì sự nam tính của mình ở trước mặt Ôn Du, nhưng mà ở trên đời này có người đàn ông nào lại sợ uống thuốc không? Hình như là không.

Anh không có lý do gì để không uống nó, vì vậy ở dưới nụ cười "Tôi biết em sẽ uống nó mà" trên khuôn mặt của bác sĩ, Hứa Sí nín thở và uống một hơi hết sạch chén thuốc màu đen trông giống như nước đầm lầy.

Vị giác trên đầu lưỡi nhanh chóng bị suy tàn, anh không tiếng động mà kêu lên một tiếng thảm thiết. Giữa lúc vị đắng giống như thủy triều đánh sâu vào miệng, trong lòng Hứa Sí đang đâm vào tim tên bỉ ổi Sầm Dương vô số lần.

Uống hết chỉ bằng một ngụm, anh khó chịu nhíu mày, theo bản năng dùng khăn quàng cổ che lại gần nửa khuôn mặt, không muốn để cho Ôn Du nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo thảm hại của mình. Khi mở mắt ra một lần nữa, ở trước mặt anh đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn và trắng nõn không biết xuất hiện từ lúc nào, đang cầm viên kẹo trái cây đã được bóc vỏ.

Ôn Du đưa tay tới gần, giọng nói mềm mại như hòa tan vào hơi nóng ở trong phòng: "Đây là kẹo của Tiểu Hàn Hải Đào, tớ đoán được là cậu không thích uống thuốc, cho nên tớ đã mang một ít đến đây."

Ý định ban đầu của cô là để cho Hứa Sí vươn tay nhận lấy, nhưng cô không ngờ rằng anh lại yên lặng nhìn chằm chằm vào viên kẹo, sau đó cúi người rồi trực tiếp cho vào trong miệng.

Đôi môi của chàng trai mang theo nhiệt độ nóng hổi do bị sốt, nó lưu lại một cảm giác mềm mại trên đầu ngón tay cô. Điều này không chỉ khiến cho Ôn Du cảm thấy sửng sốt mà bản thân Hứa Sí cũng ngơ ngác sững sờ tại chỗ, sau đó khuôn mặt của anh lập tức đỏ bừng lên.

Anh thật sự là đã bị sốt đến mức không còn tỉnh táo nữa rồi.

Mùi thơm thoang thoảng của kẹo dâu tây làm vơi bớt đi vị thuốc đắng còn đọng lại trên đầu lưỡi. Hứa Sí không dám nhìn vào đôi mắt của Ôn Du, anh lại vùi mặt vào khăn quàng cổ và để mặc cho hơi nóng như thiêu như đốt và vị ngọt của kẹo chảy dọc khắp cơ thể của mình.

"Tớ. . .đầu óc của tớ đang không được tỉnh táo cho lắm." Lưỡi của anh cũng như bị xoắn lại. Nếu như những giáo viên bình thường hay bị Hứa Sí làm cho đau đầu mà nhìn thấy cảnh tượng này thì họ nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Họ không thể tưởng tượng được rằng tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất, đối mặt với tình huống nào cũng có thể ăn nói hùng hồn này vậy mà cũng sẽ có lúc cảm thấy xấu hổ đến mức không nói nên lời: “Xin lỗi cậu nhé."

Ôn Du cũng nhỏ giọng nói: "Ừm."

Nhìn thấy sắp đến giờ tự học, cô nói ngắn gọn vài câu dặn dò Hứa Sí ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ để cho mau khỏi bệnh, sau đó để lại một ít kẹo trái cây có nhiều mùi vị khác nhau rồi vội vàng rời đi. Khi thấy cô rời đi, Sầm Dương và những người bạn của cậu ta mới nhẹ nhàng đi vào sau khi đã đợi ở ngoài cửa một lúc lâu.

"Anh Sí thấy thế nào? Có phải cơ hội mà tôi đã tạo ra cho cậu…" Sầm Dương còn chưa bắt đầu nói khoác thì cậu ta đã liếc mắt thoáng nhìn thấy chén thuốc trống không ở trên bàn, nụ cười trên khuôn mặt của cậu ta lập tức đông cứng lại: "Chẳng lẽ là cậu..."

Hứa Sí rất kén ăn và không hề thích vị đắng một chút nào. Trước đó, mặc dù bác sĩ đã khuyên anh rất lâu nhưng vẫn không thể thuyết phục được anh uống một ngụm. Hiện tại chén thuốc đã trống không và điều đó cho thấy một sự thật.

Giả vờ như không biết gì mà liếc nhìn nụ cười như có như không của Hứa Sí, Sầm Dương nhếch khóe miệng một cách miễn cưỡng rồi nhìn về phía hai người bạn ở bên cạnh: "Các cậu có muốn ăn kem không? Tôi đi mua tiếp nhé."

Hứa Sí không nói gì, anh lại bóc một viên kẹo khác rồi bỏ vào miệng.

Nó có vị cam chua chua ngọt ngọt, khiến cho anh nhớ đến cảm xúc trong khoảnh khắc môi anh chạm vào đầu ngón tay của cô gái. Lúc đó, nó cũng có vị chua xen lẫn một chút ngọt ngào.

Đột nhiên anh cảm thấy chén thuốc kia không còn đắng như vậy nữa.

Tiết mục của lớp A7 đã xuất sắc vượt qua vòng thử giọng và giành được sự nhất trí, khen ngợi từ ban giám khảo ở phần vũ đạo và đồng ca.

Ôn Du tuân theo các quy tắc và duy trì một thói quen học tập vô cùng nghiêm túc vào ban ngày. Vào tiết tự học buổi tối, cô sẽ dạy đàn piano cho Phạm Ninh Ninh rồi dạy kèm cho Hứa Sí sau khi tan học. Trước khi cô kịp nhận ra thì đã đến lúc tổ chức bữa tiệc mừng năm mới rồi. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Với tâm trạng giống như một người mẹ nhìn con gái của mình đi lấy chồng, cô giúp Phạm Ninh Ninh kéo khóa váy và vén tóc của cô ấy ra phía sau tai: “Cậu đừng căng thẳng, cố lên nhé.”

Trên khuôn mặt tròn của Phạm Ninh Ninh nở một nụ cười ngượng ngùng, cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô. Một điều kỳ lạ là khi cô ấy chạm vào bàn tay của Ôn Du, trái tim đang đập loạn nhịp của cô ấy dần dần bình tĩnh lại, giống như đang lênh đênh trên một chiếc thuyền nhỏ trong thời tiết không có gió ở trên biển. Cô ấy cứ lẳng lặng đứng như vậy một lúc lâu, sau đó cô ấy cụp mắt xuống và nhẹ giọng nói: "Ôn Du, cảm ơn cậu nhé."

Nhưng khi Phạm Ninh Ninh còn chưa kịp bày tỏ lòng biết ơn thì ở sau lưng có một tiếng hét lớn vang lên: "Không ổn rồi, Trần Hán Châu bị ngã xuống cầu thang, cậu ấy đang đau đến mức không thể cử động được!"

Trần Hán Châu là nam diễn viên đóng vai chính trong vở kịch Bóng ma. Nếu như cậu ta xảy ra chuyện gì thì cả vở kịch sẽ lập tức bị hủy bỏ.

Tin tức này không khác gì là sét đánh ngang tai, những học sinh nam khác ở trong lớp hoàn toàn không biết gì về vai diễn và lời thoại. Cho dù những diễn viên quần chúng đi theo để diễn tập đã biết đại khái về vở kịch nhưng họ cũng không có năng lực để hát những bài hát cực kỳ khó ở trong vở kịch.

Nhìn thấy sắp đến tiết mục của lớp A7, khuôn mặt của các học sinh đang chờ để lên sân khấu lập tức trắng bệch. Bàn tay phải của Ôn Du đang bị Phạm Ninh Ninh nắm hơi siết chặt lại. Trong sự im lặng chết người vì hoảng sợ, cô hít một hơi thật sâu rồi nặng nề mở miệng.

"Để tôi lên cho."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play