Sau một năm trôi qua, cuộc nghiên cứu khối đá cũng đã hoàn thành.
Các nhà khoa học phát hiện trong nó có một loại bụi có thể làm biến đổi gen của con người.
Khiến cho con người biến thành xác sống khi tiếp xúc với nó.
Sau đó họ cùng nhau nghiên cứu ra một loại vắc -xin, nhằm ngăn chặn những lớp bụi đó.
Để có thể chắc chắn là sẽ thành công, lãnh đạo đã cho người bắt một số xác sống về tiến hành thử nghiệm.
Kết quả nhanh chóng được đưa ra không ngoài dự đoán của Dương Kiệt.
Số bụi đó đã bị tiêu diệt, gen của con người trở lại bình thường.
Nhưng họ khi bị biến thành xác sống, cơ thể của họ đã bị thối rữa nên không thể phục hồi được mà chỉ có thể ra đi.
Lãnh đạo trong căn cứ thực hiện buổi tiêm vắc-xin có những người già và trẻ nhờ đầu tiên và lần lượt đến những người còn lại.
Các nước lân cận cũng đồng loạt xin vắc-xin và được hỗ trợ công thức và thiết bị y tế.
Nhân loại một lần nữa được sinh ra, mọi người cùng nhau chung sức khôi phục lại quốc gia cũ.
Cũng có những quốc gia kết hợp với nhau tạo nên một quốc gia mới và phát triển đất nước.
Dương Kiệt và những người có công đều được khen thưởng và ghi vào sách lịch sử về cuộc chiến đấu với xác sống này.
Nước X lại lần nữa được tái sinh, những người sống sót thì đau buồn cho người thân đã mất và tiếp bước cho tương lai sau này.
Ngay khi Ủy ban được thành lập trở lại, Dương Kiệt đã tức tốc chở Trương Gia Bảo đi đăng ký kết hôn.
Và giờ họ đang tổ chức đám cưới, Trương Gia Bảo mặc một bộ vest trắng, một bên túi có cài hoa hồng đỏ thắm ngồi trong phòng đợi, nhớ tới cái ngày hắn kéo mình đi đến một nơi bí mật.
Đến khi thấy rõ thì cậu đã xuống xe cùng hắn bước vào Ủy ban rồi.
Vuốt ve tấm ảnh của hai người trên giấy kết hôn, cậu bất giác nở nụ cười hạnh phúc.
Đúng lúc này, ba Dương đi vào: " Bảo à.
Đã đến giờ rồi làm lễ rồi.
Ba con mình ra thôi".
Cậu cất giấy kết hôn vào ngăn kéo: " Dạ", rồi theo ba Dương xuống làm lễ.
Cậu nắm tay ông đi từng bước từng bước qua mọi người dự lễ đến bên cạnh hắn.
Ba Dương để lại cho Dương Kiệt một câu: " Sau này nhớ chăm sóc cho Bảo thật tốt", rồi trở về chỗ bên vợ của mình.
Hắn gật đầu với ông rồi đứng đối diện với cậu.
Chủ hôn thấy hai nhân vật chính đã đến đủ, thì cũng phát biểu: " Dương Kiệt dù có giàu có hay nghèo khổ, dù ốm đau hay khỏe mạnh thì còn vẫn sẽ ở bên Trương Gia Bảo chứ?".
Dương Kiệt nắm tay cậu, hắn nhìn cậu trả lời: " Con xin hứa sẽ ở bên em ấy suốt đời".
Rồi ông quay qua Trương Gia Bảo:" Trương Gia Bảo dù có giàu có hay nghèo khổ, dù ốm đau hay khỏe mạnh thì còn vẫn sẽ ở bên Dương Kiệt chứ".
Trương Gia Bảo nhìn hắn, gật đầu: " Dạ con xin hứa sẽ mãi ở bên anh ấy dù có chuyện gì xảy ra đi nữa".
Chủ hôn cười tươi nói: " Vậy bây giờ hai con chính thức tình vợ chồng của nhau".
Nguyễn Thanh Công làm phụ rể bên cạnh được ra hiệu vội vàng bưng hộp nhẫn đi đến: " Đây xin mời hai bạn trẻ trao nhẫn cho nhau".
Cả hai lấy mỗi người một cái, cùng nhau đeo cho nhau.
Rồi sau đó, ôm hôn nhau ngay giữa hôn lễ.
Làm cho đám đông hò hét không thôi.
Nguyễn Thanh Công trở về chỗ ngồi, bị các đồng đội của mình liếc xéo thì nói: " Nè mấy tên kia, liếc cái gì.
Đã có người yêu với vợ hết rồi mà còn tranh phù rể với anh.
Tôi chỉ là xin vía để có vợ sớm thôi mà, bộ muốn tôi ế rồi ăn cơm chó mấy người tới già à".
Xong anh quay qua chỗ khác giận dỗi, cả đám phải dỗ mãi mới thôi.
Rồi cả đám thấy cậu và hắn đang chuẩn bị tới bàn mình, thì chỉnh trang lại cùng nhau âm mưu chốc say chú rể lớn và chú rể nhỏ.
Âm mưu của họ đã thành công một nửa, tối đó Dương Kiệt bế Trương Gia Bảo say khướt đang không ngừng nói linh tinh đi về phòng.
Về đến giường hắn vội vàng nhào vào lòng cậu, hôn tới tấp vào cơ thể người yêu, miệng lẩm bẩm: " Đã đến giờ động phòng hoa chúc rồi bé yêu à".
Thế là cả hai chiến đấu mấy hiệp liền từ lúc cậu say khướt đến lúc tỉnh táo hoàn toàn lại, rồi lại mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Chớp mắt đã đến thời gian rời khỏi nơi này.
Cả hai ở trước sân nhà đón ánh nắng của bình minh.
Dương Kiệt mặt đầy niếp nhăn một tay nắm chặt sợ dây chuyền đã cũ, một tay nắm tay bạn già của mình.
Họ đã nhận nuôi một cậu bé đáng yêu, đặt tên là Dương Bảo Hàn.
Bây giờ Dương Bảo Hàn đã trưởng thành và cưới vợ.
Hôm nay cũng là ngày hôm gia đình, nhưng xem ra hôm nay họ không thể đón bọn nhỏ được rồi.
Nhìn cậu vẫn im lặng nhìn mình, Dương Kiệt cười nhẹ.
Hắn hôn nhẹ lên môi cậu nói: " Bảo Bảo.
Kiếp sau anh sẽ tìm em".
Trương Gia Bảo tựa vào lòng hắn, cậu nhắm mắt lại một lúc lâu rồi nói: " Vâng, em đợi anh".
Cả nhắm mắt lại cùng nhau rời khỏi thế giới này một cách thầm lặng.