“Em hiểu rồi, cho nên đề bài này nên làm như vậy...”
"Chính là như vậy!"
Nội tâm Trần Nhiên rưng rưng nước mắt, cách lần đầu tiên Ôn Du tới hỏi đề ông ấy đã qua hơn một tuần lễ, sự tiến bộ nhanh chóng của cô mấy ngày nay ông ấy đều thấy trong mắt, cô nhóc này logic rõ ràng, tư duy nhanh nhạy, không biết vì sao mà đã từng đứng ở vị trí thứ hai đếm ngược trong lớp. Nhưng anh hùng không bàn xuất thân, mặc kệ thành tích trước kia của cô kém bao nhiêu, ông ấy tin tưởng bạn học Ôn Du có thể đuổi kịp rất nhanh và vượt qua phần lớn đa số học sinh - dù sao thiên phú không phải là thứ mà ai cũng có, mà cô thì là người rất có thiên phú không thể nghi ngờ. ( truyện trên app T𝕪T )
Nếu như lúc ông ấy đi học có thể thông minh như cô, hôm nay sao còn có thể chỉ là một giáo viên trung học phổ thông bình thường, hẳn đã sớm nắm giữ gia sản ngàn vạn đi lên đỉnh cao của cuộc đời. Về phần hiện tại, tuy rằng Trần Nhiên quả thật có tài sản vài chục triệu, nhưng đáng tiếc tất cả đơn vị tiền tệ của ông ấy đều là "Hạt Đậu Vui Vẻ", ngày nào trang web đấu địa chủ cũng phát một đống.
"Cảm ơn thầy!" Đáp án được viết xuống trong nháy mắt, Ôn Du ngẩng đầu mỉm cười với ông ấy: "Gần đây thật sự vất vả cho thầy rồi, em luôn tạo thêm phiền phức cho thầy."
Vẻ ngoài Trần Nhiên hiền lành, tính cách cũng dễ chịu, trong mấy ngày ở chung với Ôn Du vô hình đã kéo gần khoảng cách, bỏ đi rất nhiều dáng vẻ của một giáo viên, cười ha hả nói đùa: "Đâu có! Thầy còn muốn cảm ơn em, nếu như em không đến, thầy sẽ lãng phí thời gian cho đấu địa chủ. Em không biết thôi, vận may đánh bài của thầy, thua "Hạt Đậu Vui Vẻ" ào ào, giống như làm từ thiện vậy."
Thầy giáo vật lý bên cạnh giả vờ đau buồn tiếp lời: "Đáng tiếc bạn học Ôn Du rất ít khi tới tìm tôi hỏi đề vật lý, thật sự là ghen tị với thầy Trần!"
"Gần đây em cũng đang tự học sách giáo khoa vật lý, tích góp được không ít đề bài muốn hỏi thầy..." Ôn Du bị làm cho đỏ mặt, nhỏ giọng vội vàng giải thích, sau khi ý thức được đây là nói đùa thì mặt càng đỏ hơn.
Các giáo viên khác trong phòng làm việc đã rất quen mắt đối với cô nhóc xinh đẹp cử chỉ lễ phép gần như mỗi ngày đều tới hỏi đề này, lúc này thấy cô nhóc bị trêu chọc thì đều cười nhìn qua góp vui: "Thầy thế này là không được đâu, nhìn cô nhóc người ta xấu hổ kìa."
Ôn Du có chút ngượng ngùng cười cười, sau khi nói chuyện phiếm với các thầy cô vài câu, cô thu dọn giấy nháp và đồ dùng xong rồi khẽ khom người nói: "Thời gian không còn sớm nữa, em về lớp trước đây ạ, cảm ơn thầy."Bộ dạng Trần Nhiên vẫn là dáng vẻ hiền lành như phật Di Lặc uống ngụm trà: "Về đi, sau này nhớ thường xuyên đến đấy."
