Khi một người toàn tâm toàn ý làm một việc, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Ôn Du lúc đi học nghiêm túc nghe giảng, sau khi tan học chuyên tâm chuẩn bị quà tặng cho Hứa Sí, bất giác đã đến ngày nghỉ cuối tuần.

Quan hệ của cô với hai mẹ con trong nhà vốn dĩ không thân thiết, một ngày nói chuyện với nhau không vượt quá mười câu, lúc ở nhà vội vàng làm xong việc nhà thì chui vào phòng mình. Thật ra từ khi người duy nhất yêu thương cô thật lòng là bố nuôi cô qua đời, mẹ nuôi Tống Khiết từng nhiều lần muốn đuổi cô ra khỏi nhà, nhưng thứ nhất là e ngại di nguyện của người đã khuất, thứ hai là sợ hàng xóm láng giềng bàn tán lời ra lời vào làm xấu thanh danh, nên chuyện này vẫn chưa thực hiện được.

Ôn Du là người biết rõ cốt truyện nên cô hiểu, chính mình sớm muộn gì cũng sẽ được gia đình giàu có nhận về, hiện tại điều duy nhất có thể làm chỉ là yên lặng chờ đợi thời cơ. Nghĩ đến đây, cô trầm tư rồi mở ngăn tủ dưới cùng ở đầu giường ra, từ trong góc lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc màu xanh lục.

Mặt dây chuyền này điêu khắc hình nửa mặt trăng, màu sắc trong veo, sáng ngời, không có chút tạp chất nào, nhìn qua giống như một chiếc lá xanh biếc, có thể đoán được giá trị xa xỉ của nó - đây cũng là một trong những nguyên nhân Tống Khiết còn giữ cô ở lại trong nhà, người sáng suốt đều có thể đoán được xuất thân của Ôn Du không thấp, vì vậy bà ta xem việc này như đầu tư xổ số, nếu một ngày nào đó người nhà cô tìm đến, bà ta có thể nhận được một số tiền hậu tạ khổng lồ.

Lúc cô ta còn nhỏ được nhận nuôi thì đã mang nó rồi, có thể nói khối ngọc bội này là thứ nhanh nhất trực tiếp xác định mối quan hệ của cô ta và ba mẹ ruột, ở trong truyện, sở dĩ người nhà có thể nhìn một cái liền nhận ra cô ta, phần nhiều cũng là do nó.

Không hề nghi ngờ là vụ tai nạn xe cộ thảm thiết vào một năm trước đã mài giũa ý chí của cô, hiện tại Ôn Du đã học được yên lặng nhẫn nại, còn việc cấp bách…

Cô duỗi người, nhấp một ngụm trà ngon vừa mới pha, đã nói sẽ tặng cho Hứa Sí một niềm vui bất ngờ, cô không thể thất hứa được.

*

Kết quả của việc thức đêm là, ngày hôm sau Ôn Du mang theo hai cái quầng thâm mắt đi vào “Bá tước”.

Cô luôn luôn đúng hẹn, không đến quá sớm, cũng tuyệt đối không bao giờ tới trễ, canh vừa đúng khoảng thời gian đã hẹn trước, như vậy sẽ không làm người khác có cảm giác áy náy vì để cô đợi lâu, cũng không mất lịch sự vì trễ hẹn.

Nhưng thật ra đám người Hứa Sí đến rất sớm, vì muốn làm sinh động bầu không khí nên đã mua bia và đồ ăn vặt để đầy bàn. Sinh nhật của thiếu niên hiện nay không xem trọng bánh kem, đặc biệt là ở trong vòng giao tiếp của bọn họ, ăn bánh kem là việc chỉ có con nít và con gái mới làm thôi.

Cả người Hứa Sí dựa vào sô pha, đôi chân dài gác lên bàn trà, tâm trạng của anh bỗng nhiên rất tốt, ánh mắt chăm chú nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng chặt: “Tôi nói trước, hôm nay không ai được phép hút thuốc trong phòng này, có thèm quá thì ra chỗ khác mà hút.”

