Cả ba người tản ra đi xung quanh xem tình hình, Trình Khanh Lan phát hiện trên đất có vài cục tròn màu đen, cầm lên xem thử thì y nhận ra đây là quả của cây anh túc đã cháy.
Vậy điều này có nghĩ là bọn buôn lậu vẫn chưa thu hoạch xong, vì sợ bị phát hiện nên thu được bao nhiêu thì thu, còn lại phải đốt bỏ để tránh bị phát hiện, mà một vùng rộng như thế này dù đốt bỏ, nhưng đám buôn lậu cũng có thể gặt được kha khá, nếu thế thì chúng làm sao có thể cất giấu số lượng lớn quả anh túc, cũng như đốt cháy nơi này mà không bị phát hiện.
Đột nhiên Trình Khanh Lan phát hiện ở rừng cây gần đó có người nhìn về phía này, y vừa bước tới thì người đó liền bỏ chạy, thấy người kia rất khả nghi nên y liền đuổi theo.
Không biết đã chạy bao lâu Trình Khanh Lan cảm thấy, nếu cứ tiếp tục chạy thì sẽ không bắt được người, thế là vừa chạy vừa lấy tủ khỏi lưng mình căn chuẩn ném vào người đang chạy kia.
Trình Khanh Lan đã thầm nghĩ, nếu lỡ hư thì sẽ đem đi sửa lại rồi sẽ giải thích với Thiên Thụ sau, nhưng y không biết rằng Thiên Thụ đã lường trước mọi trường hợp có thể xảy ra, nên khi làm cái tủ này Thiên Thụ đã mua nhiều loại gỗ khác nhau, tạo nên chiếc tủ độc nhất bên ngoài cứng cáp bên trong láng mịn, đã vậy còn rất nhẹ phù hợp để mang vác hoặc phòng thân theo cách nào đó.
Chiếc tủ bay tới đập thẳng vào đầu người đang chạy kia khiến hắn ngã xuống bất tỉnh nhân sự, mà thay vì kiểm tra người kia có bị sao không, thì Trình Khanh Lan vội kiểm tra chiếc tủ, thật may vì nó không bị hư hại gì.
Sau đó y mới quay sang kiểm tra người kia, là một tên ăn mày nhơ nhuốc quần áo rách nát, mái tóc bù xù trông hắn có vẻ bằng tuổi với Trình Khanh Lan hiện giờ, ngoại trừ vết thương ở đầu đang chảy máu ra thì không có gì nghiêm trọng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play