Trận mưa lớn kéo dài liên tiếp vài ngày, càng lúc càng dữ dội.

Ngày mai là lễ Quốc khánh, buổi chiều ngày cuối cùng có tiết thể dục, giáo viên thông báo cho tất cả mọi người tập trung đến sân vận động.

Quan Tinh Hòa còn đang thu dọn cặp sách, Thời Tuế ở một bên thúc giục nói: "Tinh Tinh, mau lên. ”

Hai người chuẩn bị trực tiếp xách ba lô vào sân, như vậy sau giờ học là có thể trực tiếp về nhà.

Quan Tinh Hòa dường như nghĩ đến cái gì đó, từ trong túi xách lấy ra một cái đồng hồ quả quýt màu đồng thau, "Tiểu Tuế, cái này là của cậu sao? ”

"Không phải."

Thời Tuế tò mò ấn vào biểu tượng cái nút trên mặt đồng hồ, "Bang" một tiếng, nắp đồng hồ tinh xảo được lật ra.

"Mặt đồng hồ này sao lại vỡ thế?" Thời Tuế hỏi: "Cậu lấy đâu ra?" ”

"Vú Vương nhặt được ở trong hoa viên." Quan Tinh Hòa đem đồng hồ quả quýt này cẩn thận bỏ vào ngăn ngoài cùng của cặp sách, "Không chừng là lần trước ai làm rớt, ngày mai tớ đi hỏi bọn họ một chút. ”

Hai người kéo tay ra khỏi phòng học, vì tránh mưa mà đi qua hành lang dài.

Thành phố Hải Thị chia làm 2 trường, trường trung học phổ thông và trung học cơ sở, hai người đi qua hành lang dài, vừa vặn phía trước chính là tòa nhà giảng dạy của trường trung học phổ thông .

"À, bên kia hình như đang xem bảng vàng kìa." Thời Tuế nhìn dòng người ở xa xa chen chúc thành một vòng, vẻ mặt hưng trí chợt nói: "Quan Dập có phải cũng là lớp 11 hay không, chúng ta đi xem một chút đi. ”

Quan Tinh Hòa vừa định từ chối, liền bị Thời Tuế kéo vào trong.

Không khí chung quanh trong nháy mắt trở nên ngột ngạt ồn ào, Quan Tinh Hòa cảm thấy mình biến thành bột trong lò nướng, bị lăn qua lộn lại mà lăn nướng đè ép.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe được người bên cạnh thấp giọng nói thầm: "Hạ Chước này là ai, cũng quá trâu bò đi. ”

"Không phải chúng ta lúc học trung học cơ sở, trước kia cũng chưa từng nghe nói qua."

Hạ Chước? Anh ta cũng có trong danh sách không?

Suy nghĩ của Quan Tinh Hòa còn chưa rõ ràng, không khí nóng rực bốn phía trong nháy mắt tản ra.

Trọng hoạch tân sinh, cô hít sâu vài hơi không khí trong lành trước rồi mới ngẩng đầu lên.

Trời mưa, hành lang thổi vào gió lạnh, những đám mây ảm đạm bên ngoài cửa sổ nhuộm thế giới thành màu tối.

Mà bảng chữ lớn màu đỏ tươi phảng phất trước mắt lại trở thành màu sáng duy nhất trong màn tối này.

Quan Tinh Hòa giây đầu tiên liền thấy được tên Hạ Chước.

Bởi vì vị trí kia thật sự quá dễ thấy ——

Vị trí đầu tiên trong bảng tổng số điểm.

Hạ Chước lớp 11, ban 3.

"Hạ Chước này xem ra học ở một lớp bình thường, nhưng cũng quá trâu bò đi."

"Đúng vậy, cậu xem trên bảng tổng điểm này, ngoại trừ cậu ta, tất cả đều là lớp trọng điểm."

Quan Tinh Hòa theo tên của anh đi xuống mấy vị, mới thấy được tên Quan Dập.

Vị trí thứ năm trong bảng tổng số điểm.

Lớp 11 Quan Dập.

Lớp 11 chỉ có một lớp trọng điểm, anh họ Quan Dập từ nhỏ thành tích xuất sắc, năm thứ ba liền được báo đến lớp trọng điểm trung học.

Điểm này tự nhiên trở thành lời nói chuyện khoe khoang của mẹ Quan Dập, mỗi lần gia đình tụ hội liền đem thành tích của Quan Dập so sánh với Quan Tinh Hòa một phen.

Nhưng không nghĩ tới, lần này Hạ Chước lại áp chế cậu ta nhiều như vậy.

"Mẹ kiếp, sao, cậu mau xem." Thời Tuế ở một bên kéo tay áo Quan Tinh Hòa mạnh mẽ túm lấy, ý bảo cô nhìn sang bên cạnh.

Quan Tinh Hòa lúc này mới phát hiện, bên cạnh bảng đỏ còn sắp xếp bảy tám tấm bảng vàng, là vị trí top 10 của từng khoa.

Cô chớp mắt mấy cái, giây tiếp theo nhịn không được hít sâu một hơi.

Cơ hồ trên mỗi một bảng vàng, rõ ràng viết tên Hạ Chước.

Toán học xếp số một.

Vật lý xếp đầu tiên.

Hóa học xếp đầu tiên.

Tim Quan Tinh Hòa không hiểu sao tăng nhanh, nín thở, tiếp tục nhìn về phía sau.

Sinh học đệ nhất, lịch sử đệ nhất.

Cuối cùng là...

Chính trị xếp số một.

Có thể nói, ngoại trừ môn ngữ văn và tiếng Anh, thì tất cả anh đều giành được vị trí số 1 trong lớp.

Quan Tinh Hòa nghe được người bên cạnh than thở: "Trời ạ, không biết vị học bá này có bộ dạng như thế nào nhỉ. ”

Mấy cô gái đứng gần chỗ Tinh Hoà nhỏ giọng nói: "Tớ vừa đi ngang qua lớp 3 lặng lẽ nhìn, ngồi ở hàng cuối cùng, trông rất đẹp trai. ”

Đẹp trai sao ?

Trong đầu Quan Tinh Hòa không hiểu sao lại nổi lên khuôn mặt thanh tùng của thiếu niên, mí mắt hắn hơi sâu, có vẻ mặt mày có chút thâm thúy, đuôi mắt luôn mang theo chút sắc bén mũi nhọn, đôi mắt luôn đen kịt, xen lẫn chút lạnh như băng, giống như băng tuyết liên miên không dứt trong mùa đông ở Hải Thi.

Có vẻ như, anh ấy rất đẹp trai.

Giống như tổng tài bá đạo lạnh lùng đang thịnh hành trong phim truyền hình những năm đó.

Thời Tuế đè nặng cổ họng, nhỏ giọng bên tai Quan Tinh Hòa: "Sao, tớ cảm thấy chúng ta nên có quan hệ tốt với anh ta, giữ thật chặt. ”

Quan Tinh Hòa mím môi.

Cô vốn tưởng rằng quan hệ của hai người đã thân hơn một chút, nhưng ngày hôm đó sau khi về nhà, Hạ Chước liền khôi phục bộ dáng lạnh như băng kia.

Sau đó cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nhất định là Quan Dập nói gì đó nặng nề, mới khiến anh ấy tức giận như vậy. (đọc truyện trên app giúp hỗ trợ các team dịch TYT)

Quan Tinh Hòa biết Quan Dập tính tình bộc trực, lúc trước hắn ta từng bảo cô đứng về phe của hắn. Quan Tinh Hòa cũng chỉ là lấy lệ đáp một tiếng, thực tế cũng không có ý gì.

Cho nên tiếng " kia, hẳn là... Không phải là nói về cô ấy, phải không?

Nhưng nếu như không phải về cô, vì sao từ đó về sau, Hạ Chước lại không bao giờ nói chuyện với cô nữa?

Quan Tinh Hòa trong lòng mười vạn ủy khuất.

Cô từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, được mọi người nâng đỡ bảo vệ, cho dù là tiểu bá vương Quan Dập kia, cũng không lạnh lùng với cô như vậy.

