Trình Khanh Lan đặt tủ sang một bên với tay lấy thứ ở dưới sàn xe, đó là một cái lư hương bằng bạch ngọc chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn là biết có giá trị liên thành không nhỏ, Địch Phương nhìn lư hương mà suýt soa.
- Cái lư hương này, chất ngọc thuần khiết không lẫn tạp chất, hoa văn tinh xảo, một cái lư hương này cũng bằng tiền tiết kiệm mấy năm ta làm quan rồi.
Trình Khanh Lan không để tâm đến lời Địch Phương Bình, dù thứ này giá trị đến đâu thì cũng là vật chứng không để đem đi bán được, y mở nắp hương ra bên trong còn ít tro đen, mở tủ lấy ra một cái thìa nhỏ múc thứ tro đen kia.
Đưa lư hương cho Địch Phương Bình cầm giúp, Trình Khanh Lan cẩn thận ngửi mùi từ tro đen kia, dù mùi đã nhạt đi rất nhiều nhưng vẫn có thể ngửi được mùi ngọt và hương thơm pha lẫn giữ mùi hoa và thảo dược, y ngửi thoáng qua rồi sau đó bỏ tro hương vào một cái hộp nhỏ để lát nữa nghiên cứu.
- Khanh Lan, thứ trong này là gì vậy?
Địch Phương Bình hỏi, Trình Khanh Lan cho hắn biết.
- Thứ được điều chế riêng từ nhiều loại thảo dược, cũng có thể xem đây là xuân dược thượng hạng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT