Mưa dần ngớt, lúc về đến nhà, quần áo ướt trên người Hạ Chước được làn gió ấm thổi qua, đã khô hơn nửa phần.

Có lẽ là bởi vì Quan Thành Vũ trở về, người hầu hôm nay đặc biệt ân cần.

Hai người vừa vào phòng khách, người giúp việc liền cuống quít đưa nước ấm cùng khăn mặt cho Hạ Chước.

Quan Thành Vũ công việc bận rộn, có khi một tháng cũng sẽ không về nhà lần nào, cho nên mỗi lần Quan Tinh Hòa nhìn thấy cha liền đặc biệt hưng phấn.

Cô chạy đến sofa, ôm lấy cánh tay Quan Thành Vũ, "Ba về rồi. ”

Quan Thành Vũ ngồi trên sô pha đọc báo, đưa bàn tay ấm áp xoa đầu cô gái nhỏ.

Ông giương mắt lên thì thấy Hạ Chước đang chật vật.

Tóc thiếu niên nửa khô nửa ướt dính vào trán, làm nổi bật sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Quan Thành Vũ nhíu nhíu mày: "Sao lại bị ướt thành bộ dạng này, có phải không mang theo ô hay không, lần sau không mang theo liền gọi điện thoại cho chú Vương đến trường đưa cho cháu. ”

Hạ Chước mím môi, thấp giọng nói: "Có mang theo, là do cháu không cẩn thận, cám ơn chú. ”

Bên ngoài còn có mưa nhỏ, ánh đèn màu vàng trong phòng phảng phất như lớp lụa vàng ấm áp.

Trên người Hạ Chước lại còn mang theo chút khí lạnh, anh ngước mắt lên, nhìn 2 cha con đang vui vẻ trước mặt, đáy lòng có chút sáo rỗng.

Anh ta dường như chưa bao giờ được gần gũi với cha mình như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, cha Hạ Chước đều rất bận rộn, ông là giáo viên duy nhất của trường trung học Song Thủy, tài trợ cho rất nhiều học sinh.

Ông dành tất cả thời gian của mình cho học sinh, nhưng lại xa lánh và lạnh lùng với đứa con trai duy nhất của mình.

Hạ Chước nhìn cô gái cách đó không xa.

Hai tay cô ôm cánh tay Quan Thành Vũ, một bên nghiêng mặt tựa vào tay áo ông, mái tóc dài mềm mại như hằng sa sa đen xõa tung, đôi mắt sáng ngời kia ẩn nấp một chút ánh đèn, mềm mại tựa như không có một tia công kích.

Trong lòng Hạ Chước cực kỳ mâu thuẫn.

Trong đầu một mặt là Quan Dập kiêu ngạo luôn đùa cợt nhả, một mặt là Quan Tinh Hòa luôn mang theo ý tốt, đôi mắt ôn nhu.

Anh co rút đầu ngón tay, phảng phất như nghĩ đến chiếc khăn tay không cẩn thận chạm tới.

Anh không rõ, nếu cô cùng Quan Dập là 1 phe, thì vì sao lại cho anh chiếc khăn tay này?

Là trông anh đáng thương? Hay là muốn đùa giỡn anh một lần nữa?

Cuộc sống tối tăm của Hạ Chước chưa bao giờ nhận được sự ấm áp nào.

Ngày được Quan gia nhận nuôi, anh ngồi ở trong xe, nhìn tòa nhà cao tầng vụt qua, trong lòng cũng từng lặng lẽ dâng lên một tia hy vọng.

Anh nghĩ, có lẽ sẽ được mọi người trong gia đình ở đây thực sự chấp nhận anh.

Nhưng Quan Dập luôn châm chọc cùng trào phúng, học sinh trong trường cười nhạo cũng như dần lạnh nhạt, lần lượt đánh nát khát vọng hèn mọn dâng lên trong lòng anh.

Anh giống như một du khách lực bất tòng tâm, đi bộ một mình trong sa mạc.

Quan Tinh Hòa với anh mà nói, giống như ốc đảo xa xôi kia, cho dù biết là ảo giác, cũng cắn răng muốn tiếp cận chạm vào.

Cho nên, cho dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, hy vọng khi thất bại, anh vẫn nhịn không được sinh ra phẫn nộ.

Anh ta quá khao khát tình thân đó.

Bởi vì chưa bao giờ đạt được, cho nên cho dù là một chút, đều làm cho anh sinh lòng thỏa mãn.

Hạ Chước chạm vào khăn tay trong túi, lần đầu tiên trong đời, dâng lên một tia ý niệm trốn tránh trong đầu.

Anh có chút bất lực nhắm mắt lại, xem nhẹ sự bất an cùng khát vọng trong lòng.

Bình tĩnh ở chung như vậy, sẽ tốt hơn.

Trong phòng im lặng, người giúp việc bên cạnh cúi đầu, thì thầm: "Thưa ngài, bữa tối đã sẵn sàng." ”

Quan Thành Vũ nhìn Hạ Chước một chút, ôn thanh nói: "Cháu lên thay quần áo trước đi, sau đó xuống ăn cơm, thời tiết lạnh như vậy, đừng để bị cảm lạnh nữa. ”

Hạ Chước thu hồi suy nghĩ, gật gật đầu.

Động tác của anh rất nhanh, lúc xuống lầu, đầu bếp đang giúp Quan Thành Vũ rót rượu.

"Nào nào, mau ngồi xuống." Hôm nay tâm tình Quan Thành Vũ đặc biệt tốt, hướng về phía đầu bếp ra hiệu, ý bảo rót cho 2 người, mỗi người một chén, "Hai con hôm nay cùng ba uống một chén. ”

Quan Tinh Hòa nói: "Nhưng ngày mai chúng con vẫn có tiết học. ”

"A, đúng đúng." Quan Thành Vũ vỗ đầu một cái, "Nói đến lớp học, hôm nay gia sư mấy đứa gọi điện thoại cho ta. ”

Ông quay đầu, vẻ mặt vui mừng nhìn Hạ Chước, "Tiểu Hạ à, nghe nói lần này cháu thi đứng vị trí số 1 toàn trường. ”

"Rất tốt." Quan Thành Vũ uống một ngụm rượu, thở dài: "cháu là một đứa trẻ có tiềm năng, sau này muốn thi vào trường đại học nào. ”

Hạ Chước nói: "Đại học Kinh Thành. ”

"Được, trước ta với ba cháu cùng học một trường đại học." Nụ cười của Quan Thành Vũ dần phai nhạt, thì thầm: "Cha cháu cũng sẽ rất vui. ”

Ông và cha Hạ Chước là Hạ Tri, là bạn học đại học, tuy không thân quen, nhưng cũng nói qua mấy câu. Sau khi tốt nghiệp, một người trong số họ thừa hưởng gia nghiệp, một người chọn trở về quê hương, dần dần cắt đứt liên lạc.

Lúc gặp lại đã là rất nhiều năm sau, Quan Thành Vũ còn nhớ rõ, khi đó Hạ Tri, tóc đều bạc hơn một nửa, không còn hăng hái như khi còn trẻ nữa.

Nhưng sống lưng kia vẫn thẳng tắp như trước.

Ngày hôm đó trong phòng khách của biệt thự, Hạ Tri nói: "Bạn học cũ, hôm nay tôi đến xin cậu một chuyện. ”

Ông ấy dừng một chút, bất an xoa xoa tay, mới tiếp tục nói: "Trong trấn chúng ta năm nay lũ lớn, khiến trường học đều bị phá hủy, bọn nhỏ đều không có chỗ đọc sách, thị trưởng nghe nói Quan thị có một quỹ trường học hy vọng, lại nghe nói chúng ta là bạn học, liền bảo tôi đến hỏi một chút. ”

"Tôi biết, chuyện này là phải đi xếp hàng, còn phải đi quá trình." Hạ Tri mím môi, giọng nói khó khăn lại đau đớn: "Nhưng đứa nhỏ trong trấn không chờ được, có một số phụ huynh nghe nói trường học trên trấn không còn, cũng không muốn phí tâm tư đưa đến trường học trong huyện, con gái thì liền trực tiếp cho đi lập gia đình, con trai liền đưa ra ngoài làm việc. ”

"Cứ tiếp tục như vậy, cả đời bọn nhỏ sẽ bị hủy."

Cho đến bây giờ, Quan Thành Vũ còn nhớ rõ biểu tình đau lòng lại bất lực hiện trên mặt Hạ Tri.

Kế thừa gia sản của đời trước để lại, khiến Quan Thành Vũ vừa khi sinh ra đã ưu việt, cho nên lúc trước, ông vẫn không cách nào lý giải vì sao Hạ Tri muốn buông tiền đồ tốt như vậy để trở lại trấn nhỏ cũ nát kia, làm một giáo viên tầm thường nghèo khó.

Nhưng trong nháy mắt đó, Quan Thành Vũ đột nhiên hiểu ra.

Có lẽ, ông ấy muốn hy sinh tiền đồ của mình, để đổi lấy ánh sáng cho nhiều người hơn.

Cho nên cuối cùng, Quan Thành Vũ đáp ứng.

Các trường học trong thị trấn nhỏ không chỉ được xây dựng mới, mà còn thay đổi bàn làm việc mới, thiết bị giảng dạy tiên tiến.

Ông cũng không gặp Hạ Tri nữa, chỉ là lúc ngày lễ tết, nhận được một ít đặc sản mà ông ấy gửi tới.

