Hơi thở của anh phả lên tai Thẩm
Kinh Từ, mang theo một chút mát lạnh.
Thẩm Kinh Từ không nhịn được, lại
rùng mình.
Trái tim đang đập loạn sắp bị phát
hiện, nhưng Trần Trì Ngự vẫn không muốn buông ra, không gian hô hấp bị bóp
chặt, Thẩm Kinh Từ bị nhốt trong vòng tay của anh, hai tay giãy dụa, cơ thể tê
dại không chút sức lực.
Khuôn mặt cô nóng ran, cổ họng khô
khốc, giọng nói nói ra nghe không giống của mình.
“Lâu… lâu lắm à?”
Trần Trì Ngự thấp giọng ậm ừ, giọng
trầm lại.
“Rất lâu.”
Đêm nay Trần Trì Ngự đặc biệt khó
chịu, một chữ cũng khiến cho Thẩm Kinh Từ choáng ngợp.
Cánh tay vòng qua eo trở thành điểm
tựa, hai người sát vào nhau, ngón tay anh lướt qua tóc Thẩm Kinh Từ, sau đó
thản nhiên nói: “Đi ra ngoài với ai?"
Thẩm Kinh Từ sững sờ thành thật đáp:
"Một người bạn, anh ấy đến Lịch Chu để gặp mặt một lần."
“Con trai à?”
“Ừm......”
Anh rời tay khỏi tai Thẩm Kinh Từ,
lại di chuyển ngón tay nắm chặt lấy cổ tay cô.
Cánh tay còn lại vẫn vững vàng ôm eo
cô, ngón tay kia lại vuốt ve lòng bàn tay mềm mại từng chút một.
Ngứa ngáy không chịu nổi, vốn là
chạy tới đây nên nhiệt độ trên người nóng như lửa đốt. Thẩm Kinh Từ không hiểu
sao lại nghĩ đến đôi tình nhân nhìn thấy lúc tới đây.
Người đàn ông không nhanh không
chậm, mỗi một chữ đều giống như đang mê hoặc.
Anh đột nhiên hỏi: "Thích anh
ta à?”
Thẩm Kinh Từ nhíu mày, như không
nghĩ ra vì sao Trần Trì Ngự hỏi câu này, cô mím môi: "Sao có thể chứ.”
“Ồ " Trần Trì Ngự cao giọng.
Hơi thở người đàn ông càng ngày càng
gần, Thẩm Kinh Từ cảm giác được mặt anh đang áp vào mái tóc buông xõa của cô,
đầy ái muội.
Giọng Trần Trì Ngự rất nhẹ nhàng,
lực trên ngón tay cũng chậm theo.
Thẩm Kinh Từ thật sự chịu không nổi
nữa, ánh mắt cũng bắt đầu mất tập trung, giọng nói bên tai trở nên mơ hồ, cô
nghe thấy người kia hỏi: "Vậy thích ai?"
Cô trả lời theo bản năng:
"Anh…”
Tầm mắt dần thích nghi trong bóng
tối, ngoài góc khuất có xe đạp đi qua, chợt có tiếng động, phá vỡ sự yên tĩnh.
Cô nói chữ kia rất nhỏ, nhưng khi cô
phát hiện ra mình nói cái gì thì đã muộn, đầu óc lập tức tỉnh táo, con ngươi
đen nhánh chậm rãi mở tròn.
Thẩm Kinh Từ luống cuống, cơ thể
cứng đờ, tất cả cảm giác đều biến mất, chỉ có tiếng ù tai xuyên qua dây thần
kinh.
Cô hoảng sợ: "Em ......
em......”
"Em..." Vừa vội vã vừa sợ
hãi.
Lưỡi cũng tê dại, không nói được gì,
lắp ba lắp bắp.
Cho đến khi bị nụ cười phía sau át
đi.
Anh đang cười.
Hơn nữa, anh cười hạnh phúc đến nỗi
đầu cũng cúi xuống.
Người nọ thoải mái cúi xuống, ôm lấy
cô, hai người dán vào nhau không chút khe hở.
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.