Cô nhanh chóng ra khỏi phòng giáo viên, suy cho cùng thì các giáo viên dù sao cũng là người bình thường vô cùng có lòng hiếu kỳ, chờ bóng lưng Ôn Du biến mất ở cuối hành lang thì bắt đầu nhao nhao tám chuyện.
"Sao trước kia tôi không phát hiện dáng dấp cô nhóc này xinh xắn như vậy! Rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt kiếm cơm, lại phải dựa vào học tập, không tồi không tồi, nhân tài đáng để bồi dưỡng."
"Nghe nói em ấy thi tiếng Anh được 149 điểm, tàn sát một đống học bá lớp chọn. Bây giờ nhìn em ấy học tập hăng say, thật sự là công sức không phụ lòng người."
"Các thầy cô có nghe nói em ấy và Hứa Sí lớp A10 ở trong văn phòng tranh luận trước mặt chủ nhiệm không? Học sinh nghịch ngợm như Hứa Sí, thế mà lại ngoan ngoãn nghe lời em ấy nói, cũng lợi hại thật."
"Cái này cô không hiểu. Kết quả này phần lớn không phải bởi vì tài ăn nói của em ấy giỏi, mà là bởi vì…"
Cô giáo còn chưa nói xong, mọi người đều lộ ra ý cười ngầm hiểu.
"Các thầy cô khoan hãy nói, cô nhóc này thật sự là rất thú vị. Lúc trước tôi nghi ngờ em ấy gian lận trong kỳ thi, mắng ập xuống em ấy một trận, nếu là học sinh khác thì đã sớm khóc sướt mướt, không ngờ em ấy vẫn bình tĩnh phản bác lại tôi. Các thầy cô nói có lạ hay không, tôi bị phản bác thế mà không cảm thấy tức giận, ngược lại còn có chút thích em ấy, nghi ngờ trong lòng cũng lập tức được xoá bỏ." Giáo viên tiếng Anh - Chu Mẫn đến cửa văn phòng khoa học tự nhiên nói rồi thở dài: "Đáng tiếc xuất thân của em ấy không tốt lắm, bố qua đời mấy năm trước, chỉ có mẹ chăm sóc em ấy và chị gái, cuộc sống trôi qua có phần khó khăn. Bộ quần áo mỏng manh của em ấy tôi nhìn thôi mà còn thấy lạnh, ngón tay cũng bị đông lạnh đến đỏ rực, không biết khi nào mới có thể tốt lên."
Trần Nhiên thề son sắt trong nhạc nền của Địa Chủ Vui Vẻ: "Không sao, đánh cược tất cả Hạt Đậu Vui Vẻ của tôi, nhóc con này sớm muộn gì cũng sẽ trở nên nổi bật."
*
Hứa Sí cảm thấy vô cùng buồn chán,ngồi đếm đến một trăm con cừu cũng chưa đợi được Ôn Du từ văn phòng đi ra.
Anh biết cô thường xuyên đến văn phòng hỏi bài giáo viên vào giờ tự học buổi tối, vì thế từ chối lời mời chơi game hút thuốc của đám bạn xấu, một mình đứng ở cầu thang cạnh văn phòng chờ cô.
Lúc trước ở trong phòng học không cảm nhận được, hiện tại khi anh đứng ở bên ngoài mới chính thức cảm nhận cái lạnh thấu xương của mùa đông giá rét. Huống chi chỗ này còn là lỗ thông hơi hành lang, gió kết bè kết đội tạo thành một đoàn đấu đá lung tung, khiến anh không thể không rút toàn bộ khuôn mặt vào trong khăn quàng cổ.
Điều này làm cho Hứa Sí không khỏi nhớ tới cô gái luôn mặc quần áo mỏng manh kia, gần đây nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, mỗi ngày cô còn không biết mệt đi đi lại lại phòng học và văn phòng, lạnh biết bao nhiêu.
