Editor: DiiHy
---------------------o0o--------------------
Hành lang khu nhà trọ rất tối, hệ thống đèn điện không mấy nhanh nhạy, nhưng trong tích tắc này đều bị tiếng hét của bà chủ nhà mập mạp làm bật sáng.
Tiểu Nguyệt Nha kinh ngạc nhìn bóng đèn bị âm thanh điều khiển, thầm cảm thán dì này đúng là quá lợi hại, hét thôi mà cũng sửa được bóng đèn bị hư.
Khương Niệm xoa tai, quả nhiệ là thân thể to béo nên lực hô hấp cũng rất tốt, "Chị chủ nhà, muộn thế này rồi mà chị vẫn ra đây tản bộ cơ à?"
"Tản cái đầu cô, đừng cợt nhả với tôi, cuối tháng đến nơi rồi, tiền nhà của tôi đâu?" Chủ nhà gào to: "Cô cứ khất lần khất lượt như thế này rồi định quỵt nợ luôn sao?"
"Em không định quỵt tiền nhà của chị." Khương Niệm kéo Tiểu Nguyệt Nha ra sau lưng. Tiểu Nguyệt Nha nhìn mẹ đang đứng chắn trước mặt, trái tim nhỏ như tan ra.
Khương Niệm xin lỗi chủ nhà: "Chẳng qua là dạo này em hơi bí."
Chủ nhà tức giận hừ một tiếng, "Cô thì có lúc nào dư dả?"
Chị ta nói cũng đúng. Khương Niệm cười gượng, trước tiên đưa Tiểu Nguyệt Nha vào phòng sau đó đóng cửa lại, nhỏ giọng với chủ nhà: "Chị chủ nhà, chúng ta thương lượng được không?"
Chủ nhà nghe xong liền không vui, "Cô muốn ở không trong nhà tôi? Tôi nói cho cô biết, cửa sổ cũng không có, nếu đã không có tiền thì mai lập tức chuyển đi cho tôi."
Cũng may chị ta không bảo cô chuyển đi ngay bây giờ, Khương Niệm hạ giọng giải thích: "Em chắc chắn không ở không phòng của chị đâu. Chẳng qua dạo này em đang kẹt tiền thật, phải đến mùng năm tháng sau nhận phí nuôi dưỡng mới có thể đóng tiền nhà cho chị được."
Chủ nhà không hề nể mặt, không đồng ý với Khương Niệm: "Cô cứ trông chờ vào phí nuôi dưỡng để sống vậy sao?"
"Đấy là trước kia thôi." Khương Niệm vội vàng giải thích, cô sợ lại bị tố cáo, "Em đã tìm được công việc rồi, nên chắc chắn sẽ không khất nợ tiền nhà quý sau của chị, em nhất định sẽ sớm trả cho chị."
"Ngày mùng năm em nhất định sẽ chuyển tiền cho chị, tuyệt đối không kéo dài thêm." Khương Niệm chắp hai tay trước ngực, ánh mắt khẩn cầu, "Xin chị tin em lần này."
Bia đỡ đạn có một đôi mắt hạnh ướt át, nhẹ nhàng chớp động như thể biết nói chuyện, cộng thêm chút kĩ năng diễn xuất của Khương Niệm, khiến cô trở nên đáng thương vô cùng, đồng thời tạo cho người ta cảm giác rất chân thành.
Chủ nhà không phải người xấu, hơn nữa cũng rất tuân thủ pháp luật, chị ta không đành lòng nhìn Tiểu Nguyệt Nha trở thành trẻ em lưu lạc đầu đường, "Tôi có thể thư thả cho cô vài ngày, nhưng nếu qua ngày mùng năm mà vẫn không có tiền, thì đừng trách tôi không khách khí!"
"Cảm ơn chị, em chắc chắn sẽ không quỵt nợ." Khương Niệm chần chờ một lát, "Chị chủ nhà này, ngày mùng năm là ngày nghỉ, không biết phí nuôi dưỡng có được phát đúng lịch không?"
Sau khi chủ nhà nghe xong lập tức giận tái mặt, bây giờ chị ta rất muốn đuổi hai mẹ con nhà này ra đường luôn.
Khương Niệm không đợi chủ nhà mở miệng đã trốn vào phòng trước, ôm ngực chờ mấy phút vẫn không nghe thấy tiếng chửi ầm ĩ của chị chủ nhà, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù tướng mạo chị chủ nhà trông hung dữ nhưng tâm địa lại lương thiện, đợi đến khi cô đến trả tiền thuê nhà nhất định phải mua thêm mấy cân hoa quả cảm ơn chị ấy.
Trong phòng tối đen như mực, Khương Niệm mượn ánh trăng nhìn về phía ghế salon, cô nhóc nọ đã ngủ mất rồi, bụng nhỏ phập phồng theo nhịp thở, trông đáng yêu giống một bé mèo lười.
Khương Niệm nhẹ nhàng ôm cô bé về phòng ngủ, nhóc con nhíu mày bất an, đôi tay hoảng loạn túm lấy quần áo cô, vừa sợ hãi vừa kháng cự, nhưng vì quá mệt nên không tỉnh lại.
"Không sao, mẹ ôm con về phòng ngủ." Khương Niệm vỗ nhẹ vào lưng cô bé, tâm trạng bất an của bé tựa như được trấn an, lưu luyến cọ vào lòng cô.
Trong mắt Khương Niệm chứa đầy ý cười khi nhìn thấy động tác thân mật trong vô thức của Tiểu Nguyệt Nha. Lúc tỉnh cô nhóc này thường trong trạng thái căng thẳng không dám đến gần cô, nhưng trong lòng con bé không hề muốn như thế, điều này đủ để chứng minh nỗ lực mấy ngày nay của cô đều không uổng phí.
Khương Niệm đặt Tiểu Nguyệt Nha lên giường, cởi giày và lấy khăn ướt lau qua thân thể dính đầy mồ hôi của cô bé.
Khi cô lau xong, Tiểu Nguyệt Nha vẫn không có phản ứng gì, ngược lại càng ngủ say hơn.
Khương Niệm chỉnh lại tóc của Tiểu Nguyệt Nha, rồi rón rén ra ngoài tắm rửa xong mới quay về nghỉ ngơi.
Khương Niệm nằm trên chiếc giường cứng nhìn trần nhà cũ nát, bóng đèn tối tăm, nghe tiếng ồn ngoài cửa sổ truyền vào, cô hít một hơi thật sâu, đợi đến khi kiếm được tiền nhất định phải chuyển đến một tiểu khu cao cấp hơn.
Cô cầm điện thoại lên xem, bây giờ vẫn chưa có thông báo gì, không biết Từ Xán có làm được việc không.
Ba ngày sau, Khương Niệm mới nhận được thông báo của đoàn phim, cô thở phào nhẹ nhõm và lập tức đi kí hợp đồng luôn trong ngày, vì sợ có biến cố.
Cô kiểm tra hợp đồng với nhân viên công tác, coi như là hợp tiêu chuẩn, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, sau khi quay xong bộ này trừ thuế cô sẽ nhận được hai mươi vạn.
Đối với một vai phụ nhỏ mà nói giá này đúng là rất tốt, chắc hẳn Từ Xán đã tác động phía sau.
Tuy Từ Xán và bia đỡ đạn là chị em plastic, nhưng Khương Niệm vẫn thật lòng thích Từ Xán. Cô ta là kiểu người không thông minh lắm nhưng có tham vọng, gặp chuyện bực mình mà không dám nói, đặc biệt là dáng vẻ khi bị lừa.
Vậy nên chờ cô kiếm được tiền nhất định sẽ mời Từ Xán đi ăn một bữa để cảm ơn!
Sau khi Khương Niệm ký hợp đồng sẽ phải vào đoàn phim, nhưng phim trường ở thành phố D cách thành phố A cô đang ở khá xa. Cô phát sầu nhìn Tiểu Nguyệt Nha, phải xử lý thế nào đây?
Tiểu Nguyệt Nha đang ngồi trên mặt đất vẽ vời lên bìa carton, nghe thấy Khương Niệm than thở thì nhìn sang, thấy mẹ đang nghiêm mặt, hình như mẹ không vui.
Trong lòng Tiểu Nguyệt Nha lộp bộp một tiếng, ký ức không hay lại hiện lên, cô nhóc cẩn thận di chuyển về sau, muốn đem bản thân mình giấu đi.
Động tác lén lút này của Tiểu Nguyệt Nha bị Khương Niệm bắt gặp: "Tiểu Nguyệt Nha, con đang làm gì đấy?"
Tiểu Nguyệt Nha lắc đầu, mím môi không nói.
"Lại đây ngồi." Khương Niệm vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Tiểu Nguyệt Nha này, mẹ phải ra ngoài kiếm tiền."
