Nguỵ Vô Tiện bị cấm ngôn, khi được giải, trong lòng hắn tức giận, nên trêu chọc càng dữ dội hơn, "Lam Trạm, Lam Trạm" kêu thật hăng say, Lam Vong Cơ như lão tăng nhập định, không thèm để ý, không đáp, không nhìn.
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, lại nói: "Lam nhị ca ca, ngươi nhìn ta một cái đi".
Lam Vong Cơ chịu không nổi, lại cấm ngôn, đến khi hoá giải, Nguỵ Vô Tiện lại tiếp tục. Hai người cứ tiếp tục đấu nhau như vậy, suốt cả một ngày, Nguỵ Vô Tiện chẳng nói được mấy câu.
Đầu óc hắn loé lên ý tưởng, hắn nói không được thì không nói, nhưng hắn không thể viết sao, lưu loát viết mấy chữ trên giấy, ném sang trước mặt Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ mở ra, sau khi xem xong, nói "Nhàm chán", rồi vo viên ném xuống đất, tiếp tục chép sách.
Y vẫn đánh giá người khác là nhàm chán, nhưng trong lòng cảm thấy mới lạ. Không chỉ là trái tim rung động, sau khi Nguỵ Vô Tiện xuất hiện, đã mang lại cho y rất nhiều những cảm xúc nhỏ nhỏ, người này nói nhiều, thích ồn ào, cuộc sống rực rỡ và tươi sáng, dường như dần dà, ngay cả Lam Vong Cơ cũng bị người này làm cho sinh động hẳn lên.
Cho nên ngoài miệng nói nhàm chán, nhưng đối với hành động của Nguỵ Vô Tiện thì trong lòng không hề giận chút nào.
Nguỵ Vô Tiện bị y làm cho tức muốn chết, lăn lộn trên đất mấy vòng, thật sự rất tức giận, viết liên tiếp bảy tám tờ, ném qua, đều chung số phận, mấy tờ sau Lam Vong Cơ cũng không thèm xem trực tiếp vo viên ném đi, mặt đất gần đó đều là những viên giấy bị ném, nhưng Nguỵ Vô Tiện người này, chính là luôn luôn kiên trì.
Hôm nay, khó khăn chịu đựng suốt buổi sáng, đến giờ đi ăn trưa, Lam Vong Cơ không thể không giải cấm ngôn cho hắn, quả nhiên, Nguỵ Vô Tiện liền cảm giác cái miệng được thả lỏng, thoải mái, ngay khi nói được liền cười, hắn nói: "Lam Trạm, cùng ta đi ăn trưa không?"
"Không đi". Lam Vong Cơ không hề gợn sóng trả lời.
Nguỵ Vô Tiện nhớ tới, Nhiếp Hoài Tang đã từng nói, Lam nhị công tử không thích nhiều người, chưa bao giờ đến nhà ăn để ăn cơm, đều ở trong phòng mình ăn. Mời người không được, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mất hứng, nói: "Vậy ta đi một mình đây", rồi đi mất.
Sau khi hắn đi, Lam Vong Cơ nghe thấy bên ngoài Tàng Thư Các có tiếng người gọi Nguỵ Vô Tiện, sau đó là tiếng cười ha ha của Nguỵ Vô Tiện, biết được đây là có người tới tìm Nguỵ Vô Tiện đi nhà ăn. Đợi những âm thanh kia đi xa, rốt cuộc không còn nghe thấy nữa, Lam Vong Cơ mới đứng lên, nhặt hết những mẩu giấy vo viên trên mặt đất của Tàng Thư Các, mở ra từng tờ, xếp chồng lên nhau, nhưng không vứt đi, mà cầm theo.
Người tới tìm Nguỵ Vô Tiện, đương nhiên chính là Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện suốt ngày bị nhốt ở Tàng Thư Các chép phạt, tuy nói lúc có Nguỵ Vô Tiện thì cảm thấy phiền, nhưng khi không có người này, thì lại yên tĩnh đến nhàm chán.
