Thật ra những gì Ô Lãng nói gần như chính xác hoàn toàn, những tuyệt kỹ Lý Đằng Phong sử dụng đều có thể xem như là một loại phép thuật.
Tuy nhiên Lý Đằng Phong không thể để lộ chuyện đó cho Ô Lãng hay bất cứ huynh đệ nào của mình biết được.
Lý Đằng Phong làm vậy là muốn tốt cho mình và cho cả đối phương, có những chuyện không phải lúc nào cũng nên nói thật.
Cho dù có là thân nhân, thân tín hay là huynh đệ thân cận đều phải có một tia đề phòng, lòng người vốn khó đoán, nếu để lộ ra tất cả ruột gan chẳng khác nào tự dí dao vào cổ chính mình.
Không phải Lý Đằng Phong không thật sự tin tưởng những vị huynh đệ này của mình nhưng có lòng phòng bị sẽ không bao giờ là dư thừa.
- Các huynh cứ tự tiện nghỉ ngơi đi, ta có chút việc cần phải ra ngoài một lát.
Lý Đằng Phong để lại vài lời, nhanh chân bước ra ngoài.
Bọn người Ô Lãng gật gật đầu một cái rồi cùng nhau tìm một chỗ nằm xuống chợp mắt.
Mục đích của Lý Đằng Phong ra ngoài là tìm chỗ tu luyện, ở trong nhà quá đông người và chẳng được kín kẽ mấy, tốt nhất là đến chỗ hoang vắng để tu luyện.
Hiện tại, tài nguyên còn lại của Lý Đằng Phong là mấy viên linh thạch, chẳng mấy chốc chúng cũng hết, đến lúc đó Lý Đằng Phong không biết mình phải đi tìm ở đâu đây.
Một lúc sau, Lý Đằng Phong đã đi khá xa, tìm một chỗ khuất khuất ngồi xuống, thả hai con hổ ra cho chúng tự đi kiếm ăn, sau đó anh ta bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.
***
Vào ban đêm, Bình Châu thành lên đèn sáng rực rỡ, khắp các nẻo đường đều có treo đèn lồng màu đỏ trông rất bắt mắt.
Bên bờ hồ lớn nhất trong thành, có khá nhiều người đang chen chúc thả đèn hoa, mặt hồ đỏ lửa, nhộn nhịp khác một trời một vực so với ban ngày.
- Lý Đằng Phong thế nào rồi?
Một người nam nhân mặc hoa phục nói với âm lượng vừa đủ nhưng trong khi nói y vần chăm chú thả đèn.
- Ta ném tiểu tử đó lên rừng rồi.
Người trả lời là một nam nhân khác, y mặc trường bào màu trắng, kiểu cách nói chuyện của y cũng giống người nam nhân lúc nãy.
- Ngươi điên rồi sao?
Nam nhân hoa phục gằn giọng trách vấn.
- Ngươi yên tâm, ta có thông báo cho người khác âm thầm quan sát tiểu tử đó rồi.
Với lại, ta đưa hắn lên khu vực của thổ dân nên cũng không có nguy hiểm gì đâu.
Nam nhân trường bào trắng vội vàng giải thích.
- Vậy thì tốt.
Sau đó, hai người kết thúc cuộc trò chuyện, từ từ lẫn vào đám đông rồi biến mất.
***
- Xông lên.
Keng, keng, keng,...
- Các ngươi nghe thấy gì không?
Ô Lãng đánh thức mấy người bên cạnh mình, tiếng động bên ngoài đã làm y giật mình thức dậy.
- Hình như là tiếng đánh nhau.
- Có nên ra xem không?
Những người bên cạnh cũng cùng trạng thái hoang mang như Ô Lãng.
- Lấy vũ khí, đi ra ngoài xem thế nào.
Ô Lãng đứng dậy ra lệnh cho toàn đội, bản thân cũng nhanh chóng cầm lấy một thanh gươm.
Khi đi đến nơi phát ra tiếng động, cảnh tượng trước mắt đã làm đám người Ô Lãng kinh hãi.
Phía trước có hai phe đang đánh nhau, một bên là người dân trong làng, một bên trông dáng vẻ có thể là người ở bộ lạc khác, bọn chúng đến từ một làng nào đó.
Dáng vẻ bên ngoài của bọn người tấn công làng này nhìn dữ tợn hơn gấp nhiều lần so với người dân ở đây, số lượng bọn chúng ít hơn nhưng sức chiến đấu lại vượt trội hơn.
Từ ngoài nhìn vào có thể thấy được sư chênh lệch giữa hai bên.
- Các vị hộ thần nhanh giúp chúng tôi với.
Lão trưởng làng khi trông thấy bọn người Ô Lãng, lão lập tức chạy đến cầu cứu bọn họ.
Lão trưởng làng đang dự tính chạy đi tìm Lý Đằng Phong để cầu xin giúp đỡ nhưng bỗng phát hiện ra những người đi theo Lý Đằng Phong đã đến nên mới chuyển sang cầu cứu họ.
- Các huynh đệ, chúng ta đã ngủ trong nhà của họ, ăn thức ăn của họ nên cần phải làm gì đó góp sức cho bọn họ.
Ô Lãng hét lê to rõ từng chữ.
- Đánh...
- Xung phong...
Hai mươi người nhanh chóng gia nhập vòng chiến, tuy số lượng không có bao nhiêu nhưng sĩ khí đã tăng hơn rất nhiều.
Những người trong đội Ô Lãng đều là quân lính chính quy nên khả năng chiến đấu không thể chê vào đâu được.
Mới mấy hiệp đầu, người bên Ô Lãng đã giết được hơn một chục tên địch.
- Cứ đà này chúng ta không cầm cự nổi đâu.
Một người trong đội lên tiếng, đúng như y nói, người tham chiến ở trong làng đã giảm đi rất nhiều, chỉ bằng vào hai mươi người mới vào không thể xoay trở nổi.
Gừ...
Đúng vào lúc cuộc chiến đang cam go, khốc liệt, một âm thanh của dã thú vang lên, nghe tiếng gào gú truyền trong không gian cũng đủ biết thứ đang đến không tầm thường.
Rất nhanh, bóng dáng của dã thú đã xuất hiện, không phải là một con mà đến tận hai con, nhìn kĩ sẽ nhận ra đó là hai con hổ, một lớn một nhỏ.
Ngoài ra trên lưng con hổ lớn còn cõng theo một thiếu niên mặc trường bào màu xanh, mặt mũi dễ nhìn, khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
- Lý Sát tiểu đệ đến rồi.
Ô Lãng mừng đến nổi thốt ra thành tiếng, nam thiếu niên này vừa mới xuất hiện đã tiếp thêm niềm tin cho y, ngay cả những người khác cũng vậy.
Thiếu niên đó chính là Lý Đằng Phong, lúc nãy vừa mới đột phá xong, dễ dàng từ Luyện Khí tầng sáu bước lên Luyện Khí tầng bảy.
Sau đó, Lý Đằng Phong quan sát được cột sát khí đang phóng lên từ trong làng nên anh ta đã gấp rúc chạy về, cũng may là vẫn còn kịp lúc.
Trong sát na, con hổ lớn vồ lấy một tên địch gần đó, sau một thời gian theo chân Lý Đằng Phong, sức mạnh của con hổ đã tiến bộ hơn lúc trước gấp một chục lần nên đối với nó cái kẻ trước mặt dễ dàng bị tiêu diệt như liếm mép.
Lý Đằng Phong cũng không lương thiện đứng yên quan sát, anh ta lập tức phóng ra vài chục mũi tên tấn công bọn người trông như quái vật đang càn quét chiến trường.
Đối với người thường, bọn người quái dị này chiếm ưu thế vượt trội nhưng khi đối mặt với đòn tấn công của Lý Đằng Phong, bọn chúng chẳng có cơ hội kêu la một tiếng.
Trong giây lát, bọn người tấn công chẳng còn được bao nhiêu, chúng hớt ha hớt hãi nhanh chóng rút lui.
- Đa tạ thần đã cứu giúp chúng con.
Tất cả người trong làng đều quỳ gối xuống cảm tạ Lý Đằng Phong, nếu không có anh ta chắc chắn ngôi làng này sẽ bị tiêu diệt.
Ở đâu cũng vậy, lúc nào cũng diễn ra tình trạng cá lớn nuốt cá bé, quy mô nhỏ là các bộ lạc, còn quy mô lớn là các quốc gia.
- Không cần đa lễ, các ngươi cứ sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy rồi trưa nay đến gặp ta.
Nói xong, Lý Đằng Phong dẫn hai con hổ cùng với bọn người Ô Lãng trở về chỗ ở của mình.
Trận chiến đã qua đi để lại bãi chiến trường hàng trăm xác chết, máu chảy lênh láng khắp nơi, khiến không khí xung quanh nồng nặc mùi máu tanh.
Người nào chưa từng trải qua chém giết mà trông thấy cảnh này chẳng khác nào bị tra tấn, có mạnh mẽ đến đâu cũng phải đổ gục ngất đi..