Lam Vong Cơ cũng ở Tàng Thư Các chép một ít điển tích, sẵn tiện trông chừng Nguỵ Vô Tiện. Qua một thời gian, Lam Vong Cơ đã chép được không ít, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn ngủ ngon lành, Lam Vong Cơ nhìn hắn, lại xem giờ, nhưng vẫn không mở miệng kêu hắn dậy, nghĩ, hay là để hắn ngủ một hồi, chỉ một hồi nữa.
Nguỵ Vô Tiện có lẽ giữ nguyên một tư thế ngủ khá lâu rồi, nên khó chịu, nhẹ giọng "Ưm..." một tiếng, Tàng Thư Các yên tĩnh, âm thanh này tuy nhỏ, nhưng có vẻ phi thường rõ ràng, nghe như lười biếng, nhưng lại có chút mềm mại dễ thương, ngòi bút Lam Vong Cơ khựng lại, không cẩn thận sai một nét, thế là viết sai một chữ.
Y gần như chưa bao giờ mắc sai lầm kiểu này, vì để tự mình cảnh tỉnh, y đặt tờ giấy đó sang một bên, sau đó lấy ra một tờ giấy mới, viết đi viết lại chữ sai kia, Lam Vong Cơ chính là một người cố chấp như thế.
Lại qua một hồi nữa, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc cũng mơ màng tỉnh giấc, đầu tiên là duỗi eo, mở mắt ra nhìn thấy Lam Vong Cơ đang ngồi viết chữ ở đối diện, mới nhớ đây là Tàng Thư Các, lại nhìn sắc trời, trong lòng biết không ổn rồi, bất giác la to lên:: "Tiêu rồi, đã tới giờ này! Hôm nay xác định chắc chắn là không hoàn thành". Nghĩ lại, Lam Vong Cơ ở đây không phải là người giám sát sao, tại sao lại không gọi hắn tỉnh dậy, sau đó nhìn thấy Lam Vong Cơ vẫn luôn im lặng chép sách, đầu không ngước lên, phớt lờ hắn.
Nguỵ Vô Tiện, người này á hả, càng như vậy, thì hắn lại càng muốn khiêu khích, hắn đi qua, đến ngồi xuống bên cạnh án thư của Lam Vong Cơ, kêu một tiếng: "Vong Cơ huynh?"
Đôi mắt Lam Vong Cơ không hề động đậy.
Thấy y không phản ứng, Nguỵ Vô Tiện cúi người xuống, ghé vào mặt bàn, ngước mắt nhìn y, tiếp tục: "Lam Vong Cơ?"
Không hề phản ứng.
Hắn lại nói: "Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ dừng bút lại, rốt cuộc hắn đã nhìn thấy đôi mắt nhạt màu trong veo kia nhìn sang, nhưng ánh mắt đó thật là lạnh giá, Nguỵ Vô Tiện vội vàng nói: "Ngươi không cần nhìn ta như vậy đâu, ta kêu thế nào ngươi cũng không chịu để ý tới ta, nên ta mới kêu tên của ngươi, nếu không thì, ngươi kêu ngược lại tên của ta?"
Lam Vong Cơ chỉ hỏi: "Chuyện gì?"
"Tại sao ngươi không kêu ta dậy?" Nguỵ Vô Tiện hỏi hắn.
"Tại sao ngươi ngủ" Lam Vong Cơ đáp lại hắn.
Đối với câu hỏi này, Nguỵ Vô Tiện thành thật trả lời: "Ánh mặt trời quá tốt, quá thoải mái, ta không nhịn được. Nhưng tại ngươi không kêu ta dậy, hôm nay ta chắc chắn là chép không xong nhiệm vụ, làm sao bây giờ?"
Lam Vong Cơ khẽ thở dài, lại nói: "Lấy về tiếp tục chép"
Nói xong, bản thân Lam Vong Cơ cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Nguỵ Vô Tiện không biết Lam Vong Cơ đã cho hắn đãi ngộ tốt như thế nào, trước kia chép phạt, nếu chép không xong, chỉ có thể ở Tàng Thư Các chép nguyên đêm, có bao giờ y để cho người ta mang về chép đâu.
Nguỵ Vô Tiện chỉ cho rằng hành động này của Lam Vong Cơ thật là quá đáng, bất mãn nói: "Trở về phòng còn phải chép, thật là"
Chữ thật là đó, âm cuối câu còn hơi cao giọng lên, nhưng thật ra lại có vẻ hơi đáng yêu, Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn qua, liền nhìn thấy người này mới vừa tỉnh ngủ, cổ áo còn xộc xệch, lộ ra cần cổ trắng nõn, khi nói chuyện thì hầu kết khẽ nhúc nhích, chỉ nhìn lướt qua, Lam Vong Cơ ngay lập tức dời đi ánh mắt, không nhìn tiếp.
Nguỵ Vô Tiện ngồi thẳng dậy, lại gọi một tiếng: "Lam Trạm".
Ma xui quỷ khiến, Lam Vong Cơ liền nhịn không được, lại nhìn qua, đôi môi đỏ tươi của người nọ hé mở, khoé miệng mỉm cười, ghé sát lại đây. Nguỵ Vô Tiện vừa ngủ gật dưới ánh mặt trời chiếu vào, nên bị phơi đến cực kỳ ấm áp, cánh môi cũng vì vậy mà ấm áp theo, mềm mềm, ấm ấm, Lam Vong Cơ hơi hơi mở to mắt, liền thấy đôi mắt hoa đào lấp lánh kia, tươi cười lên.
Cành ngọc lan xào xạc, mùi hoa vương vấn, y đem người ôm vào lòng.
Lam Vong Cơ bị giật mình tỉnh giấc, y ngồi dậy, nhìn ra ngoài trời, còn chưa tới giờ mẹo. Trước đó y từng đọc trên sách, nói rằng người ta khi gặp ác mộng sẽ tỉnh giấc, vậy vừa rồi chính là ác mộng của mình, Lam Vong Cơ có chút ngạc nhiên, hoá ra mình cũng là một người có thể gặp ác mộng, mà ác mộng lại là một chuyện đáng sợ như thế, khiến mặt mày y tái mét. Đặc biệt nhân vật chính trong cơn ác mộng, làm cho tim y hiện giờ vẫn còn đập thình thịch, Lam Vong Cơ đỡ trán, Lam Vong Cơ – người bị đồn là không có cảm xúc – lúc này cảm thấy rất khó khăn.
Thế nên khi y gặp lại Nguỵ Vô Tiện, liền bắt đầu trốn tránh một cách vô thức. Nhưng Nguỵ Vô Tiện thấy tiểu cũ kỷ này là người không thèm để ý đến mọi người, thì hắn lại càng nảy sinh ham muốn chọc ghẹo, cứ luôn không ngừng trêu chọc để y nói chuyện, bởi vì hắn thật sự thấy chán quá, Tàng Thư Các lại không có gì cho hắn chơi, hắn đành phải chơi với tiểu cũ kỷ.
Hơn nữa, đừng nói Lam Vong Cơ đây là người cứng nhắc không thú vị, Nguỵ Vô Tiện tuy ngạc nhiên là lại có thể có người nhàm chán đến dường này, nhưng y càng không nói lời nào, Nguỵ Vô Tiện lại càng muốn nghe y nói chuyện, hắn cứ trêu tới trêu lui, ấy thế mà cũng để hắn trêu ra được một chút vui vẻ.
Lam Vong Cơ cảm thấy, con người Nguỵ Vô Tiện này, trời sinh ra là để đi chọc ghẹo, chỉ cần không để ý tới hắn, thì hắn có thể viện đủ mọi loại lý do để bám lấy, Lam Vong Cơ bị hắn ồn ào đến nỗi tâm không thể tĩnh được, không còn cách nào khác, phải bắt đầu trả lời hắn.
"Lam Trạm, ngươi có từng đi hái đài sen không?"
"Không có".
"Ngươi biết không, đài sen có cuống ăn ngon hơn đài sen không có cuống".
"Không biết".
"Lam Trạm, ngươi từng ăn vỏ dưa hấu xào chưa?"
"Chưa từng ăn".
"Ăn ngon, lần tới ta mời ngươi ăn".
"Lam Trạm, ngươi có bắt gà rừng bao giờ chưa?"
"Không bắt"
"Lần tới ngươi đến Vân Mộng, ta dẫn ngươi đi hái đài sen bắt gà rừng, chơi vui lắm, đi hay không?"
"Không đi"
"Lam Trạm, ngươi đừng có luôn từ chối ta được không, có thể đừng dùng chữ không ở đầu câu hay không"
Lam Vong Cơ thật sự bất đắc dĩ, liếc hắn một cái, nói: "Viết đi, chép cho đàng hoàng".