Hai người cùng nhau, kề sai sát cánh đi đến nhà ăn, Nhiếp Hoài Tang đang ở đó đợi bọn hắn, cũng là vô tình, thuận miệng chọc vài câu: "Nguỵ huynh mỗi ngày ở cùng Lam Vong Cơ, cảm giác như thế nào vậy?"
Nguỵ Vô Tiện thẳng thừng kêu lên hai chữ: "Nhàm chán!". Sau đó lại nói: "Là các ngươi không biết, tiểu cũ kỷ đó, trời ơi, đây là lần đầu tiên ta gặp được người có thể làm lơ sự tấn công của ta"
Bọn hắn trò chuyện ở đây, bàn kế bên là các đệ tử thế gia khác, có một người đột nhiên nói chen vào: "A, gã Lam Vong Cơ này, cả ngày cao cao tại thượng, cho rằng mình ghê gớm lắm, đúng không, Tử Hiên huynh".
Cái người được gọi là Tử Hiên huynh, là tiểu công tử Lan Lăng Kim thị, ăn mặc một thân áo vàng, ngực thêu hoa mẫu đơn Kim Tinh Tuyết Lãng, giữa trán có nốt chu sa, lông mày nhướng lên, tướng mạo nhìn thấy rất là cao ngạo, bị kêu tên, giọng điệu y không vui, nói: "Vì sao hỏi ta?"
Người nọ ngậm bồ hòn, nhưng tiểu công tử Lan Lăng Kim thị không phải là người hắn có thể trêu vào, đành phải cười giả lả, lời nói vừa rồi Nguỵ Vô Tiện cũng đã nghe thấy, cười một tiếng, nói: "Lam nhị công tử người ta có thiên tư xuất chúng, ngươi có không?"
"Ngươi! Ngươi nói cái gì!" người nọ bị ngậm bồ hòn, tất nhiên là nổi giận.
Nguỵ Vô Tiện thay đổi gương mặt tươi cười, trừng mắt qua, nói: "Như thế nào? Ta nói không đúng sao?"
Giang Trừng bên cạnh cũng trừng mắt lại chờ người nọ trả lời. Bên cạnh người nọ là một người cũng mặc gia bào giống vậy, lôi kéo hắn, thấp giọng nói: "Là Nguỵ Vô Tiện và Giang Vãn Ngâm của Vân Mộng, thôi đi".
Người nọ liền không nói nữa, cùng người bên cạnh đứng lên đi mất.
Giang Trừng ở đó nói: "Chạy cái gì, không phải rất kiêu căng sao".
Nguỵ Vô Tiện đi tới khoác vai y, nói: "Đừng động vào loại người này, ta ăn cơm, bọn họ không ăn, cho bọn họ đói chết, ta đừng để mình bị đói".
Giang Trừng cảm thấy kỳ lại, lại hỏi: "Nhưng, Nguỵ Vô Tiện, tại sao ngươi lại nói giúp Lam Vong Cơ? Không phải là ngươi chán ghét y hay sao?"
Nguỵ Vô Tiện cầm chén canh uống, "Điều ta nói là sự thật, không phải cố tình nói giúp cho ai cả".
Trong lòng thầm nói, hơn nữa ta từng nói chán ghét Lam Trạm lúc nào.
Tuy rằng thái độ của tiểu củ kỹ đó luôn lạnh như băng, nhưng cũng vì thái độ luôn như vậy, nên mới dễ dàng bị người ta hiểu lầm. Chỉ cần ở cùng với y mấy ngày qua, Lam Vong Cơ tuy rằng cứng nhắc muốn chết, nhưng tuyệt đối không phải là một người tự cao, mặc dù ngày nào hắn cũng nói mãi tiểu cũ kỷ không thú vị này nọ, nhưng chắc chắn là không chán ghét, hơn nữa có khi tiểu cũ kỷ bị hắn trêu chọc đến tỏ ra bất đắc dĩ, thì thậm chí lại thấy hơi dễ thương.
Nhớ tới dáng vẻ bất đắc dĩ nhưng lại không làm gì được hắn của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện liền cảm thấy trong lòng rất vui vẻ.
Bất quá người Lam gia trầm lắng thế này, hắn còn có thể chịu đựng, nhưng đồ ăn Lam gia... Này mà gọi là đồ ăn sao, đây không phải là rễ cây và vỏ cây sao? Hương vị đắng chịu không nổi, hơn nữa người Lam gia không ăn thịt, có khác gì lão tăng khổ hạnh đâu, nghĩ như vậy, tiểu cũ kỷ kia lớn lên có tính tình như vậy, thật đúng là có thể hiểu được.
"Nguỵ Vô Tiện, tí nữa ngươi đi đâu?" Mới vừa ăn xong, từ nhà ăn bước ra, Giang Trừng cùng đi trên hành lang và hỏi hắn.
"Còn có thể đi đâu, chép phạt á". Hắn vẫn còn phải chép phạt mà, đang nói, thì nhìn thấy ở bên kia hai người giống y nhau từ hành lang đi tới, Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Hai tiểu cũ kỷ hả?"
Giang Trừng bị hắn làm tức chết, người này đến đi học, mà tình hình Cô Tô Lam thị như thế nào cũng không thèm hỏi thăm, kéo hắn lại, nói: "Đây chắc chắn là Lam thị song bích Trạch Vu Quân Lam Hi Thần, gia chủ Cô Tô Lam thị".
Đó chính là đại ca của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện nhìn hai người từ từ đi tới, tuổi của hai người không cách biệt lắm, tướng mạo rất là giống, chỉ có vẻ mặt Lam Hi Thần thì tươi cười, nhìn thấy hiền hoà, còn Lam Vong Cơ, vẫn là dáng vẻ kia, lạnh như băng. Lam thị song bích, vẻ đẹp như nhau, nhưng phong thái khác biệt, mỗi người một vẻ.
Nguỵ Vô Tiện chào hỏi, cười kêu to: "Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ thật ra đã nhìn thấy hắn, định làm lơ không nói gì đi qua, nhưng người này lại chạy tới đây, y lui về sau mấy bước, không lên tiếng. Lam Hi Thần mỉm cười, nói: "Hai vị là?"
"Vân Mộng Nguỵ Vô Tiện".
"Vân Mộng Giang Vãn Ngâm"
"Hoá ra là đại đệ tử Vân Mộng và tiểu công tử". Nói rồi, nhìn đến Nhiếp Hoài Tang ở phía sau, lại hỏi: "Hoài Tang, việc học gần đây thế nào? Mấy hôm trước gặp đại ca ngươi, hắn rất là quan tâm đó".
Nhiếp Hoài Tang sợ hãi, lên tiếng: "Hi Thần ca ca...."
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Lam Trạm, ngươi đi đâu vậy? Lát nữa không đi Tàng Thư Các ư?"
Lam Vong Cơ chỉ nói: "Ngươi đi, sẽ có người khác tới giám sát".
"Tại sao người khác tới chứ? Ngươi muốn đi đâu?" Thấy Lam Vong Cơ không trả lời hắn, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân, các ngươi định đi ra ngoài hả?"
Lam Hi Thần cười nói: "Thải Y trấn có thuỷ tuý, không đủ người, nên ta trở về tìm Vong Cơ".
Vừa nghe thuỷ tuý, Nguỵ Vô Tiện liền hứng thú, "Trạch Vu Quân mang chúng ta đi được không? Vân Mộng ta nhiều sông hồ, rất có kinh nghiệm đối phó thuỷ tuý. Đúng không, Giang Trừng".
Dứt lời huých Giang Trừng một cái, Giang Trừng nói: "Đúng vậy, từ nhỏ chúng ta đã bắt thuỷ tuý".
Ngập ngừng một hồi, Lam Hi Thần nhìn bọn hắn, nói: "Được rồi, chúng ta sẽ tập trung ở trước sơn môn, hai vị công tử chuẩn bị một chút rồi tới đó".
"Được!" Dứt lời Nguỵ Vô Tiện kéo Giang Trừng đi, trở về phòng lấy đồ.
Lam Vong Cơ khó hiểu, hỏi: "Tại sao huynh trưởng mang bọn họ theo? Trừ tuý không dễ đối phó".
"Đại đệ tử và tiểu công tử Vân Mộng đều có tiếng tăm, hẳn là sẽ không gây rắc rối". Lam Hi Thần hơi nghiêng đầu, nói: "Hơn nữa, không phải ngươi bằng lòng để cho hắn đi sao?". Sau đó cười, "Ta thấy vừa rồi ngươi không có cự tuyệt".
Nếu là trước kia, Lam Vong Cơ muốn cự tuyệt người nào, liền lập tức mở miệng, vừa rồi y (Lam Hi Thần) cố ý đợi một hồi, thấy Lam Vong Cơ vẫn không cự tuyệt, mới đồng ý. Lam Hi Thần nói ra khiến Lam Vong Cơ cả kinh, thốt lên: "Không có chuyện này". Nhấc chân bước đi luôn.
Lam Hi Thần ở phía sau cười tủm tỉm, thầm nghĩ: Vong Cơ kết bạn, không tồi nha.
Sau đó bọn họ đi thẳng đến Thải Y trấn, Thải Y trấn nằm bên bờ hồ, nhiều người dân trong trấn bơi rất tốt, vậy mà thuỷ tuý lại náo loạn rất là kỳ lạ, đoàn người chia ra mấy chiếc thuyền nhỏ, đi ra đến giữa hồ.
Trên đường, vì bắt thuỷ quỷ, Nguỵ Vô Tiện nhảy qua thuyền của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nhảy một cái, đến bên cạnh người hắn, rút Tị Trần ra, giơ tay chém xuống, kết liễu thuỷ quỷ ở phía sau Nguỵ Vô Tiện. Nhưng không ngờ Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nghiêng người qua, dán lại rất gần, Lam Vong Cơ hơi hơi mở to mắt, sợi dây cột tóc màu đỏ thật bắt mắt, đuôi ngựa buộc cao tung bay trước mắt, nhìn đến mức y thoáng thất thần, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện rút ra bội kiếm, kiếm quang màu đỏ xuyên qua khoảng không, cũng kết liễu con thuỷ quỷ mới vừa lao tới phía sau Lam Vong Cơ, sau đó xoay người lại, thu kiếm vào vỏ, cười: "Mỗi người một con, huề nhau".
Lam Vong Cơ trước đó không để ý, vừa rồi nhìn thấy cây kiếm kia, hỏi: "Kiếm này tên gì?"
"Tuỳ Tiện" Nguỵ Vô Tiện thuận miệng trả lời.
"Kiếm này có linh, gọi một cách tuỳ ý là bất kính". Lam Vong Cơ phản hồi hắn một cách nghiêm túc.
"Kiếm này, gọi là Tuỳ Tiện". Nói rồi hắn đưa kiếm qua, cho y xem, trên vỏ kiếm cổ bằng gỗ, có khắc hai chữ: Tuỳ Tiện.
Lam Vong Cơ lập tức không biết nói gì, người này thật đúng là cái gì cũng hết sức tuỳ tiện. Hắn cười rộ lên, mi mắt cong cong, con ngươi lấp la lấp lánh như sao trời, thấy Lam Vong Cơ không trả lời hắn, hắn lại tới gần, nói: "Tên này thật ra khá tốt, bắt chước tính tiểu củ kỹ của ngươi, giống y khuôn luôn".