Tiểu Nguyệt Nha quay đầu, dáng vẻ rất ngây thơ, "Kiếm tiền ạ?"
Thì ra không phải định đánh bé, Tiểu Nguyệt Nha cảm thấy mình may mắn sống sót sau tai nạn.
Khương Niệm ừ một tiếng, "Đúng thế. Đợi mẹ kiếm được tiền sẽ mua cho Tiểu Nguyệt Nha thật nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi, còn cả quần áo mới nữa nhé?"
Tiểu Nguyệt Nha sờ quần áo cũ đã ố vàng của mình, vui vẻ gật đầu, ngọt ngào nói vâng.
Khương Niệm ôn nhu nói với Tiểu Nguyệt Nha tình huống hiện tại, "Nhưng chỗ làm việc của mẹ cách nơi này này rất xa, phải đi liên tục mấy tháng. Trong khoảng thời gian này mẹ không thể ở bên cạnh con được, nên mẹ đưa con đến nhà trẻ nội trú được không? Khi nào rảnh mẹ sẽ đến thăm con."
Tiểu Nguyệt Nha lập tức khẩn trương, vẻ mặt kháng cự, "Con, con không đi. . ."
"Mẹ không cần kiếm tiền, con đi kiếm tiền."
Khương Niệm tò mò hỏi: "Con định kiếm tiền thế nào?"
"Bán bìa carton." Tiểu Nguyệt Nha chạy đi lấy chồng giấy mình đã xếp gọn, "Kiếm tiền."
"Bán cái này không kiếm được bao nhiêu tiền cả." Khương Niệm nhìn khuôn mặt gầy nhỏ đầy trông mong của Tiểu Nguyệt Nha, thầm nghĩ phải kiếm nhiều tiền để nuôi tiểu cô nương nhà mình béo tốt mới được: "Tiểu Nguyệt Nha ngoan ngoan đi nhà trẻ nhé, chờ mẹ có thời gian sẽ trở về thăm con."
"Không, mẹ đừng vứt bỏ con. . ."Tiểu Nguyệt Nha nghẹn ngào đứng dậy, mắt to ngập nước như đê vỡ, nước mắt thi nhau chảy ra ngoài.
Có đôi khi mẹ rất hung dữ, nhưng cô bé không thể không có mẹ, cô bé không muốn ở một mình. Tiểu Nguyệt Nha càng nghĩ càng đau lòng, tiếng khóc cùng càng ngày càng lớn.
"Mẹ không vứt bỏ con, chỉ đưa con đi học thôi. Ở trường học chúng ta được học chữ này, còn được làm quen với rất nhiều bạn bè. . ." Khương Niệm vội vàng giải thích với Tiểu Nguyệt Nha, nhưng cô bé vẫn khóc suốt, vẫn cho rằng cô muốn bỏ rơi nó, làm cô không biết phải nói gì nữa.
Trẻ con không muốn đến trường học, nhất là đứa trẻ mẫn cảm không có cảm giác an toàn như Tiểu Nguyệt Nha. Hơn nữa cô sẽ đi rất lâu, không thể dùng biện pháp này với Tiểu Nguyệt Nha chưa từng đi nhà trẻ được.
Khương Niệm thở dài trong lòng, bia đỡ đạn không có người thân hoặc ai có thể tin tưởng để nhờ chăm hộ con cái. Cô phải làm sao đây? Cũng không thể bỏ Tiểu Nguyệt Nha ở nhà một mình chứ? Nếu để hiệp hội bảo vệ biết cô làm như vậy thì cô nhất định sẽ ở tù 5 đến 10 năm.
Hơn nữa Khương Niệm cũng không làm được loại hành vi mất nhân tính này. Cuối cùng cô quyết định dẫn Tiểu Nguyệt Nha đi cùng.
Nhưng trước khi đi cô phải nói chuyện với người phụ trách sinh hoạt bên đoàn phim về tình huống của kình. Bên kia nói có thể dẫn theo với điều kiện là không làm ảnh hưởng đến tiến độ quay chụp của đoàn phim và những người khác.
"Con bé rất ngoan, sẽ không làm ảnh hưởng đến đoàn phim." Sau khi cam đoan nhiều lần Khương Niệm mới cúp máy, cô cúi đầu nhìn Tiểu Nguyệt Nha.
Tiểu Nguyệt Nha vẫn đang khóc, nhưng hình như đã hiểu được một ít, mẹ không vứt bỏ bé?