“Được được được, chuyện này tôi biết rồi.” Sầm Dương coi như là người hiểu rõ chuyện này nhất trong đám người đang ngồi thở ngắn than dài mặt đầy dấu chấm hỏi ở đây, thái độ kiên nhẫn như một người cha già giải thích cho bọn họ: “Nữ thần của anh Sí không thích mùi thuốc lá.”

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt “Tôi hiểu rồi”, tiếp tục cãi cọ ồn ào đùa giỡn với nhau.

“Thì ra cậu ấm Hứa yêu người khác phái! Tôi còn đang nghĩ không biết khi nào ngài vì sự nghiệp chơi 0 khắp thế giới cống hiến một chút đây.”

“Cô gái đó nhất định rất đẹp, rốt cuộc là tiên nữ như thế nào mới có thể mê hoặc anh Sí như vậy?”

“Nữ thần? Không phải bạn gái? Anh Sí còn phải tiếp tục cố gắng nha.”

Nhân cơ hội này, Sầm Dương sợ chuyện chưa đủ lớn nói thêm: “Lát nữa các cậu kiềm chế lại một chút, đừng dọa cô ấy, hiện tại anh Sí của chúng ta đang chỉ đang yêu đơn phương kiêm yêu thầm người ta thôi.”

Hiện trường càng ồn ào hơn, không giống như tiệc sinh nhật mà giống buổi giao lưu trêu chọc Hứa Sí hơn. Hứa Sí cười mắng bọn họ, lỗ tai bất giác đỏ lên, đoán chắc Ôn Du cũng sắp đến rồi nên đứng dậy đi ra bên ngoài đón cô.

“Cô gái kia tên gì? Có xinh hơn Bạch Lộ không?” Có người kề sát vào tai Sầm Dương nói nhỏ: “Bạch Lộ khổ sở yêu anh Sí lâu như vậy…”.  (đọc truyện trên app giúp hỗ trợ các team dịch TYT)

Con trai một khi nhiều chuyện thì ngay cả con gái cũng phải chịu thua. Không đợi người này nói xong, cửa phòng đã bị đẩy ra, lộ ra thân hình cao gầy của Hứa Sí. Trong tay anh ôm một chiếc hộp nhỏ màu sắc mộc mạc, nghiêng người vịn cửa lại, nhường đường cho cô gái nhỏ phía sau, trong khoảnh khắc mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung trên người Ôn Du đang hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng rất bình thường, mái tóc đen dài xõa trên vai, càng làm khuôn mặt trái xoan tinh xảo thêm trắng nõn. Phảng phất ánh đèn đầy màu sắc trong phòng đều bị hút vào đôi mắt sáng ngời của cô, tựa như một biển sao bao la vô tận.

Dù là công tử ăn chơi nổi danh hay soi mói bề ngoài của người khác cũng phải xúc động thốt lên: “Ngoan quá!”

Ôn Du không quen bị nhiều ánh mắt xa lạ thăm dò nghiên cứu như vậy, lặng lẽ liếc mắt nhìn Hứa Sí bên cạnh cũng đang cứng đờ cả người, cô hít sâu một hơi rồi cười chào hỏi bọn họ: “Xin chào mọi người.”

Ấn tượng đầu tiên về cô là một cô gái ngoan ngoãn con nhà gia giáo, mọi người ở đây đa số là thiếu gia hoặc lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, đã quen với ánh mắt hoặc khinh thường hoặc sợ hãi của các học sinh ngoan, không nghĩ tới cô gái này không chỉ đẹp mà còn đối với bọn họ rất ôn hòa, trực tiếp làm bọn họ có cảm tình, kêu gào la lên: “Chị dâu… Chị gái nhỏ tới bên này ngồi! Ở chỗ này có snack nè.”

Câu này chuyển cách gọi cực kỳ thông minh và trôi chảy, giống như đầu lưỡi bị thắt nút rồi được gỡ ra ngay lập tức. Ôn Du không biết nguyên văn cậu ta muốn nói gì, chỉ cảm thấy nam sinh trong phòng này đều tranh nhau muốn cô ngồi gần mình, khung cảnh này giống như là nơi nào đó không phù hợp với trẻ nhỏ.

Cô bị suy nghĩ này chọc cười, khóe miệng mỉm cười càng lớn, làm một đám thanh niên nhìn cảm xúc nhộn nhạo, vừa ghen tị vừa vui sướng khi người gặp họa, nghĩ cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhìn bộ dạng này của Hứa thiếu gia, là bị nắm chặt rồi nha.

Hứa Sí có rất ít bạn bè là nữ, đa số các cô gái ở đây là bạn gái của bạn bè anh, lúc này họ nhìn thấy có cô gái dễ thương như vậy thì đều quăng bạn trai sang một bên vây quanh cô. Ôn Du cũng không luống cuống, rất nhanh đã cùng các cô ấy trò chuyện với nhau.

Quà tặng của những người khác đều bị để một đống trong góc phòng, Hứa Sí không muốn hộp quà của cô dính bụi nên thật cẩn thận đặt nó lên một cái ghế.

Chó độc thân vạn năm Sầm Dương âm thầm thở dài, đây là đàn ông khi bị tình yêu che mắt, đối đãi với quà tặng như đang bảo vệ con trai, không được rồi không được rồi.

Nhìn thấy dường như tất cả mọi người đều ca hát, vốn Ôn Du đang bị mọi người vây quanh hỏi đông hỏi tây thì trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, đầu bị ai đó dùng tay chọc nhẹ: “Muốn hát bài gì? Tớ giúp cậu chọn.”

Cô bị cận thị nhẹ, ánh đèn trong phòng mờ ảo nên không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Hứa Sí, suy nghĩ một lúc mới nói ra tên một bài hát trữ tình không nổi tiếng lắm.

Thế giới này khá giống với thế giới cô từng sống, Ôn Du không thích những thứ quá ồn ào ầm ĩ, luôn vây quanh đề tài tình tình yêu yêu mà chủ yếu hay nghe các bài nhạc chậm và nhạc nhẹ. Hứa Sí giơ tay làm động tác ok, xoay người đi chọn bài.

Anh vừa đi khỏi, các cô gái bên cạnh liền ồn ào: “Cậu và Hứa Sí có quan hệ gì vậy?”

“Các cậu quen biết nhau như thế nào?”

“Cậu biết không, trước giờ cậu ta đều trưng ra vẻ mặt khó chịu với các cô gái, xứng đáng vẫn luôn độc thân.”

Ôn Du còn chưa kịp giải thích thì một cái microphone đã đưa tới trước mặt cô, Hứa Sí đã ghim bài hát của cô lên đầu tiên.

Xung quanh đều là những người lần đầu gặp mặt, cô khó tránh khỏi cảm giác hồi hộp. Nhưng Ôn Du đã từng học đàn dương cầm một thời gian, vào ngày kỷ niệm thành lập trường đã đơn độc biểu diễn một bài, đối với ánh mắt chăm chú của người khác cũng đã thích ứng được một chút, vì thế rất nhanh đã điều chỉnh tốt trạng thái, ca hát theo giai điệu của bài nhạc.

Thanh âm của cô mềm mại trong trẻo, phát âm từng chữ nhẹ nhàng rõ ràng, cũng có một chút kiến thức về thanh nhạc, làm bài hát trở nên uyển chuyển triền miên.

Mọi người trong phòng bỗng yên tĩnh, vốn đang đùa giỡn, lắc xúc xắc, cãi nhau, cả nam lẫn nữ đều không hẹn mà nghe tiếng hát rồi dừng ánh mắt trên người cô, có người nhỏ giọng nói: “Cái này có thật là không phải bản gốc không?”

Hơi của Ôn Du khá yếu, bài này lại khá khó, đến cuối bài hát có một đoạn cao âm thì cô dừng lại, nhìn Hứa Sí lắc đầu, ý bảo mình không đủ sức hát tiếp.

Mọi người còn chưa hồi phục lại tinh thần, tiếng hát của cô bỗng nhiên im bặt, vừa định cổ vũ cô tiếp tục thì nghe được một giọng hát trầm thấp trong trẻo thuộc về thiếu niên vang lên.

Ôn Du không nghĩ tới Hứa Sí sẽ biết hát bài này, thiên phú giọng hát của anh rất tốt, cũng hiểu biết rõ ràng về âm luật, thanh âm từ tính lười biếng quẩn quanh bên tai mọi người, có một chút cảm giác mê ly.

Khi bài hát kết thúc, tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm hai người vỗ tay hoan hô, Ôn Du không nghĩ nhiều, còn vừa mỉm cười vừa vỗ tay khen anh.

Hứa Sí nhìn cô gái đứng gần mình trong gang tấc, lại nghĩ đến lý do cô mỉm cười là vì chính mình thì nhịn không được đỏ bừng lỗ tai.

Đến chạng vạng thì bữa tiệc mới kết thúc, dựa theo quy củ trước đây, Hứa Sí sẽ mời mọi người đi quán bar hoặc chợ đêm, nhưng hôm nay mọi người lại về sớm, nguyên nhân anh không nói, nhưng trong lòng mọi người lại rất rõ ràng.

“Cậu có thể về trễ nhất là mấy giờ?”

Từ lúc quen biết Ôn Du, Hứa Sí đã luyện kỹ năng “giả vờ không chút để ý” tới cấp cao nhất. Anh đã nói sẽ tặng cho cô một bất ngờ, trong lòng anh vừa hưng phấn vừa căng thẳng, cảm giác gấp gáp muốn thấy cô vui vẻ, lại lo lắng người ta không thích món quà anh tặng.

“Chắc là khoảng 10 giờ.” Tống Khiết hoàn toàn dùng phương pháp nuôi thả cô, chỉ cần cô không làm chuyện gì quá khác người thì sẽ không quản. Ôn Du không rõ ý của anh khi hỏi vấn đề này, cô hoang mang chớp mắt: “Có chuyện gì vậy?”

“Tớ đã nói, muốn tặng cậu một bất ngờ.” Thiếu niên cười rất sáng chói, trong ánh mắt như chứa đầy cả bầu trời sao, anh vô thức định nắm tay cô, nhưng vừa đưa tay ra đã vội vàng rụt lại: “Cậu đi tới chỗ này với tớ đi.” ( truyện trên app T𝕪T )

Ôn Du mờ mịt đi theo anh ra khỏi KTV rồi vào bãi đỗ xe ngầm, ở một đống xe ô tô xếp ngay ngắn, bất ngờ có một chiếc xe máy màu đen.

Nó có vẻ ngoài đơn giản, đầu xe cao ngất và màu sơn lộng lẫy, từng cái đều toát ra phong thái uy nghiêm kiêu ngạo, ánh mắt Ôn Du khẽ động, nhẹ giọng nói: “Harley Davidson Breakout.”

Hứa Sí kinh ngạc nhìn cô, anh thực sự không ngờ cô vừa nhìn một cái đã nhận ra tên nó, dù sao các cô gái bình thường không có nhiều hứng thú với xe lắm, thường xuyên không phân biệt được nó và các loại xe máy bình thường khác.

So với Hứa Sí, nội tâm Ôn Du phức tạp hơn nhiều. Lúc trước anh trai cô cũng có một chiếc xe máy cùng hiệu này, thích nhất là dùng nó chở em gái yêu dấu đi hóng gió, hiện giờ cảnh còn người mất, làm cô khó tránh khỏi cảm thấy có chút cô đơn.

“Lên xe đi, tớ đưa cậu đến một nơi.”

Ôn Du ngoan ngoãn ngồi lên, ngẩng đầu nhìn anh: “Những món quà đặt trong phòng thì sao?”

“Tớ sẽ kêu tài xế mang chúng về nhà.” Anh có dặn kỹ, phải đối xử thật nhẹ nhàng với cái hộp nhỏ màu trắng đặt trên ghế.

Cô thiếu chút nữa đã quên, gia đình Hứa Sí rất giàu, có tài xế riêng. Ôn Du suy tư một chút rồi gật đầu, bỗng nhiên một chiếc áo khoác phủ lên vai cô.

Trên áo khoác không có mùi thuốc lá cô ghét, chỉ có nhiệt độ cơ thể còn sót lại của thiếu niên, nó lại quá to, gần như bao trùm cả người cô ở bên trong, lông trên nón trùm đầu cọ lên mặt làm cô rất ngứa.

Hứa Sí thuần thục leo lên xe, giọng nói vui vẻ nhảy nhót: “Ban đêm gió lớn, cậu phải ôm chặt đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play