Vì thế khi Ôn Du đi ra khỏi văn phòng lên cầu thang thì thấy được cảnh tượng như vậy - thiếu niên mặc áo khoác đen đeo khăn quàng cổ màu nâu che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ có hai con mắt đen kịt lộ ra bên ngoài, khi nhìn thấy cô thì lấp lánh hơn một chút.
Khăn quàng cổ che khuất khóe miệng nhếch lên của anh, cũng làm cho giọng Hứa Sí trầm thấp: "Thật trùng hợp, sao cậu lại ở đây?"
Khi đó Ôn Du còn không biết, rất nhiều cuộc gặp gỡ thời niên thiếu nhìn như trùng hợp nhưng thật ra đều là một bên trong đó cố ý sắp đặt. Cô ôm một đống sách bài tập trong lòng ngẩng đầu lên, nhìn ánh chiều tà còn sót lại cháy trong đôi mắt thiếu niên, cô cong mi mắt đáp: "Tớ mới hỏi bài từ văn phòng ra, cậu thì sao?"
Hứa Sí nhíu mày, hai tay đút túi tựa vào tường: "Hóng gió."
Đó là một lý do thoái thác rất phù hợp với tính cách của anh. Ôn Du không hề nghĩ ngợi gì gật đầu, còn không đợi cô phát biểu bình luận, Hứa Sí đã bước đôi chân dài tới gần, sau đó đoạt lấy chồng sách của cô rồi ôm vào trong tay.
Khác với mùi khói quanh quẩn trên người lúc trước, lúc này đây Hứa Sí đi tới mang theo một cơn gió nhẹ cùng mùi thơm trong sạch mát mẻ của nước giặt quần áo, anh không nói chuyện, dùng ánh mắt ý bảo cô lên lầu.
"Cảm ơn cậu."
Lúc Ôn Du ở chung với anh tâm tình luôn rất tốt, vừa đi vừa hăng hái bừng bừng nói với anh những chuyện thú vị diễn ra gần đây, giọng nói êm dịu mềm nhẹ như sương mù bao phủ bên tai, nói xong còn tự chọc cười chính mình, sau đó bị gió lạnh xông vào cổ họng làm cho nhỏ giọng ho khan. ( truyện trên app T𝕪T )
Hứa Sí thì im lặng nghe, nhếch khóe môi lên theo tiếng cười trong trẻo của cô. Trên bìa sách tựa như còn lưu lại hơi nóng từ lòng bàn tay thiếu nữ, anh cẩn thận từng li từng tí dùng ngón tay che lại khu vực ấm áp đó, tất cả cảm xúc bất an lập tức đều ôn hòa hơn, đầu óc cũng không khống chế được bắt đầu miên man suy nghĩ.
Ôn Du thoạt nhìn rất gầy, nghe nói điều kiện gia đình cô không tốt lắm, anh phải tìm lý do thích hợp cho cô ăn no. Quần áo cô mặc cũng mỏng quá, lần đầu tiên gặp mặt cô chỉ mặc một chiếc áo len cũ trong áo khoác đồng phục, bị đông lạnh đến run lẩy bẩy.
Sau lần gặp mặt giữa trưa đó, anh mua một hơi toàn bộ đề luyện tập, khi mở trang đầu tiên ra anh mới phát hiện ngay cả đề cơ bản đơn giản nhất mình cũng không biết làm. Tuy rằng Hứa Sí không thể chờ được muốn đi tìm cô hỏi đề, nhưng lại lo lắng cô gái trước mặt sẽ chê cười sự ngu ngốc của mình, anh chỉ có thể bắt đầu gặm sách giáo khoa từ đầu.
Cô đi ở phía trước, bóng dáng mảnh khảnh bị ánh đèn chiếu xuống cầu thang. Hứa Sí hơi cúi đầu, trong lúc lơ đãng giẫm lên bóng dáng Ôn Du thì vội vàng dời chân đi, cẩn thận từng chút một không chạm vào nó, rồi lại muốn bóng dáng của mình cách nó gần hơn một chút.
Thậm chí anh còn vì bóng dáng của hai người trùng vào nhau trong ngắn ngủi mà âm thầm vui vẻ, trong một tích tắc kia, Hứa Sí nghĩ, anh thật sự đã hoàn toàn chìm đắm rồi.
“Thứ bảy này là sinh nhật của tớ.” Mắt thấy sắp đến phòng học của Ôn Du, cuối cùng anh mới mở miệng trong lúc cô đang nói chuyện: "Ở Bá Tước có một buổi tụ hội, cậu tới không?"
"Bá Tước" là một KTV ở trung tâm thành phố, cô không ngờ Hứa Sí lại mời mình, có chút kinh ngạc xoay người sang chỗ khác.
Đây là lần đầu Ôn Du nhìn anh từ trên cao nhìn xuống. Trước kia bởi vì chiều cao, Hứa Sí trong mắt cô đều mang dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, không dễ đến gần, bây giờ khi cô cúi đầu, nó là một cảm nhận hoàn toàn khác.
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú, trên mặt vẫn không có ý cười, hai mắt đen nhánh dưới ánh đèn hiện ra vài phần chờ mong, khăn quàng cổ và mũ trùm đầu trên áo khoác làm cho cả người anh thoạt nhìn như lông xù, tựa như…
Ôn Du thu hồi ví dụ "Sói hoang" này trong đầu, cô cũng không rõ tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, nhưng lúc này anh giống một con chó lớn mong ngóng được đáp lại hơn.
Khiến người ta không cách nào từ chối.
Cô thật sự không có cách nào nhìn thấu suy nghĩ của anh. Khi Hứa Sí ở chung với cô dường như lúc nào cũng duy trì sự lạnh lùng xa cách, rồi lại lặng lẽ kéo gần khoảng cách giữa hai người, khiến cho Ôn Du không thể không nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc mình tồn tại như thế nào trong lòng anh. ( truyện trên app T𝕪T )
"Tớ sẽ cố hết sức." Cô dừng một chút, tiếp tục giải thích: "Nhà tớ có thể có chút tình huống bất ngờ, nếu không có vấn đề gì thì tớ nhất định sẽ đi."
Vừa nghĩ tới hai mẹ con cực phẩm chuyên phá chuyện kia trong nhà thì cô lại nhức đầu, chỉ hy vọng đến lúc đó bọn họ không làm chuyện gì như thiêu thân nữa.
Hứa Sí kiềm chế nội tâm tiểu nhân đang nhảy nhót, giả vờ điềm tĩnh hỏi: "Cậu thích màu gì?"
"Màu trắng và màu xanh." Ôn Du thuận miệng nói ra mới nhận ra có gì đó không đúng: "Rõ ràng là sinh nhật cậu, lẽ ra là tớ nên hỏi sở thích của cậu mới phải, sao cậu lại hỏi ngược lại tớ?"
Anh ra vẻ thần bí không đưa ra đáp án chính xác, rũ mắt lười biếng cười cười: "Nếu hôm đó cậu tới, tớ sẽ tặng cậu một niềm vui bất ngờ."
Ôn Du cũng cười, gió thổi trong hành lang làm cả người rét run, vì thế cô nâng tay lên hà hơi vào bên trong. Chỉ xuất hiện trong mùa đông, hơi thở từ trong miệng sương mù trắng mịt, phút chốc ngưng tụ cũng tiêu tán rất nhanh, làm cho khuôn mặt đẹp đẽ của cô trở nên mơ hồ.
"Vậy tớ cũng muốn tặng cậu một niềm vui bất ngờ." Cô giống như một đứa trẻ không cam lòng yếu thế, trong lời nói tràn đầy ý cười vui vẻ: "Cậu cứ chờ xem đi."