Khương Niệm thương lượng với Tiểu Nguyệt Nha: "Mẹ sẽ đưa con đến chỗ làm của mẹ, nhưng con phải ngoan ngoãn nghe lời, không được chạy lung tung làm ảnh hưởng đến người khác."
Tiểu Nguyệt Nha nhu thuận gật đầu: "Con sẽ ngoan."
Cô bé sợ mẹ, nhưng cũng rất quyến luyến mẹ. Cô bé sẽ cố gắng ngoan ngoãn không làm mẹ tức giận, cố gắng làm mẹ thích mình hơn.
Khương Niệm gật đầu, "Khi về con phải hứa với mẹ sẽ đi nhà trẻ." Nhóc con này đã na tuổi rưỡi, đến lúc phải đi học rồi.
Tiểu Nguyệt Nha vừa nghe thấy mẹ muốn đưa mình đi học, trong nháy mắt nước mắt lại ứa ra, mẹ vẫn không cần bé sao?
Khương Niệm lau nước mắt cho cô bé, "Trẻ con cũng đến lúc phải đi học thôi."
Tiểu Nguyệt Nha cảm thấy mẹ đang lừa mình: "Đừng vứt bỏ con. . ."
"Mẹ không vứt bỏ con." Lúc này Khương Niệm mới nhận ra Tiểu Nguyệt Nha vẫn nghĩ rằng cô muốn vứt bỏ nó, "Mấy tháng nữa thôi con sẽ là đại hài tử rồi, đại hài tử thì phải đi học. Con nhìn xem Lý Hạo ngày nào cũng phải đi học, buổi sáng đi buổi chiều về, mỗi ngày cậu ấy đều rất vui vẻ đúng không?
Tiểu Nguyệt Nha hít hít cái mũi đỏ rực: "Mẹ thật sự không bỏ rơi con?"
"Không bỏ." Khương Niệm xoa mái tóc ướt sũng của Tiểu Nguyệt Nha, bế cô bé ngồi lên chân mình: "Tiểu Nguyệt Nha ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này sao mẹ nỡ bở rơi con chứ. Nếu bỏ rơi con rồi thì mẹ biết đi đâu kiếm một đứa con gái ngoan như con đây?"
Cơ thể Tiểu Nguyệt Nha hơi cứng, nhưng không né tránh, ngược lại còn quyến luyến hỏi: "Thật sự không vứt bỏ con sao?"
"Không bỏ." Khương Niệm thấy Tiểu Nguyệt Nha không kháng cự mình, thì nhéo nhéo hai má cô bé, rất mềm mại, sờ rất thích tay.
Tiểu Nguyệt Nha không có phản ứng gì lớn, cô bé vẫn xoắn xuýt chuyện mẹ có vứt bỏ mình không.
Khương Niệm nâng tay lau nước mắt cho Tiểu Nguyệt Nha: "Được rồi, không khóc nữa."
Tiểu Nguyệt Nha ngượng ngùng lau nước mắt, mẹ không bỏ bé, bé sẽ không khóc.
Khương Niệm kiên nhẫn dỗ dành vài câu, chờ cô nhóc không khóc nữa mới nói: "Bây giờ mẹ con mình đi thu dọn quần áo, ngày mai mẹ sẽ đưa con đến nơi khác."
Tiểu Nguyệt Nha nghe thế vội vàng trượt từ trên đùi Khương Niệm xuống, chạy đi thu dọn quần áo của bản thân, cô bé đem mấy bộ quần áo ít ỏi của mình bỏ qua loa vài một túi bóng rồi nhanh chóng chạy về, sợ động tác quá chậm mẹ sẽ không dẫn bé đi cùng: "Con dọn xong rồi."
Khương Niệm nhìn túi nilon trong suốt chưa quần áo mà khoé miệng giật liên hồi, nhưng để tiếp thêm tự tin cho Tiểu Nguyệt Nha, cô cười khen ngợi: ". . . Con giỏi lắm."
Sáng thứ hai, phí nuôi dưỡng ba nghìn tệ được chuyển đến. Trước tiên Khương Niệm chuyển cho chủ nhà tiền thuê nhà một tháng, kế tiếp dùng số tiền còn lại mua vé xe, sau đó dẫn theo Tiểu Nguyệt Nha đi thẳng đến đoàn phim.
--------------Hết Chương 6---------------
11/08/2023