Lúc này, Tô Nhạc như bị hút hồn, ánh mắt ngu muội dán chặt vào cơ thể Liên Bạch Phấn, hắn đã vô cùng say mê trước vẻ đẹp yêu mị của nữ nhân đang đứng đối diện mình.
Đây không phải là lần đầu Tô Nhạc gặp Liên Bạch Phấn nhưng lần này quả thật là cô ta đã khiến hắn không tài nào kiềm lòng mà mê muội say đắm.
Liên Túc Hậu nhìn thẳng vào ái nữ của mình rồi mỉm cười, sau đó hắn liếc qua phía Tô Nhạc một cái, bèn nhìn thấy vẻ suy ngốc hiện rõ trên khuôn mặt Tô Nhạc khi tên này nhìn vào con gái mình, ngay sau đó Liên Túc Hậu đã nghĩ ra một chủ ý khác vô cùng hay ho.
- Khụ khụ.
Phấn Nhi con nhanh giúp phụ thân thu dọn đống đổ nát này.
Liên Túc Hậu giả vờ ho khan một cái rồi ra lệnh cho Liên Bạch Phấn dọn dẹp mấy mảnh vỡ vương vãi xung quanh trên nền thư phòng.
Sau khi nghe tiếng ho khan nhắc nhở khéo từ Liên Túc Hậu, Tô Nhạc tức khắc bừng tỉnh lại rồi thu hồi lại ánh mắt ngốc dại của mình, hắn ngượng đỏ cả mặt nhưng vẫn cố cười một cái nhằm lấy lại chút ít thể diện.
Không chậm trễ, Liên Bạch Phấn đã nhanh chóng ngồi xuống nền thư phòng rồi cẩn thận thu nhặt từng mảnh vỡ bén nhọn đặc trưng của đồ gớm sứ.
Trên ghế, Liên Túc Hậu tranh thủ lúc không ai để ý đã cố tình dùng chân mình đá nhẹ vào một mảnh vỡ gần đó, mãnh vỡ sau khi bị tác động vào đã lao đi khá nhanh về phía Liên Bạch Phấn, trong sát na nó đã cắt một đường vào bàn tay của cô ta.
- A...
Theo phản xạ, Liên Bạch Phấn liền kêu đau một tiếng rồi lấy tay còn lại giữ chặt vào chỗ vết thương.
Nhìn thấy nhi nữ bị thương, Liên Túc Hậu cũng đau xót lắm nhưng hắn lại giả vờ không hay không biết, vẫn bình tâm ngồi yên trên ghế quan sát biểu hiện của Tô Nhạc.
- Liên muội, cẩn thận một chút chứ!
Tô Nhạc khi thấy người con gái trong lòng mình đang bị đau, hắn liền đi đến bên cạnh kiểm tra, hỏi thăm vài lời.
Trong lúc kiểm tra, Tô Nhạc thừa cơ giữ lấy tay của Liên Bạch Phấn thật lâu, hắn tranh thủ cảm nhận làn da mềm mại của nữ tử trước mặt mình, nếu không phải có mặt Liên Túc Hậu ở đây, e rằng Tô Nhạc còn làm ra những chuyện quá khích hơn nữa.
Từ lâu, Liên Bạch Phấn đã được phụ thân mình nói qua một chút kế hoạch nên cô ta cũng tận dụng thời cơ này để mê hoặc Tô Nhạc.
Mặc dù Liên Bạch Phấn biết Liên Túc Hậu muốn dùng mình để làm một quân cờ cho mục đích bành trướng thế lực nhưng cô ta lại không hề trách phụ thân của mình, bởi vì Liên Bạch Phấn là một người con rất hiếu thảo và cô ta hiểu rõ Liên Túc Hậu cũng vô cùng thương yêu mình.
- Muội không sao, đa tạ huynh.
Liên Bạch Phấn nhẹ nhàng nói ra, tiếp theo cô ta không ngần ngại nắm lấy tay Tô Nhạc rồi dùng đôi mắt yêu mị của mình nhìn thẳng vào cặp mắt Tô Nhạc.
Đối diện với ánh mắt mị hoặc chúng sinh kia, Tô Nhạc cảm giác như là tim mình sắp nhảy ra ngoài, hắn hận không thể ôm nữ tử trước mặt mình vào lòng, hắn hận không thể hôn nữ tử đó dù chỉ là một cái.
- Khụ khụ khụ!
Khi thấy mọi chuyện đã đi đúng như ý của mình, Liên Túc Hậu liền ho khan vài cái phá đi bầu không khí của đôi nam nữ đối diện kia, hắn sợ rằng để lâu thêm một chút thì cặp mắt của mình sẽ hỏng mất.
Cả hai người Tô Nhạc và Liên Bạch Phấn mới ý thức được mình đang làm lố nên đành phải tách ra trong sự ngượng ngùng.
Sau đó Liên Bạch Phấn nhanh chóng hoàn thành công việc còn đang dang dở, còn Tô Nhạc cũng quay trở lại vị trí lúc đầu nhưng đôi mắt hắn vẫn không ngừng chăm chú ngắm nhìn Liên Bạch Phấn.
- Bây giờ, chúng ta nên trở lại vấn đề lúc nãy.
Chờ cho Liên Bạch Phấn rời khỏi thư phòng, Liên Túc Hậu mới tiếp tục mở lời với Tô Nhạc.
- Xin Liên bá bá hãy chỉ cho con đường đi nước bước.
Tô Nhạc hồi phục lại tinh thần vốn có rồi cầu xin Liên Túc Hậu.
Trong thâm tâm Tô Nhạc, hắn quyết định mình phải làm mọi cách để hòng thu Liên Bạch Phấn vào trong tay, cho dù có phải lên núi đao xuống biển dầu, hắn cũng nhất quyết không để vuột mất Liên Bạch Phấn.
- Phàm những thứ trên đời mình muốn đều phải do mình định đoạt, chỉ tiếc là con không có quyền đó.
Liên Túc Hậu giả vờ hối tiếc, thở dài nói ra, hắn nhìn Tô Nhạc rồi lắc đầu như thể rất là cảm thông với Tô Nhạc.
- Con vẫn chưa hiểu ý của Liên bá bá cho lắm, mong người nói rõ hơn.
Tô Nhạc mở to mắt ngơ ngác nhìn Liên Túc Hậu, giờ đây tâm trí hắn không những ngu muội mà sự kiên nhẫn của hắn cũng đã không còn.
- Nếu con muốn cưới được Phấn nhi, trước hết con phải là người làm chủ Xà châu, nếu không con sẽ không bao giờ có được Phấn nhi đâu.
Liên Túc Hậu dần dần thay đổi giọng điệu trong cách nói chuyện.
- Nhưng phụ thân con đang nắm quyền Xà châu làm sao con làm chủ được.
Tô Nhạc nóng lòng hỏi, cả cơ thể của hắn giờ đây đã căng cứng vì chờ mong diệu kế từ Liên Túc Hậu.
- Giết!
Liên Túc Hậu trừng mắt, âm lãnh nói ra, vô tình hay cố ý hắn đã phát ra một chút sát khí.
Nghe qua, Tô Nhạc bỗng giật mình một cái, hắn không tính là đứa con ngoan gì nhưng bảo hắn giết phụ thân của mình dường như là quá sức chịu đựng đối với hắn.
- Không được, đó là phụ thân của con mà.
Tô Nhạc run giọng nói ra.
- Ha ha ha....!Con xem Tô Ngữ Nhân là phụ thân của mình vậy hắn có xem con là nhi tử của hắn hay không? Nếu Tô Ngữ Nhân thật sự xem con là nhi tử của mình, hắn đã quan tâm đến hôn nhân đại sự của con từ lâu, hắn cũng không cấm cản con đến với Phấn nhi nhà ta.
Bây giờ con nói thật cho ta biết, có phải Tô Ngữ Nhân cấm túc con không được rời khỏi phủ đúng không? Nếu không với tính cách của con đã không để lâu như vậy mới chịu mò đến đây.
Liên Túc Hậu thẳng thừng nói ra những lời đầy cay nghiệt, hắn muốn cho tình nghĩa phụ tử nhà họ Tô phải rạn nứt đổ vỡ.
Mặc dù Tô Ngữ Nhân là bằng hữu lâu năm, có thể xem là bằng hữu tốt nhất của Liên Túc Hậu nhưng Liên Túc Hậu không mấy bận tâm đến điều đó, hắn một đường luôn muốn thôn tính Xà châu vào trong tay của mình từ lâu để có thể dễ dàng nuốt trọn cả miền Bắc, trở thành bá chủ mạnh nhất Nam Long quốc.
Giờ đây, khi đã là thời điểm nhạy cảm nhưng Tô Ngữ Nhân vẫn không chịu đứng về phe của Liên Túc Hậu, vẫn một mực giữ khoảng cách với hắn.
Cho nên, Liên Túc Hậu cũng sẽ không nể tình bằng hữu thân thiết mà sẵn sàng làm mọi cách để diệt trừ đi cái gai trong mắt mình.
Tuy nhiên Liên Túc Hậu cũng không thể ngang nhiên đem quân đi đánh Xà châu, vì thế lực của Xà châu cũng không kém cạnh Giảo châu, ngoài ra hắn sợ khi mình gây chiến sẽ khiến các châu khác dòm ngó, thừa nước đục thả câu, đánh úp bất ngờ.
Cuối cùng Liên Túc Hậu mới dùng con trai của Tô Ngữ Nhân làm quân cờ chủ chốt của mình nhằm đánh hạ Tô Ngữ Nhân.
Việc này không thể trách Liên Túc Hậu được, chỉ vì Tô Nhạc quá ngu ngốc, quá mê đắm nữ nhi thường tình nên mới thành con rối trong tay Liên Túc Hậu.
Ngoài ra cũng chỉ có thể trách Tô Ngữ Nhân một đời anh minh, uy vũ thiên hạ lại sinh ra một đứa con vô dụng, võ không tường mà văn cũng không thông.
- Đúng là có chuyện như vậy nhưng...
Tô Nhạc ấp úng nói ra vế đầu nhưng khi hắn định nói tiếp vế sau, Liên Túc Hậu đã giơ tay ngăn cản..