Đừng có giở trò với ta, nhanh mang tất cả bảo bối ra đây.
Nếu không ta lấy mạng ngươi ngay tức khắc.
Tên tu sĩ đang tiến lại gần Lý Đằng Phong, khi chỉ còn cách Lý Đằng Phong mười thước, hắn mới dừng lại nói ra.
Nhìn qua có thể thấy, tên tu sĩ không hề buông bỏ phòng bị đối với Lý Đằng Phong, mặc dù tên này có tu vị và thực lực cao hơn hẳng Lý Đằng Phong, cho thấy hắn cũng không quá khinh thường địch thủ.
- Há há há..., hí hí hí..., hé hé hé....
Đột nhiên Lý Đằng Phong phá lên cười giống như một thằng dở hơi, không chỉ cười mà còn cười rất giòn, rất cảm xúc, người khác nhìn vào chắc chắn tưởng rằng anh ta đã lâu rồi không được cười nên mới bộc phát thành như thế.
Tuy nhiên không phải khi khổng khi không, Lý Đằng Phong lại bật cười như vậy, nguyên nhân khiến anh ta phải cười như điên chính là do Tiểu Ấu Tử gây ra.
Đang yên đang lành, bỗng Lý Đằng Phong cảm thấy vô cùng nhột như có thứ gì đó đang thọt lét mình, bất chợt anh ta nhận ra việc đó là do Tiểu Ấu Tử tạo thành, không biết nó bị gì mà bò từ trên vai Lý Đằng Phong rồi di chuyển hướng xuống dưới hạ thân anh ta.
Bình thường, Tiểu Ấu Tử muốn ra ngoài sẽ trực tiếp bò qua cổ áo Lý Đằng Phong nhưng hôm nay không biết nó có ý gì lại di chuyển xuống phía dưới, làm anh ta không nhịn được phải oằn oại cười trong sự nhột nhạt.
- Ngươi sợ quá đến hóa điên rồi sao?
Tên tu sĩ khó hiểu nhìn Lý Đằng Phong, hắn lấy một tay gãi cằm, chề môi, nhíu mài hỏi.
Xem qua dáng vẻ hiện giờ của tên tu sĩ, khó có ai nghĩ rằng tên này lại là một tên tu sĩ vô cùng đáng sợ, lúc này diện mạo bên ngoài của hắn đang rất vô tri, nhìn rất thiện cảm khác một trời một vực so với vẻ máu lạnh lúc nãy.
- Hé hé hé...,hí hí hí..., há há há....
Lý Đằng Phong vẫn một mực tự tin thể hiện điệu cười của mình, anh ta không thèm trả lời tên tu sĩ.
- Ngươi dám chế nhạo ta sao? Câm mồm ngay! Nếu không ta giết ngươi ngay tức khắc.
Tên tu sĩ đã không chịu được nữa, tức giận quát lớn, ngay cả tay chân cũng chuẩn bị động thủ.
Tuy nhiên sức chịu đựng của tên tu sĩ cũng thật đáng khen, rõ ràng có thể đứng xem Lý Đằng Phong cười cả buổi trời.
- Hực hực hực....!Tiền bối bình tĩnh, há há há há..., ta không phải cười ngươi đâu, hé hé hé hé..., ta cảm thấy vui khi được ngươi tha mạng nên cầm lòng không nổi, hí hí hí hí..., mà cười một chút.
Hố hố hố hố....
Lý Đằng Phong cố gắng kiềm chế, nói được vài chữ lại bật cười tiếp, sau đó anh ta đành phải vừa nói vừa cười trông rất đau khổ.
- Câm mồm!
Tên tu sĩ gầm lên trông đáng sợ như một con dã thú.
Cùng lúc, Lý Đằng Phong cũng im bật, chấm dứt điệu cười quái đản của mình, giờ đây anh ta cảm thấy trong người thật nhẹ nhõm vì Tiểu Ấu Tử đã thành công chuồn xuống đất.
Hiển nhiên những việc vừa xảy ra, tên tu sĩ đứng phía bên kia không hề hay biết, do kích thước của Tiểu Ấu Tử bé téo tẹo nên không gây ra sự chú ý, thuận lợi lẫn vào đám cỏ ven đường.
- Tiền bối bình tĩnh, ta giao bảo vật ra ngay đây.
Một bên Lý Đằng Phong bình tĩnh nói ra, một bên âm thầm quan sát hành động của Tiểu Ấu Tử.
Sau một vài hơi thở, Lý Đằng Phong đã hiểu ra dụng ý của Tiểu Ấu Tử, nó muốn bất ngờ tập kích tên tu sĩ kia, Lý Đằng Phong nhất thời chưa biết nó định dùng bản lĩnh gì để đối phó với tên tu sĩ nhưng anh ta vẫn âm thầm chờ đợi kết quả xem như thế nào.
Khi thấy Tiểu Ấu Tử chỉ còn cách tên tu sĩ khoảng một thước, Lý Đằng Phong vội truyền lệnh vào trong nhẫn trữ vật, thuận lợi gọi ra một trăm viên linh thạch to cỡ nắm tay trẻ con, cùng với mười bộ tuyệt kỹ thủy hệ.
Ở phía đối diện, tên tu sĩ chăm chú quan sát từng hành động của Lý Đằng Phong, hắn chẳng hề quan tâm tình hình xung quanh.
Sau khi nhìn thấy một trăm viên đá màu xám nhạt và mười khối ngọc giản màu xanh lam lơ lửng trên tay Lý Đằng Phong, tên tu sĩ bèn tham lam nuốt nước bọt ừng ực, cặp mắt cũng lập lòe như tên trộm trong đêm tối.
- Linh thạch hạ phẩm và Thủy Tuyệt Kỹ hoàng cấp.
Tên tu sĩ cầm lòng không đặng mới hô nhỏ một tiếng, những tên tu luyện giả như tên tu sĩ này, tuyệt đại đa số là nghèo rớt mồng tơi, cho nên khi thấy mấy món đồ trong tay Lý Đằng Phong, làm sao hắn bình tĩnh cho được.
Tuy tên tu sĩ nói khá nhỏ nhưng âm lượng vẫn đủ lọt vào tay Lý Đằng Phong, đến tận lúc này anh ta mới biết được cấp độ của đống linh thạch và hai loại tuyệt kỹ trên tay, xem ra Lý Đằng Phong bị tên tu sĩ này chặn đánh cũng có cái hay.
- Đã hết chưa?
Tên tu sĩ hất hàm, thăm dò hỏi.
- Hết sạch nhẵn nhụi rồi!
Lý Đằng Phong làm ra biểu cảm đáng thương, đáp lời.
- Ta mà phát hiện ngươi còn giấu đồ trong giới chỉ, ta xé xác ngươi.
Tên tu sĩ mặt lạnh tanh, đay nghiến hăm dọa.
Không phải tên tu sĩ không có khả năng cướp giới chỉ của Lý Đằng Phong, hắn chỉ sợ khi cướp được rồi lại mở không được.
Nếu cưỡng ép mở ra, tên này sợ giới chỉ sẽ tự hủy, khi đó hắn chẳng lấy được thứ gì mà còn có nguy cơ tự làm trọng thương bản thân.
Tuy nhiên còn có một cách khác, đó là nhờ cường giả có tu vị cao hơn phá giải cấm chế nhưng cách này lại không được hay.
Bởi vì một khi lộ tài sản ra ngoài, nhất định phải chia chác lại cho tên tu sĩ cấp cao đó, có khi còn bị chính kẻ đó thủ tiêu cướp đoạt hoàn toàn.
Vì vậy, tên tu sĩ trường bào lục mới không dám manh động, hắn bắt buộc phải chờ cho Lý Đằng Phong giao ra toàn bộ bảo vật rồi mới tính đến chuyện kết liễu Lý Đằng Phong.
Bằng không, tên tu sĩ đâu có để Lý Đằng Phong sống đến tận bây giờ.
- A...
Bất ngờ, tên tu sĩ cảm thấy đau nhói ở phần cẳng chân, cả gương mặt cũng nhăn nhó trông rất khó coi, hắn lập tức khom người xuống xem xét.
- Nghiệt súc!
Đến khi nhìn xuống chân, tên tu sĩ liền nhìn thấy có một con vật nhỏ màu tím, hình dạng gần giống với bọ cạp nhưng lại có đôi cánh nhỏ sau lưng đang bấu lấy cẳng chân mình, hắn nhanh chóng phủi con vật đó ra rồi dùng một chưởng đánh bay nó về phía Lý Đằng Phong.
- Chết tiệt, có độc.
Rất nhanh, tên tu sĩ đã nhận biết trong vết thương của mình có độc tố, một loại độc không hề yếu, hắn có thể dự đoán lượng độc tố này đủ làm trọng thương tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, kể cả tu sĩ đã bước một chân qua Nguyên Anh.
- Tiểu Ấu Tử, ngươi không sao chứ?
Lý Đằng Phong chẳng chần chừ phút giây nào, ngay tức khắc đón lấy Tiểu Ấu Tử đang bay đến, anh ta cẩn thận kiểm tra con vật này qua một lượt nhưng không hề thấy một chút thương tích nào cả.
Lý Đằng Phong thầm sợ hãi trước sức phòng ngự của Tiểu Ấu Tử, trúng một đòn của tu sĩ Trúc cơ nhưng lại không hề hấn gì, đổi lại là Lý Đằng Phong có lẽ đã phun mấy ngụm máu rồi.
- Là ngươi giở trò!
Tên tu sĩ nổi xung thiên, hét lớn, cùng với vẻ ngoài tím tái, gân xanh nổi lên của mình, khiến hắn trông không khác ác ma là mấy.
- Ngươi không ngờ đến tình cảnh này đúng không? Ha ha ha....
Lý Đằng Phong đắc ý nói ra, không quên cười to nhạo báng địch thủ của mình.
Bây giờ, Lý Đằng Phong tự tin mình có thể đảo ngược tình thế, nắm lại thế chủ động vốn đã mất từ trước, anh ta quyết định phải lấy mạng tên tu sĩ bằng mọi giá..