Dương Thiên Luân đọc xong, lên cơ giáp lái lên trời.

Bất ngờ là khu rừng này như không có điểm dừng, ngoại trừ một dòng thác nước lớn nhìn từ xa cũng chỉ có cây với cây.
Hắn bay xuống trở về chỗ cũ: " Theo tôi quang sát ở đây là vô tận chỉ toàn cây và cây, muốn tìm đường ra xem ra phải tìm kiếm hay làm gì đó mới có thể ra khỏi đây".
Phạm Văn Bá nắm lấy cằm mình như Conan suy luận: " Có thể là như dị, nhưng trước hết chúng ta phải tìm chỗ ở thôi.

Vì muốn tìm cách ra thì sẽ rất lâu nên chúng ta cần phải có chỗ ở vào ban đêm".
Nói rồi cả đám chia ra làm hai đội đi thẳng xuống dưới dòng suối, hi vọng tìm được thức ăn.

Còn đội còn lại tìm kiếm hang động làm chỗ ở tạm thời.
Nhóm Dương Thiên Luân và Phạm Văn Bá đang đi sát bờ suối tìm thức ăn, bỗng nhưng con chìm có hình dáng kì lạ.

Chúng có cơ thể tương tự chim, nhưng lại to lớn bằng con người, có cái mỏ dày và dài, kêu lên oai oái.
Hai người cũng không muốn phiền phức nên đành cách xa chúng mà tiếp tục đi về phía trước.
Tìm hơn nữa ngày, Dương Thiên Luân và Phạm Văn Bá cũng đã bắt được vài con cá, đủ cho 4 người ăn và vài trái táo.

Phạm Văn Bá lấy đồng hồ liên lạc được nhà trường thay thế cho quanh não liên lạc cho nhóm Lý Nhã và Đinh Tạ.
Đầu bên kia nhanh chóng kết nói, Phạm Văn Bá nghe bên kia có tiếng đánh nhau thì hốt hoảng hỏi: " Có chuyện gì vậy?".
Đinh Tạ: " Hai người tụi tôi đã tìm được hang động để cư trú rồi.

Chỉ là lúc vào không hay biết có hai con hai con gấu to đã ở trong nên bị tập kích".

Vừa nói xong bên kia đã phát lên một chuỗi tiếng gầm doạ người.
Hai người Phạm Văn Bá bên này vội vàng dựa theo toạ độ của họ, nhanh chóng lái cơ giáp tiếp viện.
Đến nơi, hai người thấy Lý Nhã và Đinh Tạ đang mỗi người một con gấu đấu với nhau nhìn rất khôi hài.

Y như gấu bông và người máy đồ chơi đấu với nhau vậy, dùng sức đẩy qua đẩy lại.
Do 4 vs 2 nên nhóm Dương Thiên Luân nhanh chóng dành chiến thắng.

Dành được chiến lợi phẩm phòng ở tạm tối nay.
Lý Nhã ngồi trong hang run chân thích thú cầm con cá nướng ăn ngon lành.

Đinh Tạ bên cạnh nướng cá, sau khi tính toán mỗi người hai con cậu ta lại nướng thêm 6 con khác.
Đợi khi cá chín, mới văng cho 2 con gấu bị đánh cho mặt mũi bầm dập ngồi rúc vào trong gốc.
Ăn no xong, Lý nhã phè phỡn ôm bụng chải chăn ra dự tính ngủ một giấc.

Vừa ngã người xuống đã một thứ gì đó nhô lên từ dưới chăn làm cho cột sống thắt lưng như muốn bẻ làm đôi.
Cậu ta vừa ngồi dậy vừa chửi rủa: " Đệt.

Đứa nào tấn công ông".

Lấy chăn lên thì thấy một khối tròn vừa vừa ở dưới.
Lý Nhã cầm lên quay qua quay lại thì khối tròn bỗng run lên rồi văng ra khỏi tay cậu ta.

Nó lăn đến giữa 4 người rồi phát lên một chuỗi cậu:

Ta là cánh cửa nhỏ
Ở một nơi không xa
Nhưng cũng lại chẳng gần.
Muốn biết ta ở đâu
Thì hãy tìm chìa khoá

Nó cũng chẳng đâu xa
Lúc thì tích trên trời
Lúc lại về nhà gỗ
Gần ở thác suối trong
Lâu lâu lại xuống suối

Tất cả chỉ tới đây
Chúc các ngươi tìm được.

Cả đám ngay người, nhìn cái khối tròn tự nói xong tự động nổ tung, còn không quên bắn thêm một chút pháo hoa cho đẹp đẽ.
Lý Nhã nhìn nãy giờ, bỗng lên tiếng đánh vỡ chuỗi im lặng: " Ai nghĩ ra cái trò này dị, thật màu mè".
Ở một nơi nào đó, một quân nhân già dặn đang ngồi trong phòng camera nghe thấy được lời Lý Nhã nói.

Bỗng sì khối chửi: " Oắt con.

Sao ngươi dám nói kiệt tác của ta là màu mè hả".
Hai người cấp dưới bên cạnh cũng phải ôm ông lại, tránh cho ông phá vỡ thiết bị phía trước.

Người quân nhân đứng bên cạnh khuyên nhủ: " Thôi mà.

Chắc cậu học sinh chỉ lỡ lời thôi".

Mặc dù, đúng là màu mè thiệt.
Doãn Xuyên - quân nhân già dặn, tức đến râu dựng lên.

Thở phì phì một lúc lâu mới trở lại bình thường, ngồi xuống ghế nói chuyện với người bên cạnh: " Này Ka, ông thấy có ai có thể trở thành lính mới trong đây không".
Hoàng Ka ngồi gõ ngón tay suy tư: " Tôi thấy cũng có rất nhiều nhân tài mới.

Xem ra năm nay các bộ phận thiếu người sẽ rất vui vẻ đây".

Doãn Xuyên nghĩ đến cũng cười haha: " Ừm.

Quả thật là vậy".
Trở lại với bên Dương Thiên Luân, cả đám đang cùng nhau ngẫm nghĩ về bài thơ vừa rồi, nói là cả đám nhưng thật ra chỉ có ba người kia.

Còn Lý Nhã đã ngái khò khò, vuu sướng trong giấc mơ của mình.
Phạm Văn Bá mắng một câu như con nít rồi thao luận cùng hai người kia: " Theo tôi thấy, đây chính là manh mối để tìm ra chìa khóa của lối ra.

Dựa vào mấy câu đầu, rất có thể khi tìm được chìa khoá chúng ta sẽ tìm được lối ra".
Dương Thiên Luân và Đinh Tạ gật đầu đồng ý.

Dương Thiên Luân nghiêm túc nói: " Nhớ mấy câu thơ miêu tả nơi để chìa khoá, rất có thể nó là ở gần những con chim sống gần thác nước hồi sáng tôi và Bá nhìn thấy.

Vậy thì ngày mai hãy tới đó xem xét.

Còn giờ thì nghỉ ngơi".
Đinh Tạ và Phạm Văn Bá gật đầu: " Được.

Bọn tôi đã hiểu ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play