“Hạ Chước dựa vào cái gì hung dữ như vậy? Vậy mà mình trước đó đã giúp hắn như vậy.”

Quan Tinh Hòa một bên ủy khuất, rồi ở trong lòng tồn tại một chút hy vọng.

Chờ qua một thời gian, nói không chừng Hạ Chước sẽ tới giải thích.

Nhưng Quan Tinh Hòa chờ mấy ngày, nhưng chỉ đợi được cái thái độ càng lúc càng lạnh như băng.

Ăn tối cùng nhau, anh ta không nói chuyện. Đi học bằng xe hơi cùng nhau, cũng không nói chuyện.

Điều khiến Quan Tinh Hòa tức giận nhất chính là, khi cô toàn tâm toàn ý đưa quyển sách "Bá tước Christchurch 2" kia cho anh, thiếu niên trực tiếp lạnh mặt, ném xuống một câu: "Không cần. ”

Thái độ gì vậy? Quan Tinh Hòa bị anh triệt để chọc giận, thề sẽ không bao giờ ngó ngàng tới anh nữa.

Thời Tuế thấy cô trầm mặc, đưa tay đẩy cô: "Này, rốt cuộc cậu có nghe tớ nói hay không thế. ”

"Ừm." Quan Tinh Hòa rầu rĩ đáp một tiếng, "Nhưng tớ với hắn không hề quen biết nhau. ”

Mặt lạnh như vậy, ai muốn ôm thì ôm đi.

Thời Tuế lắc đầu, "Ai tin, lần trước chơi trò chơi cậu còn nói nhỏ với anh ta, đừng tưởng rằng tớ không nhìn ra là cậu đang nói quy tắc cho anh ấy ý . ”

Vừa nói đến chuyện này, Quan Tinh Hòa càng tức giận.

Chính mình toàn tâm toàn ý giúp anh, kết quả lại là thái độ càng lúc càng lãnh đạm của anh.

Cô dồn nén ngọn lửa nhỏ trong trái tim cô, tức giận nói: "Tớ chỉ là thấy anh ta đáng thương mà thôi." ”

Sắc trời âm u, trong hành lang dài không có đèn, cô gái trợn tròn đôi mắt hạnh nhân, giống như một con nhím nhỏ đang xù lông phòng bị.

"Được rồi." Thời Tuế nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của cô, "Mặc kệ anh ấy là đệ nhất, chúng ta cũng không để ý tới anh ấy nữa. ”

Xa xa vang lên tiếng chuông vô lớp du dương, đám người nhộn nhịp nhất thời ầm ĩ mà tản ra.

"Đi nhanh lên, bằng không muộn học mất."

Quan Tinh Hòa theo dòng người trở về, đang đi, giây tiếp theo bỗng dứt khoát dừng lại.

Xen lẫn gió mưa thổi vào hành lang dài, cách đó không xa bóng dáng thiếu niên cao cao mảnh khảnh.

Anh mặc đồng phục mùa thu bình thường nhất, nhưng cô cũng có thể nhìn thấy rõ trong đám đông.

Đôi mắt đen kia chưa bao giờ có nhiệt độ gì, trầm mặc nhìn cô một cái, trong 1 khoảnh khắc, liền dời đi.

Cô không biết anh đến từ lúc nào và anh đã nghe thấy gì.

Quan Tinh Hòa rũ mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng xoắn góc áo, trong lòng không hiểu sao lại nổi lên sự chột dạ nhè nhẹ.

Nhưng những gì cô ấy đều nói là sự thật.

Họ không quen nhau.

  *

Sau giờ học, mưa vẫn chưa dừng lại.

Quan Tinh Hòa ngồi trong xe, nghe tài xế thao thao bất tuyệt oán giận: "Thời tiết này, hệ thống thoát nước cũng không làm xuể. Phía trước nước ngập như sông nhỏ, chúng ta lại phải đi đường vòng. ”

Quan Tinh Hòa cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã sáu giờ, khoảng cách tan học đã qua nửa giờ, Hạ Chước vẫn chưa đi ra.

Tài xế phía trước còn đang oán giận, Quan Tinh Hòa nhịn không được cắt ngang, "Chú Vương, sao anh ấy còn không ra? ”

"Cái này, chú không biết." Lời nói của chú Vương vội vàng dừng lại, "Muốn ta vào tìm một chút sao? ”

Ngoài cửa sổ xe mưa càng lúc càng lớn, cổng trường đã không còn người, thời tiết như vậy, hay là xảy ra chuyện gì?

Quan Tinh Hòa trong lòng mơ hồ dâng lên vài phần bất an, "Nếu không..."

Cô còn chưa dứt lời, trước cổng trường đã xuất hiện bóng dáng thiếu niên mơ hồ.

Anh giữ một chiếc ô và chạy rất nhanh trong mưa, và không quá vài giây sau đó anh đã mở cửa.

Một cỗ hàn khí đập vào mặt, Quan Tinh Hòa theo bản năng rụt vào góc.

Động tác của thiếu niên chậm lại.

"Sao lại thành bộ dạng này?" Chú Vương nhìn Hạ Chước từ trong gương chiếu hậu, nhịn không được hỏi.

Quan Tinh Hòa lúc này mới phát hiện toàn thân anh đều ướt đẫm, trên tóc còn tích tắc chảy xuống, dường như là vì không muốn làm bẩn chỗ ngồi, cố gắng dịch về phía trước.

Không phải là mang chiếc ô sao?

Chú Vương nói: "Haizz, trong xe không có khăn, để tôi bật hệ thống sưởi ấm lên cao một chút, hôm nay con đường phía trước tích nước, phỏng chừng chúng ta phải về nhà muộn. ”

Thiếu niên nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, mím môi, im lặng di chuyển về phía trước một chút.

Làn da vốn đã tái nhợt của anh dường như bị mưa làm cho không còn huyết sắc, đôi môi trắng bệch mím chặt, đôi mắt đen kịt, giống như là cô lang bị nước mưa làm ướt.

Quan Tinh Hòa rũ mắt xuống, do dự một lát, mới từ trong túi lấy ra khăn tay, nhỏ giọng nói: "Lau một chút đi. ”

Hạ Chước cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng tựa như đều đình trệ trong chớp mắt.

Ánh đèn trong xe làm nổi bật ngón tay cô gái trắng nõn thon dài, móng tay của cô có màu hồng nhạt sạch sẽ, giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc ngọc bích tinh xảo.

Chiếc khăn tay màu be, dưới ánh đèn có thể thấy rõ đường vân gọn gàng, góc cạnh thêu một ngôi sao nhỏ tinh xảo.

Nước mưa lạnh lẽo ngủ trên ngọn tóc giờ rơi xuống khóe mắt Hạ Chước, nổi lên nỗi đau đớn nhẹ.

Ngón tay của anh hơi nắm lại, thấp giọng nói : "Không cần."

Bọn mình không quen nhau.

Tôi cũng không cần người khác thương hại.

Huống hồ, khăn tay sạch sẽ như vậy, anh sợ làm bẩn.

Quan Tinh Hòa nhìn gương mặt lãnh đạm của thiếu niên.

Nước mưa dính vào hàng mi mềm mỏng của anh, làm nổi bật gương mặt vốn đã xuất chúng của anh long lanh hơn vài phần. Khi thiếu niên nghiêng người, nước mưa theo cằm chậm rãi nhỏ xuống.

Quan Tinh Hòa trong lòng lại bất giác mềm nhũn, cô nhẹ nhàng đặt khăn tay ở bên cạnh, ôn nhu nói: "Chờ lúc ba em trở về, anh muốn ôm gương mặt khó ưa này đi gặp ông ấy như vậy sao? ”

Trong xe hệ thống sưởi ấm bốc lên, tay chân Hạ Chước đã sớm đông cứng dần dần có vài phần tri giác.

Mí mắt của hắn khẽ run rẩy, đầu ngón tay chạm vào khăn tay mềm mại.

Một lát, lại nhẹ nhàng dời đi.

Mưa bắn vào cửa sổ xe, dần dần trượt xuống.

Chiếc khăn tay mềm mại kia lẳng lặng bày ở giữa hai người, không có ai chạm vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play