Mấy năm trước, lễ vật đột nhiên bị huỷ, Quan gia phú quý mấy đời, trong lễ hội tới cửa bái phỏng tặng lễ nối liền không dứt, Quan Thành Vũ cũng không để ý, mãi đến sau này mới biết, Hạ Tri bởi vì quanh năm làm việc đến kiệt sức, bị bệnh nặng, không bao lâu sau liền qua đời, chỉ lưu lại một đứa con trai.

Quan Thành Vũ áy náy vì sơ suất của mình, quyết định đón Hạ Chước về nhà, coi như con ruột của mình mà nuôi nấng.

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng mưa rơi phảng phất trên pha lê, đều có thể nghe thấy rõ.

Bầu không khí trên bàn ăn vô cùng nặng nề.

Quan Tinh Hòa trong miệng nhai thịt bò, nhìn Hạ Chước trầm mặc, lại nhìn Quan Thành Vũ nghiêm túc.

Có chút lúng túng mở chủ đề , "Ba ơi, lần này môn tiếng Anh con đứng thứ hai đấy, ba chưa khen ngợi con nha. ”

Trên vẻ mặt nghiêm túc của Quan Thành Vũ trong thoáng chốc tung vô tung ảnh, ông hừ lạnh một tiếng, "Khen ngợi con? ”

"Sao con không khoe điểm toán chỉ thi được 60 điểm?"

Quan Tinh Hòa thiếu chút nữa bị thịt bò trong miệng làm nghẹn.

Cô chỉ là muốn hòa giải không khí, sao giờ lại rước họa vào thân thế này?

"Kỳ thi này thật sự rất khó." Quan Tinh Hòa nháy mắt mấy cái, "Tất cả mọi người cũng đều thi không tốt ạ. ”

"Vậy vì sao Hạ Chước, người ta đã học lớp 11, còn có thể được đệ nhất toán học toàn trường ?" Quan Thành Vũ có chút hận không thể biến sắt thành thép, "Chờ ăn cơm xong, cầm bài thi lên, để anh dạy con học. ”

Quan Tinh Hòa mở to mắt, theo bản năng phản bác: "Con không cần. ”

Cô làm sai nhiều như vậy, để Hạ Chước nhìn thấy thì mất mặt biết bao!

Huống hồ, huống hồ cô còn chưa tha thứ cho anh ta!

Quan Thành Vũ tức giận hừ lạnh một tiếng, "Tiểu Hạ người ta còn chưa nói đồng ý đâu, con còn bày đặt làm giá. ”

Ông quay đầu, ngữ khí trong nháy mắt tốt hơn rất nhiều, "Tiểu Hạ, có được không? ”

Đôi mắt trầm tĩnh của Hạ Chước dường như trong nháy mắt có chút gợn sóng, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.

Vừa mới trầm mặc nhưng giờ tâm tính đã tốt hơn phân nửa, ăn cơm xong, thừa dịp Quan Thành Vũ lôi Hạ Chước ra nói chuyện phiếm, Quan Tinh Hòa yên lặng lẻn về phòng.

Cô tắm rửa, vừa ra khỏi toilet thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Quan Tinh Hòa mở cửa.

Một trận không khí trong trẻo lạnh lẽo ập tới, thiếu niên đứng dưới ánh đèn sáng ngời, rũ mắt xuống, đôi mắt đen láy trầm mặc đối diện với cô, lại dời đi một giây sau đó.

Quan Tinh Hòa mở cửa, nhỏ giọng nói: "Vào đi. ”

Cửa phòng tắm còn chưa đóng lại, hơi nước mờ dần bay ra, còn mang theo hương hoa như có như không.

Hạ Chước đứng lại vài giây, mới do dự đi vào.

Quan Tinh Hòa cọ tới cọ lui mà di dời ghế dựa, lại cúi người xuống, chậm rãi lấy bài thi từ trong cặp ra.

Hạ Chước rũ mắt nhìn một chút, đầu ngón tay khẽ dừng lại.

Sai thực sự có một chút nhiều.

Anh do dự một lúc trước khi trầm giọng hỏi: “ không biết chỗ nào?" ”

Trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, không khí ấm áp làm cho người ta buồn ngủ, thanh âm thanh lãnh của thiếu niên bay vào lỗ tai Quan Tinh Hòa, làm cho cô nhịn không được giật mình.

Cô rũ mắt, nhìn trang giấy, lần đầu tiên bởi vì học toán kém mà sinh ra chút xấu hổ.

Mất mặt trước mặt một người có quan hệ không tốt, quả thật khó chịu hơn bất cứ thứ gì.

Quan Tinh Hòa mím môi, rất muốn nói rằng câu nào cô cũng không biết. Nhưng từ tận đáy lòng không hiểu sao lại cảm thấy thẹn, làm cho những lời này chỉ có thể nằm ở cổ họng.

Cuối cùng, cô đành phải chỉ một câu, "Cái này. ”

Nhìn quan hệ của hai người, Quan Tinh Hòa nhận định anh ta sẽ không nghiêm túc dạy cô, chắc là tùy tiện nói vài câu, ứng phó một chút yêu cầu của Quan Thành Vũ mà thôi.

Trong phòng rất yên tĩnh, thiếu niên nhíu mày, môi mím chặt, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vài phần suy tư, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: " Đưa bút cho tôi. ”

"Hả?" Quan Tinh Hòa có chút không hiểu, qua mấy giây, mới ngây ngốc đưa bút cho anh.

Hạ Chước cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn cầm bút, cúi đầu viết vài nét, mới mở miệng giảng giải: "Tôi nhìn em giải câu này, hẳn là chưa hoàn toàn hiểu hết định nghĩa này, trước tiên em nên..."

Anh nghiêng người, sống lưng vẫn thẳng tắp như trước, vẻ mặt kiên nghị lạnh lùng, tay áo chỉnh tề xắn lên một đoạn, trên cánh tay nổi lên mấy gân xanh, trông có vẻ kiên cố mà vững chắc.

"Nghe hiểu chưa?"

Giảng xong một câu, anh quay người, đôi mắt đen nhánh kia dưới ánh đèn chiếu rọi, phảng phất một chút ánh sáng mờ nhạt.

Quan Tinh Hòa có chút kinh ngạc trước sự nghiêm túc của anh, do dự vài cái, vẫn là nói: "A. Anh có thể nói lại lần nữa không? ”

Cô nãy vừa chỉ để ý đến anh, có chút không chăm chú nghe.

Thần sắc Hạ Chước trầm xuống một chút, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.

Cô có đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp, đuôi mắt hơi rũ xuống, nhẹ nhàng nháy mắt, tỏ vẻ vô tội ngây thơ.

Giống như, chưa bao giờ có ý gì xấu.

Cảm giác mâu thuẫn mơ hồ, chậm rãi quấn quanh.

Hạ Chước ép buộc mình hạ tâm địa, lạnh giọng nói: "Vậy tôi nói lại một lần nữa, trước hết cậu phải..."

Quan Tinh Hòa vội vàng tập trung tinh thần.

Anh giảng xong 1 câu, Quan Tinh Hòa có chút hưng phấn nói, "À em hiểu rồi. ”

Cách giảng của Hạ Chước vừa đơn giản vừa dễ hiểu, chăm chú nghe một lần là hiểu.

Cô cầm bút, cúi đầu làm lại.

Ánh đèn trong phòng dịu dàng chiếu xuống, Hạ Chước nghiêng đầu nhìn cô.

Trong không khí bay tới mùi sữa tươi mát trên người cô, cô gái mặc áo ngủ bằng cotton màu be, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, mềm mại như một con thỏ nhỏ không có một tia công kích nào.

Bàn tay Hạ Chước nắm chặt bút có hơi dùng sức.

Anh xem nhẹ sự mâu thuẫn đang nảy sinh trong lòng mình, buộc mình phải dời tầm mắt.

Quan Tinh Hòa thật sự nghe hiểu, lúc cô sắp sửa xong, dì Vương gõ cửa đưa hai ly sữa.

"Ông chủ bảo dì mang lên cho 2 đứa."

Quan Tinh Hòa đóng cửa lại, khom lưng mở ngăn kéo ra, ném hai viên đường phèn vào trong chén, mới đưa một ly cho Hạ Chước.

Anh ngẩn người trong chớp mắt, mới nhận lấy.

Đuôi mắt cô cong cong, giống như trời sinh mang theo ý cười.

"Thêm chút đường sẽ ngon hơn."

Hạ Chước không nói gì.

Có lẽ cuộc sống quá cay đắng, anh luôn không quen với một cái gì đó ngọt ngào,

Nhưng khi anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm giác không tệ như trong tưởng tượng.

Quan Tinh Hòa cất túi kẹo vào lại ngăn kéo, cô ngước mắt lên, trong giọng nói có chút thấp thỏm, "Ngày mai anh có tới nữa không? ”

Cô trước sau cảm thấy Hạ Chước chỉ là đang ứng phó với lời nói của ba mà thôi.

Trong không khí tản ra mùi sữa nhàn nhạt, giọng nói của cô gái hòa quyện vào, đều phảng phất mang theo vị ngọt.

Ngón tay thiếu niên khẽ run lên, không ngẩng đầu nhìn cô.

"Ừm."

Trong lòng anh không ngừng nảy sinh mâu thuẫn, không ngừng tự nói với mình ——

Mình chỉ là vì hoàn thành yêu cầu của chú Quan.

Không còn lý do gì khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play