Nguỵ Vô Tiện thở dài một tiếng, tay trái chống đầu, tay phải cầm bút, ở đó vẽ tới vẽ lui, chữ viết của hắn thật sự quá tuỳ tiện, Lam Vong Cơ giám thị hắn nhiều ngày, đã sớm thấy qua rồi, lại nhắc nhở nói: "Chữ không phù hợp, phải chép lại".
Nguỵ Vô Tiện buông bút, lại đến ngồi bên cạnh án thư của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ hơi nhích người về phía sau để cách ra một khoảng, hỏi hắn: "Chuyện gì?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi không phải nói chữ của ta không phù hợp sao? Ta tới quan sát chữ đẹp của ngươi một chút, học hỏi học hỏi". Hắn dựa qua, nhìn vào tờ giấy ở trước mặt Lam Vong Cơ, cảm thán nói: "Úi chà, chữ đẹp chữ đẹp"
Lam Vong Cơ cố ý tránh khỏi hắn, nhưng người này cứ luôn làm cho ngươi ta muốn tránh cũng không tránh được, hắn dán sát quá, cổ áo hơi lỏng lẻo ở ngay trước mắt, xương quai xanh lộ rõ đường nét thế kia, theo nhịp thở khẽ run run, khuôn ngực trắng nõn hơi lộ ra, khiến người ta bất giác muốn nhìn tiếp, bất giác sẽ tò mò, bên trong vạt áo này, sẽ như thế nào.
"Lam Trạm?" Nguỵ Vô Tiện thấy y lâu không lên tiếng, nhẹ giọng gọi một chút, "Ừm?"
Lam Vong Cơ bỗng nhiên chụp lấy tay hắn, kéo qua, ấn người hắn xuống án thư, không để cho hắn kịp phản ứng, cúi người áp sát lên....
Lại giật mình thức giấc, Lam Vong Cơ ngồi dậy, đỡ trán, đầu hơi hơi đau. Nguỵ Vô Tiện mỗi ngày đều đến trong giấc mộng, cảnh tượng trong mơ càng lúc càng hoang đường, bóng người chồng lên nhau, dây dưa quấn quýt, mỗi lần tỉnh lại, thân thể có phản ứng khác thường, cùng với nhịp tim đập khó bình ổn, đều làm cho Lam Vong Cơ không thể không thừa nhận, y đối với Nguỵ Vô Tiện, là có dục vọng.
Tiếng tim đập vang bên tai lúc này có ý nghĩa gì, Lam Vong Cơ không phải không biết, chỉ là y không rõ tại sao lại là Nguỵ Vô Tiện, y nghĩ không ra, cho nên không nói chuyện này cho bất cứ ai.
***
Bọn hắn cùng nhau ở Tàng Thư Các, y đã nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện suốt mấy ngày qua, lại là một ngày nữa, Nguỵ Vô Tiện lại ngủ rồi, Lam Vong Cơ vẫn không đánh thức hắn như trước, y im lặng quan sát Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện cái người này, nếu nói có chỗ nào không giống với người khác, thì là hoạt bát một chút, vô lại một chút, đẹp một chút.
Khi cái ý nghĩ đẹp này thoát ra, Lam Vong Cơ thấy kinh sợ. Từ nhỏ đến lớn, y cảm thấy tất cả mọi người đều giống nhau, trong mắt y không có xấu đẹp, đều là hai mắt một mũi một miệng, ngay cả y cũng giống vậy, cho dù người khác khen y đẹp, nhưng chính y không có cảm giác.
Còn Nguỵ Vô Tiện, đôi mắt to, con ngươi sáng ngời, khi nói chuyện con ngươi di chuyển, rất là linh động, mũi cao thẳng chóp mũi nhỏ xinh, bẩm sinh khoé miệng hơi cong lên, luôn mang theo nụ cười nhẹ, Lam Vong Cơ chính là ý thức được, Nguỵ Vô Tiện, rất đẹp.
Tính tình có chút cợt nhả, tiếng cười có chút sảng khoái, hơn nữa người này còn có chút đặc biệt kiên trì. Nguỵ Vô Tiện luôn tự mình nhào lại đây, làm lơ ánh mắt lạnh lùng của y, làm lơ thái độ lãnh đạm của y, mỗi ngày đều nói chuyện với y không mệt mỏi, cười đến náo loạn, sau khi tự biên tự diễn một hồi, thì tìm người khác để bắt chuyện.