Lam Vong Cơ lui về phía sau, tránh khỏi hắn, nói: "Nhàm chán". Lại nhảy lên, đứng cùng với Lam Hi Thần. Nguỵ Vô Tiện cười thật là vui vẻ, mấy hôm nay bị tiểu cũ kỷ này cấm ngôn khó chịu muốn chết, cuối cùng đã trêu chọc trả lại một phần.
Đi đến giữa hồ, mới phát hiện đây không phải là thuỷ tuý bình thường mà là thuỷ hành uyên, không phải thứ bọn hắn có thể đối phó. Thuỷ hành uyên phát lực, trên mặt nước xuất hiện một lốc xoáy màu đen thật lớn, cuốn tất cả thuyền của bọn hắn vào, mọi người lập tức ngự kiếm bay lên, nhưng trên thuyền còn lại một đệ tử Lam thị, đứng đó kêu: "Cứu mạng! Ta, kiếm của ta vừa rơi xuống nước!"
Nguỵ Vô Tiện đúng lúc cúi đầu nhìn thấy, nếu đã thấy, thì không thể ngồi yên làm lơ, lại ngự kiếm trở về, kéo đệ tử kia lên. Nhưng sức mạnh của thuỷ hành uyên quá lớn, hắn kéo một người, căn bản bay lên không nổi, còn cảm giác chính mình càng lúc càng bị hút xuống, hắn không thể duy trì nổi nữa, kêu to: "Mau có người đến giúp, không thì ta phải buông tay nha!"
Giang Trừng nhìn thấy hắn, kêu to: "Nguỵ Vô Tiện!" định bay xuống, nhưng một bóng áo trắng vụt qua trước mắt, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt tới bên cạnh Nguỵ Vô Tiện. Lam Vong Cơ một tay nắm cổ áo hắn, kéo người lên trên, mang theo hắn và đệ tử Lam thị, bay ra khỏi lực hút của thuỷ hành uyên.
Nguỵ Vô Tiện hết sức cao hứng, khen ngợi y: "Oa Lam Trạm, kiếm này của ngươi có thể làm được ha, sức lực rất mạnh đó! Tên gọi là gì vậy?"
Lam Vong Cơ không thèm để ý đến hắn, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm, ngươi kéo ta như vậy khiến ta không thoải mái á, có thể đừng nắm cổ áo, kéo tay ta được không? Ồ, ta còn kéo theo một người, hay là ngươi ôm eo ta đi? Được không?"
Lam Vong Cơ hít một hơi thật sâu, mới nói: "Ta không tiếp xúc với người khác".
"Cái gì mà người khác chứ, chúng ta quen thân như vậy, vẫn là người khác sao?" Nguỵ Vô Tiện cười với vẻ mặt đắc ý.
"Không thân" Lam Vong Cơ vẫn lạnh nhạt đáp lời hắn.
Nguỵ Vô Tiện còn muốn tiếp tục trêu chọc, Giang Trừng ở bên kia kềm nén đã lâu chịu không nổi nữa, quát lớn: "Lúc bị người ta nắm cổ áo người có thể đừng lắm mồm như vậy được không! Ngươi không biết xấu hổ hả!"
Nguỵ Vô Tiện không thích nghe những lời này, đáp trả hắn: "Sao, ngươi ghen tị với tình cảm tốt đẹp giữa ta và Lam Trạm à!"
Giang Trừng giận dữ lên tới đỉnh rồi, Lam Vong Cơ ngự kiếm, thân hình khẽ run lên, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Gió có chút lớn nha, Lam Trạm, có phải ngươi lạnh hay không?"
Lam Vong Cơ "....."
Tới bờ rồi, thuỷ hành uyên này khó đối phó, nếu không phải rút cạn nước sông, từ từ tiêu diệt, hoặc là chỉ có thể đuổi đến vùng sông khác, nhưng Cô Tô Lam thị không thể làm như vậy, nên quyết định trở về tìm Lam Khải Nhân bàn bạc, rồi tính sau. Mọi người thay thuyền khác, đi dọc theo dòng sông nhỏ xuyên qua trấn để trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT