Ôn Du vốn đang cảm thấy có hơi phiền lòng bởi vì cơn mưa to bất chợt này, nhưng nghe xong câu nói của anh liền không nhịn được mà bật cười, chỉ chỉ áo khoác đồng phục của mình: “Tớ cũng có mà.”

“Vậy sao có thể giống nhau được?” Hứa Sí không vui, thử vụng về mà thuyết phục cô: “Vốn dĩ cậu đã mặc mỏng rồi, nếu còn cởi đồng phục ra thì chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.”

Những lời này nói trúng ngay hồng tâm, vốn dĩ hôm nay Ôn Du chỉ mặc một chiếc áo lông giá rẻ và lót trong bằng áo giữ nhiệt, cơ thể này vốn đã rất yếu ớt, nếu không có áo khoác, còn dầm mình trong cơn mưa liên miên chỉ sợ sẽ bị cảm mất. Cô liếc mắt nhìn Hứa Sí một cái, không yên tâm hỏi: “Nhưng cậu…”

“Không cần xem thường tố chất thân thể của tớ đâu, từ lúc còn đi nhà trẻ đến bây giờ, tớ chưa từng bị bệnh bao giờ.” Hứa Sí nói rồi nâng tay lên, căng chiếc áo đồng phục ra, chừa vị trí cho một người: “Vào đi.”

*

Mùa đông là mùa mưa, cho dù chỉ là cơn mưa tình cờ nhưng nó cũng không giống cơn mưa tầm tã thường xuyên thấy vào giữa hè. Mưa mùa đông càng phiền muộn giống như một oán phụ, nó cứ mềm như bông, nhẹ nhẹ nhàng nhàng, như sương trắng nổi giữa không trung, kéo tới thêm vài phần hơi thở tối tăm.

Ôn Du lẳng lặng đứng ở dưới chiếc đồng phục to rộng của Hứa Sí, cánh tay thiếu niên đang giữ chiếc áo đồng phục thi thoảng lơ đãng sẽ xẹt qua sau cổ cô, mang tới chút nhiệt độ không thích hợp với mùa đông, làm đáy lòng cô dâng lên sự xao động không rõ lý do.

Đã lâu trên người anh không còn mùi thuốc lá, thay vào đó chính là hương vị kẹo bạc hà tươi mát, đại khái bởi vì bị lạnh, giọng của Hứa Sí cũng thấp thấp hơn: “Đi thôi.”

Anh đi chậm bước chân lại, để Ôn Du có thể đuổi kịp mình, anh lặng lẽ che áo khoác hơn nửa qua trên người cô. Vào buổi tối, sân trường vắng không một bóng người, đèn đường kéo hai cái bóng đang sóng vai của bọn họ ra, Ôn Du bị khí lạnh trời đông làm cho hơi run rẩy, gương mặt thì lại ẩn ẩn nóng lên.

Cô không dám nhìn Hứa Sí bên cạnh, tầm mắt khóa chặt vào con đường nhựa dưới chân, thấy bọt nước bị gót chân chạm vào biến thành màu sắc nhàn nhạt dưới ánh đèn đường, sau đó lại mơ mơ màng màng suy nghĩ, không biết từ khi nào mà bước chân của hai người bọn họ lại cùng chung một nhịp với nhau, ngay cả bọt nước cũng cùng nhau nở rộ lên sau đó lại vội vàng bắn xuống.

Đang lúc não Ôn Du nhão thành một mảnh, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng hô kinh ngạc của Hạ Tiểu Hàn: “Tiểu Du, sao cậu lại dầm mưa trở về thế?”

Cô ngẩng đầu nghe theo tiếng nói thì thấy Hạ Tiểu Hàn ngơ ngác đứng ở cách đó không xa. Biểu cảm cô ấy quan tâm, nhăn chặt mày, tay phải cầm một chiếc ô hoa nhỏ, trên tay trái cũng nắm một chiếc ô khác chưa căng ra —— cô ấy biết Ôn Du không mang ô, mà hôm nay lại là ngày cô giúp Hứa Sí học, chắc chắn khi về ký túc xá sẽ rất khó để tìm ô che mưa, vì thế cô ấy lập tức mang theo ô tới khu dạy học đón cô, không ngờ đi được nửa đường lại thấy cảnh thế này.

Hạ Tiểu Hàn khóc không ra nước mắt, cô ấy cũng không muốn làm bóng đèn mà, bây giờ mà đi thì còn kịp nữa không?

Tuy rằng biết mình xuất hiện không đúng thời điểm, nhưng dù sao cũng phải đối mặt với bọn họ, Hạ Tiểu Hàn đành phải căng da đầu đưa ô cho Ôn Du, sau khi kiểm tra rằng cơ bản cô không bị ướt rồi mới yên lòng: “Bây giờ đang là mùa đông đó! Một khi đã dính mưa thì chắc chắn cơ thể của cậu sẽ không chịu nổi.”

“Không sao đâu.” Ôn Du cảm kích mà cười cười, ánh mắt chuyển hướng sang phía Hứa Sí: “Còn cậu ấy nữa mà.”

Tâm tình anh trở nên sáng rực ngay bởi vì mấy lời này, mắt thấy trời mưa càng lúc càng lớn, Hứa Sí thấy Ôn Du có ô, anh nói ngắn gọn một câu “Mau về phòng ngủ đi, tớ đi trước đây” sau đó liền xoay người bước đi, nhưng mà còn chưa chạy được hai bước thì đã nghe thấy cô kêu một tiếng: “Hứa Sí!”

Cho dù chỉ là nghe thấy Ôn Du gọi tên của mình, Hứa Sí cũng sẽ cảm thấy hô hấp của mình cứng lại. Anh ổn định lại nhịp thở rồi quay đầu lại, thấy cô vội vàng chạy đến bên mình từ phía Hạ Tiểu Hàn, trong tay nắm một chiếc ô khác chưa mở ra.

Bởi vì không có gì che, cả người Ôn Du đều bị ướt hết dưới cơn mưa bụi. Sợi tóc và lông mi của cô đều bị dính mấy giọt nước mưa trên đó, đôi mắt đen bóng bẩy khẽ lóe sáng, giọng nói cũng thanh thúy vui thích: “Cái ô này cho cậu này.”

Hứa Sí giơ tay lên trên đầu cô theo bản năng: “Đưa ô cũng không cần phải chạy dưới mưa đến để đưa chứ.”

“… Tớ quên mất.” Lúc này Ôn Du mới ý thức được mình bị mắc mưa, cô nở nụ cười tươi hơn một chút, vẫn tràn ngập ý cười mà quơ quơ ô trước mặt anh: “Tớ bị dính chút mưa cũng không sao đâu, mau cầm nó đi, cậu về phòng ngủ cũng sẽ không bị ướt.”

Đây chẳng qua chỉ là một câu nói đơn giản, Hứa Sí nhìn cô bị nước mưa rơi vào khiến mái tóc đen ẩm ướt mềm như bông dính trên vai, mặt anh đột nhiên đỏ lên.

Hạ Tiểu Hàn biến mình thành một cây nấm mọc lên ở một nơi âm u, thần không biết quỷ không hay mà dịch ô đến bên người Ôn Du, kéo cô vào ô lần thứ hai, còn rất tự giác mà không nhìn vào bọn họ.

Anh cúi đầu, nhẹ giọng nói câu cảm ơn, sau đó nhận ô từ trong tay Ôn Du, mãi đến khi quay người rời đi mới không nhịn được mà cong khoé môi.

Đêm mưa rét lạnh này tràn ngập bọt nước, âm thanh tí tách, không khí lạnh cùng với mùi kẹo cao su hương bạc hà, Hứa Sí bước một mình trên con đường sườn núi thật dài ở trường học, tâm tình giống như một chú chim nhỏ không ngừng nhảy nhót.

*

Ngày hôm sau thời tiết trong trẻo, khi chạy bộ buổi sáng đi ngang qua lớp A10, Ôn Du không phát hiện thấy bóng dáng Hứa Sí đâu.

Nếu là ngày bình thường, chắc chắn anh sẽ ở ngay đầu hàng, khi nhìn thấy Ôn Du thì sẽ túm túm về phía cô rồi chào hỏi, hoặc là không nói một lời mà xuất hiện ở bên cạnh cô, đi bên cạnh cô giống như một cái đuôi nhỏ trong suốt quá trình chạy bộ.

Đây là một hiện tượng khác thường. Ôn Du liếc mắt một cái liền phát hiện ở cuối lớp có Sầm Dương đang pha trò cười, lúc đó cậu ta đang bắt chước động tác vượn chạy vội, giống như bị chặn cắt đứt ngang thân mình, hai tay thì giơ vuông góc trên đầu rồi lắc lắc như diều bay theo gió, chọc mấy cô bạn xung quanh cười ha ha.

Cô bị năng lực bắt chước này làm cho sửng sốt một lúc, sau đó nhịn cười mở miệng: “Sầm Dương, sao hôm nay không thấy Hứa Sí đâu thế?”

Cho dù là nam sinh nào cũng đều muốn phô bày mặt anh tuấn tiêu sái nhất của mình trước mặt những cô gái xinh đẹp, Sầm Dương cũng không ngoại lệ, sau khi nghe thấy giọng nói của Ôn Du cậu ta đột nhiên đứng dậy, thu lại biểu cảm ngốc ngốc khờ khờ lúc trước của mình, nghiêm túc đáp: “Anh Sí sao? Hôm qua cậu ấy dầm mưa bị cảm, bây giờ đang ở trong phòng y tế rồi.”

Ôn Du lập tức nhớ lại, đêm qua Hứa Sí nhất quyết che hầu hết áo khoác sang cho cô, cho nên khi cô đưa ô cho anh che mới có thể phát hiện cả người Hứa Sí dường như đã bị ướt đẫm, mà mình chẳng qua chỉ dính vài giọt mưa bụi.

Xét đến cùng, chính mình mới là đầu sỏ dẫn tới căn bệnh của anh.

“Cảm ơn cậu nhé.” Cô nói cảm ơn xong nhưng không rời đi ngay, mà còn liếc mắt nhìn Sầm Dương một cách đầy ý vị: “Bắt chước rất giống đấy.”

Nghĩ lại cảnh mình vặn vẹo thân thể cách đây không lâu, Sầm Dương khóc không ra nước mắt, mặt mũi của cậu ta đều mất hết rồi.

Chờ bóng dáng Ôn Du khuất tầm mắt xong, một người bạn ở bên cạnh cậu mới nghi ngờ đặt câu hỏi: “Không phải anh Sí cố ý nói với chúng ta rằng không cần nói chuyện này cho chị dâu biết sao?”

“Ngu! Cái này gọi là nghệ thuật hỗ trợ máy bay, cậu ấy không cho cậu nói, cậu định không nói thật sao?” Sầm Dương giáng thẳng cho cậu ta một đòn: “Xứng đáng độc thân!”

Cậu ta nói rồi chuyển mắt sang hướng phòng y tế, cái này còn gọi là làm chuyện tốt không lưu danh, anh Sí, không cần cảm ơn tôi, tôi là khăn quàng đỏ đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play