Tuy người đã đi rồi, nhưng tiếng cười kia dường như vẫn ở lại, từ đó bất kể là ở đâu, tiếng cười sảng khoái đó đều có thể dễ dàng đi vào trong tim. Bên cạnh Nguỵ Vô Tiện luôn có rất nhiều người bao quanh, nhưng mỗi lần Lam Vong Cơ nghe tiếng nhìn qua, thì trong mắt trong tim, chỉ có mỗi mình hắn lọt vào.
Dần dần, Lam Vong Cơ cảm thấy, thanh âm của Nguỵ Vô Tiện rất êm tai. Âm điệu cuối câu lên giọng rất dễ nghe, tiếng cười sảng khoái cũng dễ nghe, ngay cả khi nằm mơ trong Tàng Thư Các, thỉnh thoảng nói mớ cũng dễ nghe.
Cho nên Nguỵ Vô Tiện với thanh âm dễ nghe như vậy, hiện giờ đang bị cấm ngôn.
Vừa rồi, Nguỵ Vô Tiện ngủ ngon, lẩm bẩm mấy tiếng, làm Lam Vong Cơ hồi thần, nhìn nhìn trời, giờ này thật sự không còn sớm nữa, nếu không gọi Nguỵ Vô Tiện dậy, hôm nay người này chắc chắn sẽ lại không chép xong, chép không xong về phòng suốt đêm chép tiếp, sau đó qua hôm sau lại ngủ, đây là cái vòng lẩn quẩn tệ hại, là tật xấu cần phải sửa. Y nghĩ là phải gọi Nguỵ Vô Tiện dậy, nhưng gọi thế nào đây? Kêu là gì? Y mới phát hiện ra chính mình chưa từng gọi Nguỵ Vô Tiện lần nào.
Kêu Nguỵ huynh? Giống các học sinh khác, không được. Kêu Nguỵ Vô Tiện? Giống tên thiếu niên hay trợn mắt của Giang gia, không được. Kêu Vô Tiện? Không thể nói không tốt chỗ nào nhưng chính là không tốt. Vậy kêu Nguỵ Anh? Dù sao trước đó hắn từng nói là có thể kêu tên của nhau, cho nên cứ kêu vậy đi.
Lại nghĩ Nguỵ Vô Tiện mỗi lần đều có thể gọi y bằng một cách khác nhau, tiếng gọi nhẹ nhàng gấp gáp mang chút ý cười nhẹ, trong lòng y có chút hâm mộ, lại có chút vui mừng nho nhỏ.
Nhìn cái người đang bị nắng xuân rực rỡ chiếu rọi đến sáng lấp lánh kia, tuy rằng chỉ là kêu tên thôi, nhưng trong lòng Lam Vong Cơ, chính là có chút rụt rè, đây là lần đầu tiên trong vòng 15 năm nay, Lam Vong Cơ mới có loại cảm giác không biết phải làm sao này.
Cho nên ngay tại lúc còn đang rối rắm, thì bên kia Nguỵ Vô Tiện đã tự mình tỉnh dậy, ngáp một cái, vừa nhìn thấy sắc trời, liền kêu la thảm thiết: "A! Lam Trạm! Làm thế nào ngươi lại không gọi ta tỉnh dậy!!!"
Lam Vong Cơ lập tức dời mắt, cúi xuống tiếp tục chép sách, mới phát hiện bút trong tay đã hết mực, y chấm một ít vào nghiên mực. Cũng may mắn Lam Vong Cơ là người quanh năm không có cảm xúc, mặt vô biểu tình, nên hết thảy những tâm tình đều không thấy lộ ra trên mặt, bằng không nếu tâm tư nhỏ mờ ám đó bị người ta phát hiện, Lam Vong Cơ thật sự là không biết trốn đi đâu.
Nguỵ Vô Tiện chỉ cho rằng y không nghe thấy, nên niềm khát khao muốn chọc ghẹo đáng chết kia lại nảy sinh, hắn không tin là kêu không được cái tên tiểu cũ kỷ này, "Lam Trạm?"
"Lam Vong Cơ?"
"Vong Cơ?"
"Lam nhị công tử?"
"Lam nhị... ca ca?"
"Ơ?? Ơ?? Ưm????!"
Bỗng nhiên môi trên môi dưới dường như dính vào nhau, Nguỵ Vô Tiện còn không biết đây là chuyện gì, thì nghe Lam Vong Cơ rốt cuộc đã trả lời hắn: "Cấm ngôn thuật của Lam thị, sau một nén nhang sẽ tự giải".
Nguỵ Vô Tiện ở đó vỗ bàn, tức giận muốn chết, nhưng không hề phát hiện, dưới cảnh xuân có người âm thầm ửng đỏ vành tai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT