Tiếp theo, một vòng sáng khổng lồ xuất hiện bao vây lấy Lý Đằng Phong và Tiểu Ấu Tử bên trong, từ ngoài nhìn vào dễ dàng thấy cả hai đang rơi vào trạng thái vô thức, giống như là ở trong một không gian khác với thực tại.
Trong không gian năng lượng dao động lan ra khắp mọi nơi làm rung rinh mấy vách tường đá xung quanh, cũng may chỉ chấn động ở một mức độ, nếu không cả toà tháp có lẽ đã đổ sập rồi.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Nam Phương Nghị Thế không khỏi trầm trồ thán phục, y thầm kinh ngạc trước diễn biến đang xảy ra.
- Hai tên này đúng là quái vật mà!
Nam Phương Nghị Thế nói nhỏ một tiếng rồi y tiếp tục truyền linh hồn lực vào bên trong vòng sáng để trấn áp năng lượng đang bộc phát.
Trước giờ Nam Phương Nghị Thế mới trông thấy một màn kết huyết khế chấn động như thế này, chỉ có thể suy đoán huyết mạch hai bên tương đương nhau và còn vô cùng cao là đằng khác.
Nếu nhân loại và yêu thú có huyết mạch thấp thì việc kết huyết khế diễn ra rất nhanh chóng vì hai bên không có sự giằng co tranh cao thấp.
Tuy nhiên hai bên không hề có ý mong muốn tranh cạnh như vậy mà do tự bên trong huyết mạch làm ra.
Nói chính xác hơn là điều đó diễn ra trong vô thức mà hai bên không thể làm chủ được, từ đó cho thấy một màn tạo ra từ Lý Đằng Phong và Tiểu Ấu Tử là do nguyên nhân cạnh tranh giữa hai huyết mạch.
Nam Phương Nghị Thế chỉ có thể bất đắc dĩ đứng một bên hỗ trợ chút ít, y chẳng thể nào làm khác hơn như thế này nữa.
Vấn đề sớm muộn còn lại chỉ có thể chờ thời gian trả lời.
***
Giảo Châu thành, bảy ngày sau.
Giảo Châu thành chính là một trong chín Vương Đô của Nam Long quốc sánh ngang với Bình Châu thành.
Tòa thành trì này là nơi trú ngụ của Bắc Giảo Vương và toàn bộ quan lại cấp cao ở Giảo Châu.
Cũng như Bình Châu thành, nơi này không phải là trung tâm kinh tế nên cũng không được đông đúc lắm.
Tuy nhiên cũng không đến nổi quá vắng vẻ, người vào ra khá tấp nập, chủ yếu là dừng chân qua đêm để di chuyển qua các thành khác.
Trong một tòa kiến trúc xa hoa nằm chính giữa tòa thành này, có rất nhiều binh lính được trang bị đầy đủ vũ trang đang ngày đêm canh phòng nghiêm ngặt.
Tòa kiến trúc đó chính là Vương phủ của Bắc Giảo Vương, nơi mà hàng trăm gia quyến của Liên gia sinh sống.
- Cao Câu tướng quân, ngươi nhanh chóng điều động nửa vạn quân ngày mai xuất phát đến bộ lạc đó cho ta.
Người vừa mới nói không ai khác ngoài Bắc Giảo Vương của Giảo Châu, Liên Túc Hậu.
Liên Túc Hậu ngồi trên ghế to cao được đúc nguyên khối từ vàng ròng trông rất xa hoa lộng lẫy, chiếc ghế này sợ ngay cả Hoàng Đế Nam Long Quốc còn chưa sở hữu được.
Dời tầm mắt ra xa liền nhận ra nơi đây là một đại điện có diện tích vào khoảng mấy chục nghìn mét vuông được bày trí trịnh trọng, tôn nghiêm, khắp nơi đều được dát vàng ròng nên lúc nào cũng có ánh sáng lấp lánh tỏa ra.
Hiện tại nơi đây tụ tập vô cùng đông người, số lượng không ít hơn vài trăm chia thành hai hàng dọc.
Một hàng chỉ toàn là nam nhân mặc y phục của quan lại tỏa ra sự nho nhã, hàng còn lại đều là những tên nam nhân mặc giáp bạc toát lên khí độ hiên ngang.
- Bẩm Vương gia, chúng ta mang theo nhiều người như vậy có ổn không?
Người được gọi là Cao Câu tướng quân lên tiếng trả lời, người này khí chất quân tử thuộc hàng mãnh tướng.
- Ổn hay không không phải là vấn đề quan trọng, miễn sao chúng ta đạt được mục đích là được.
Ngoài ra, quân lính ta phái đi lần trước đến nay chưa có phản hồi gì, lần này ta muốn nhờ tướng quân đến kiểm tra xem sao.
Ta e rằng bọn chúng đã gặp bất trắc gì đó mới im hơi lặng tiếng như vậy.
Liên Túc Hậu dừng lại giây lát rồi nói tiếp.
- Cao Câu tướng quân, nếu bộ lạc kia có chống đối ngươi cứ đại khai sát giới, giết sạch bọn chúng không chừa một mống.
Liên Túc Hậu âm lãnh nói ra, đôi mắt y giật giật toát ra hàn khí lạnh lẽo trông vô cùng thâm độc.
Cả bầu trời Nam Long quốc này có mấy ai dám lên tiếng chỉ trích Liên Túc Hậu chứ, huống chi chỉ là một bộ lạc nhỏ nhoi không có cân nặng trong mắt người khác.
Mà đã không có trọng lượng sẽ không có ai tự nguyện ra tay giúp đỡ trừ khi kẻ đó là một người chính nghĩa vì người quên thân.
Đâu có ai ngốc đến nổi giúp một tên không có bất cứ thứ gì trao đổi để rồi đắc tội với một kẻ khác mạnh hơn.
- Mạc tướng tuân lệnh!
Cao Câu tướng quân cúi nhẹ đầu nhận lệnh, đôi mắt y thoáng qua một chút u sầu.
***
Ngày hôm sau.
Ở phía sau làng, đám người Ô Lãng đang tích cực huấn luyện Ngưu Sát binh, từ lúc bị quân đội tấn công đến giờ, Ô Lãng đã tăng cường độ huấn luyện lên rất nhiều.
Nhờ vậy Ngưu Sát binh đã gia tăng được khí thế lên gấp mấy lần trước cuộc chiến, tuy số lượng không hề tăng lên một người nhưng độ tinh nhuệ lại cao hơn không ít.
Ô Lãng đứng một góc miên man suy nghĩ, y không biết khi nào cuộc chiến sắp tới lại diễn ra, trong thâm tâm của mình y mong rằng nó đừng bao giờ xuất hiện.
Đến tận thời điểm này, người của Ô Lãng vẫn chưa tìm được Lý Đằng Phong làm Ô Lãng ngày đêm ăn ngủ không yên.
- Đại tướng quân, Đại tướng quân,...!có chuyện không hay rồi.
Đột nhiên có một người từ phía trước làng chạy đến chỗ bọn người Ô Lãng đang đứng, người này dáng vẻ hớt hãi, cơ thể có phần xộc xệch.
Nhìn qua, Ô Lãng liền nhận ra người kia chính là một trong những do thám mình đã phái đi ra bên ngoài thám thính.
- Có chuyện gì?
Ô Lãng tự trấn tỉnh hỏi, y nhìn tên do thám liền cảm giác được sự bất an đang bùng lên.
- Bẩm tướng quân, bên ngoài làng năm mươi cây số có khoảng năm nghìn binh mã đang hành quân hướng đến đây.
Tên do thám hổn hển đáp lời, cứ như sắp đứt hơi đến nơi.
- Được rồi, ngươi cứ trở về vị trí của mình chờ lệnh.
Ô Lãng nhẹ giọng nói ra.
Sau đó, Ô Lãng cho toàn bộ Ngưu Sát binh bên dưới chuẩn bị sẵn sàng ra ngoài đón địch.
Lần này khác với lần trước là Ngưu Sát binh không ở thế bị động, bởi vì kẻ địch vẫn còn ở rất xa nên có dư thời gian để chuẩn bị.
Sau khi mọi thứ đã sắp xếp ổn thõa, Ô Lãng ra lệnh toàn quân ra bên ngoài hai mươi cây số bày trận thế.
Trận đánh này có thể rất ác liệt nên không được để ngôi làng lọt vào vòng chiến nếu không sẽ bị hủy hoại tất cả.
Nhìn vào khí thế phát ra từ Ngưu Sát binh, Ô Lãng có đôi phần nhẹ nhõm bởi vì những người này không hề có chút sợ hãi trước trận chiến, dù sao tinh thần chiến đấu đóng vai trò rất quan trọng.
Đến nơi chỉ định, Ô Lãng chia toàn quân thành 3 cánh, hai cánh mai phục hai bên sườn núi, một cánh do y chỉ huy đứng sẵn chờ địch tới.
Bây giờ thời gian cũng đã điểm trưa, mặt trời đã đứng bóng, dưới ánh nắng gay gắt, hơn một trăm chiến binh của Ngưu Sát binh được vũ trang đầy đủ đang đứng tràn khắp đường mòn.
Tuy nhiên những người này không còn mang giáp da nữa mà là mang giáp sắt hoặc giáp bạc, những bộ dám mới này chính là những chiến lợi phẩm lần trước họ đối đầu với quân đội Giảo châu mà có được.
Đứng đầu là Ô Lãng, thân mang giáp bạc sáng bóng, tay cầm thanh gươm sáng loáng dưới ánh nắng, ánh mắt y đăm đăm nhìn về phía trước đến nổi cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác..