Sáng hôm sau, người có tinh thần nhất đội Lý Nhã thức dậy.
Lý Nhã vươn tay, hô: " Chào buổi sáng, mọi người".
Rồi đứng dậy xúc miệng, tập thể dục 1 2 1 2.
Những người còn lại cũng từ từ thức dậy, xong xuôi thì mọi người ăn sáng bằng dịch dinh dưỡng.
Rồi theo như đã định trước mọi người cùng nhau lên cơ giáp.
Lý Nhã nhìn 3 người đang lên cơ giáp, đầu hiện lên dấu chấm hỏi: " Các cậu tính đi đâu vậy?".
Đinh Tạ lắc đầu bất lực: " Thì đi ra ngoài chứ đâu.
Bộ cậu muốn ở lại đây luôn à".
Phạm Văn Bá cười cười: " Cứ kệ cậu ta đi.
Thật là hết nói nổi".
Thấy bọn họ có dấu hiệu xuất phát bỏ lại mình, Lý Nhã mới lôi cơ giáp ra, bay theo đồng đội: " Ê ê ê....!Chờ tôi với".
Đến gần thác nước, đúng như dự đoán có con chim đó đang được treo một chiếc chìa khóa ở trên cổ.
Nhưng điều đáng đau buồn là con này lại là con đầu đàn và đàn của nó có hơn 20 con.
Lý Nhã bay đến sau, thấy đối thủ của mình ngọn lửa chiến đấu trong lòng sôi sục: " Nè.
Mục tiêu là bọn chúng phải không".
Nhận được cái gật đầu của Dương Thiên Luân qua màn hình liên lạc, Lý Nhã phóng cơ giáp xông thẳng vào bầy chim: " Vậy thì tôi lên trước đây".
Đinh Tạ lắc lắc đầu: " Đúng thật là".
Rồi nối tiếp theo cậu ta xông vào.
Dương Thiên Luân và Phạm Văn Bá cũng theo sau xông vào tham gia cuộc chiến.
Chẳng mấy chốc, chìa khóa đã nằm trong tay 4 người và 20 con chim đang bị trói kêu éc éc éc kế bên.
Cả đám đang không biết tìm manh mối ở đâu thì một quả cầu đã rơi từ trên trời xuống.
Đáp thẳng xuống gần chìa khóa.
Chưa kịp để cả đám hoàn hồn sau chấn động, nó đã bô bô nói:
Chúc mừng đã tìm được chìa khóa.
Bây giờ các ngươi đã có thể tìm được cánh cửa ra ngoài.
Ta đang ở sâu trong một đường hầm tâm tối và ẩm ướt.
Chúc các ngươi tìm được ta.
Hẹn gặp lại.
Rồi như lúc trước pháo hoa tưng bừng.
Lý Nhã nhịn không được nói: " Sao lại còn màu mè hơn nữa vậy.
Người nghĩ ra cái này chắc chỉ là một nhóc con 5 tuổi".
Một lần nữa nội tâm Doãn Xuyên qua màn hình dậy sóng.
Ông xách ra cây dao dài 18m ý đồ chọt thẳng vào Lý Nhã sau màn hình.
Hoàng Ka phải huy động thêm 3 4 người mới có thể tịch thu được vũ khí nguy hiểm này về tay và khoá lại vĩnh viễn.
Lúc này ngay khi cả đám đang thảo luận tùm cửa, thì một con quái vật giun đất khổng lồ to hơn cơ giáp và dài khoảng 20m.
Từ dưới đất chui lên tấn công cả đám.
Phạm Văn Bá không kịp phản ứng, trực tiếp bị nuốt chửng vào bên trong.
Ba người còn lại trơ mắt nhìn đồng đội mình bị nuốt chửng, đồng loại kêu lên đầy đau khổ: " Bá ".
Lý Nhã hai mắt hơi đỏ, tinh thần lực nổi lên tấn công con giun khổng lồ kia.
Cơ giáp cũng không rãnh rỗi mà nã đạn như mưa về phía nó.
Đinh Tạ cũng không khả quan, cũng đang cố gắng giữ bình tĩnh chiến đấu với con giun khổng lồ.
Còn Dương Thiên Luân tương đối ổn định, vừa né nó vừa nhìn màn hình liên lạc với Phạm Văn Bá cố gắng kết nối với cậu ta: " Bá, cậu ổn không? Bá".
Gọi một lúc lâu, Phạm Văn Bá đầu dây bên kia mới kết nối lại được.
Phạm Văn Bá thở hổn hển, trả lời: " Luân, tôi đây, tôi không sao.
Ở trong đây lạ lắm".
Dương Thiên Luân tò mò hỏi: " Lạ như thế nào?".
Phạm Văn Bá miêu tả: " Tôi đi về phía trước nãy giờ nhưng vẫn chưa tới cuối rất sâu.
Ở dưới chân còn hơi ẩm ướt với đầy dịch gì đó nhìn rất ghê".
Dương Thiên Luân suy nghĩ, lẩm bẩm: " Sâu, ẩm ướt.
Ta đang ở sâu trong một đường hầm tâm tối và ẩm ướt.
Đúng rồi chính là nó".
Phạm Văn Bá ở đầu bên kia chưa hiểu chuyện gì hỏi: " Hả? Cậu nói gì vậy?".
Chưa kịp để Phạm Văn Bá nói gì, Dương Thiên Luân đã bay nhanh đến miệng con giun khổng lồ, rồi thu cơ giáp lại rơi vào trong miệng nó.
Lý Nhã và Đinh Tạ đồng thanh hô lên: " Luân.
Cậu làm gì vậy?".
Đợi đến khi Dương Thiên Luân tới bên Phạm Văn Bá, hắn mới trả lời: " Các cậu cũng vào đây đi.
Tôi đã tìm được đường ra rồi".
Lý Nhã chấm hỏi đầy đầu HẢ một tiếng, thấy Đinh Tạ đã phi nhanh vào như Dương Thiên Luân lúc nãy thì hơi hoảng hốt: " Ấy ấy ấy.
Đợi tôi".
Rồi cuối cùng cũng vào theo.
Khi cả 4 người tụ họp lại trong bụng giun khổng lồ, Dương Thiên Luân mới bình tĩnh giải thích: " Các cậu có còn nhớ gợi ý mà quả cầu kia đưa ra không: Ta đang ở sâu trong một đường hầm tâm tối và ẩm ướt .
Mà ở đây thì sao, ở phía trước sâu không thấy đáy như một đường hầm.
Lại còn ẩm ướt ở dưới chân.
Vậy có thể suy ra, cánh cửa mà chúng ta đang tìm chính là ở trong bụng con giun này".
Phạm Văn Bá nắm cằm, gật đầu: " Cậu nói rất có lí.
Vậy chỉ cần chạy tới đích cuối ở phía trước thì có thể chúng ta sẽ ra ngoài được".
Cả 4 người nhìn nhau gật gật đầu lấy hết tất cả kinh nghiệm chạy bộ mà Nguyễn Bảo Hoàng phạt chạy từ năm nhất đến giờ bứt tốc chạy đến phía trước.
Chạy đến khi đứt hơi, phía trước mới hiện ra hình bóng của một cánh cửa.