Editor: DiiHy
-----------------------o0o-----------------------
Vận may nườm nượp kéo đến, đỡ không kịp. Sau khi quyết định xong chuyện trường học và nhà ở, Khương Niệm lại nhận được hai cuộc điện thoại thử vai. Cô mới gửi tư liệu mấy hôm trước, đinh ninh phải chờ nửa tháng mới có tin tức, không ngờ mới được ba ngày đã thông báo.
Sau khi nhận được thông báo, ngày hôm sau Khương Niệm liền đưa Tiểu Nguyệt Nha đến nơi thử vai, buổi sáng một cái, buổi chiều một cái.
Cô vốn định đem con bé sang gửi bà lão hàng xóm, nhưng hôm nay hai ông bà cảm thấy không khoẻ muốn đến bệnh viện khám, nên cô đành phải dẫn con theo.
Thời gian đợi chờ thử vai buổi chiều, Khương Niệm ôm Tiểu Nguyệt Nha ngồi ở hàng ghế chờ, cầm sách dạy chữ cái dạy Tiểu Nguyệt Nha nhận biết một số từ đơn giản: "Một, hai, ba. . ."
Tiểu Nguyệt Nha ngậm kẹo mút trong miệng, nói không rõ ràng: "Con đoán là bảy, tám, chín."
Thấy cô bé tự tin như thế, Khương Niệm lại chỉ vào chữ cái tiếng anh bên cạnh và hỏi: "a, b, c, d. . ."
Khương Niệm lại hỏi từ đơn: "Quả táo đọc như thế nào?"
Tiểu Nguyệt Nha cố gắng nhớ lại cách phát âm mà mình mới học trên ipad, trả lời không chắc chắn: "Ai po?"
Mí mắt Khương Niệm giật giật: ". . ." Thảo nào hai trường mẫu giáo kia không nhận con bé.
Khương Niệm đang định dạy lại cho Tiểu Nguyệt Nha, nhưng đúng lúc này số của cô bị gọi, cô đặt ba lô của mình dưới chân Tiểu Nguyệt Nha: "Ngoan ngoãn ngồi đây chờ mẹ, không được nói chuyện với người lạ, cũng không được đi với người ta."
Tiểu Nguyệt Nha gật đầu: "Con sẽ không đi lung tung."
Khương Niệm lại nhắc nhở Tiểu Nguyệt Nha: "Nếu người ta cưỡng ép bắt con đi thì sao?"
"Thì phải lớn tiếng kêu cứu." Tiểu Nguyệt Nha dừng lại một chút, rồi chỉ vào đồng hồ trẻ em trên cổ tay: "Sau đó ấn cái này để báo cảnh sát."
Đồng hồ thông minh dành cho trẻ em này là thiết bị bảo vệ mà Khương Niệm đặc biệ mua từ Hiệp hội bảo vệ trẻ em vài ngày trước. Ngoài chức năng liên lạc và giải trí thông thường, nó còn có các chức năng khác như cầu cứu cảnh sát, định vị, ghi âm và quay video chỉ bằng một cú nhấp chuột. Đây là thiết bị hữu ích phòng khi trẻ đi lạc hoặc bị bắt cóc.
"Ngoan ngoãn, đừng làm phiền mọi người." Khương Niệm dặn đi dặn lại mấy lần trước khi bước vào phòng thử vai.
"Xin chào đạo diễn, tôi là Khương Niệm." Khương Niệm đi vào phòng, lễ phép chào hỏi đạo diễn ngồi ở giữa, sau đó vào thẳng vấn đề: "Tôi muốn thử vai Lâm Lăng."
Đây là một bộ phim đại IP võ thuật cổ trang, cô chưa có tác phẩm nào, lại không có bối cảnh nên biết tự lượng sức mình không đi tranh mấy nhân vật quan trọng, cô lựa chọn vai nữ số tám là một tiểu sư muội thanh lãnh.
Đạo diễn cau mày khi thấy vẻ ngoài xinh đẹp của Khương Niệm, cảm thấy cô không hợp với nhân vật này.
Khương Niệm nhìn biểu cảm của đạo diễn, liền biết đây là một đạo diễn có yêu cầu nghiêm khắc.
Phó đạo diễn cũng cảm thấy cô không hợp với dáng vẻ lạnh lùng thanh cao, nhưng vẫn làm theo quy trình lấy ra một đoạn kịch bản đã chuẩn bị trước cho Khương Niệm diễn: "Chuẩn bị xong thì có thể bắt đầu."
Khương Niệm nhận lấy đoạn kịch bản, trước khi đến cô đã nghiên cứu kỹ nên nói có thể bắt đầu luôn, sau đó đi đến trước ống kính bắt đầu biểu diễn nội dung mà phó đạo diễn vừa đưa.
Khí chất ôn nhu lễ phép ban đầu bỗng được thay bằng vẻ thanh lãnh kiêu ngạo, giọng nói nhẹ nhàng lộ ra chút xa cách nhưng không lạnh lùng, cũng không làm người khác chán ghét.
Phó đạo diễn xem Khương Niệm biểu diễn xong, cảm thấy cũng không tệ, vốn tưởng cô chỉ là một bình hoa nhưng không ngờ lại có chút bản lĩnh.
Ông ta thấp giọng nói với đạo diễn: "Anh cảm thấy thế nào?"
Đạo diễn không nói gì, chỉ tiếp một đoạn khác để Khương Niệm diễn thử.
Khương Niệm nhìn đoạn tiếp theo cần diễn mà hơi sửng sốt. Đây không phải phần diễn của tiểu sư muội, mà là nữ phụ số bốn, một nhân vật xinh đẹp quyến rũ, phóng khoáng mạnh mẽ không câu nệ tiểu tiết, có lẽ không được phái nhân sĩ yêu thích, nhưng nàng chưa bao giờ làm chuyện ác, chỉ lấy ác trị ác, là phong cách của nữ chính sảng văn*.
*Sảng văn: nhân vật chính là mọi việc đều thuận lợi, đánh đâu tháng đó, thăng cấp nhanh chóng.
Đạo diễn hỏi cô: "Có thể chuẩn bị trong vòng mười phút không?"
Khương Niệm gật đầu, dành mấy phút để tìm cảm giác, chưa đến mười phút cô đã nói với đạo diễn là mình chuẩn bị xong.
Bia đỡ đạn có vẻ ngoài rất xinh đẹp, nếu không thì cũng không bị Hoắc ảnh hậu ghi hận. Khương Niệm mượn ưu thế khuôn mặt này để thể hiện vai nữ số bốn một cách xuất sắc, giữa đôi lông mày thể hiện chuẩn xác sự táo bạo phóng khoáng trong tính cách, nhưng không hề làm người ta phản cảm.
Phó đạo diễn rất kích động, người này rất có tài năng, sao trước đây ông ta chưa từng gặp chứ?
Sau khi đạo diễn xem xong vẫn không có biểu cảm gì, nhưng ông ấy cầm một tập giấy A4 thật dày lên đánh dấu: "Diễn thử cảnh khác xem."
"Vâng." Khương Niệm nhận kịch bản mới và tiếp tục diễn.
Trong lúc cô diễn thử thì Tiểu Nguyệt Nha ngồi bên ngoài xem sách tranh, rất nhanh đã xem xong một quyển, bé gấp gọn gàng và cất vào túi, sau đó yên lặng ngồi trên ghế đợi mẹ.
Đợi một lúc mà mẹ vẫn chưa ra, Tiểu Nguyệt Nha cảm thấy hơi nhàm chán, bé xoay người lại quỳ trên ghế, ghé người vào cửa sổ nhìn ngã tư đường đông xe cộ qua lại.
Đây là tầng hai, không cao lắm nên bé có thể nhìn rõ người và xe dưới lầu: "Một cái, hai cái, ba cái, bốn. . ."
"A? Chú đẹp trai?" Tiểu Nguyệt Nha tinh mắt nhìn thấy người xuống xe là Cố Từ. Bé nhớ đến cái kẹo mà mấy hôm trước mình chưa kịp tặng, do dự không biết có nên đi xuống đó hay không.
Trong lúc bé do dự, người nọ đã đi vào toà nhà và biến mất khỏi tầm mắt.
Tiểu Nguyệt Nha sốt ruột kêu lên một tiếng, sau đó lập tức ngồi lại và trèo xuống khỏi ghế, cầm một cây kẹo mút chưa bóc chạy ra ngoài.
Bé chạy đến thang máy thuần thục ấn nút. Khi cửa thang máy mở ra, bé nhìn thấy chú đẹp trai đang đứng bên trong.
Tiểu Nguyệt Nha hưng phấn chạy vào trong, đứng bên phải Cố Từ, dùng đôi mắt to như quả nho nhìn anh, hehehe.
Trợ lý Hà khó hiểu nhìn đứa bé chạy vào: "Đứa bé từ đâu ra vậy?"
Người phụ trách đang báo cáo tình hình dự án nói: "Chắc công ty có người mẹ nào mang đến, để tôi đi hỏi xem."
Tiểu Nguyệt Nha không nghe hai người nói chuyện, bé vui vẻ đưa cây kẹo mút mình trân quý cho Cố Từ: "Chú, cho chú này."
"Này." Tiểu Nguyệt Nha nhón chân nhét kẹo vào tay Cố Từ: "Cảm ơn chú."
Bé nói xong thì vẫy tay với Cố Từ: "Cháu phải về đây, mẹ không tìn thấy cháu sẽ lo lắng."
Trợ lý Hà sửng sốt: "Cháu vào đây chỉ để đưa kẹo cho Cố tổng?"
Tiểu Nguyệt Nha ngọt ngào nói: "Đúng vậy."
Trợ lý Hà hỏi lại: "Tại sao lại đưa cho Cố tổng?"
"Bởi vì chú đẹp trai đã cho cháu bình nước." Tiểu Nguyệt Nha cười toe toét đến híp cả mắt: "Chú là người tốt nên cháu muốn tặng kẹo cho chú."
"Hôm đó cháu đã muốn tặng cho chú rồi, nhưng chú lại lên xe đi mất, hôm nay cháu mới gặp lại chú." Tiểu Nguyệt Nha giống như thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào cây kẹo mút nghiêm túc giới thiệu: "Kẹo này ăn rất ngon, chú nhất định phải ăn nhé."
Cố Từ nhớ ra đứa bé này, khó trách hôm đó anh cảm thấy quen quen.
"Chú ăn xong nhất định phải đánh răng nha. Nếu không đánh răng thì răng sẽ có sâu, và sâu sẽ cắn chú đó." Giọng nói trong trẻo của Tiểu Nguyệt Nha vang lên, vẻ mặt rất nghiêm túc cảnh cáo.
Cố Từ liếc nhìn cây kẹo mút được nhét vào tay, ngón tay xương khớp rõ ràng đưa lại cho Tiểu Nguyệt Nha: "Chú không ăn, cháu cầm lấy ăn đi."
Tiểu Nguyệt Nha không hiểu tại sao chú lại không ăn, bé đẩy lại cho Cố Từ: "Chú ăn đi, ngon lắm."
Trong lúc cô nhóc đang ra sức đẩy kẹo cho người ta, Khương Niệm đã thử vai xong.
Đạo diễn bảo cô về nhà chờ thông báo. Khương Niệm nói cảm ơn rồi lập tức ra ngoài tìm Tiểu Nguyệt Nha.
Cô nhanh chóng trở về phòng chờ, nhìn thấy trên ghế không có ai, chỉ có chiếc ba lô lẻ loi ở đó.
"Tiểu Nguyệt Nha?" Khương Niệm hoảng hốt hỏi diễn viên bên cạnh: "Xin hỏi anh có thấy đứa bé vừa ngồi ở đây đi đâu không?"
Diễn viên bên cạnh chỉ về phía cửa: "Hình như là đi ra ngoài."
"Con bé đi một mình à?"
"Đúng, đi một mình."
Khương Niệm xách ba lô chạy ra ngoài, cô sốt ruột chạy đến thang máy thì thấy Tiểu Nguyệt Nha bị một người dẫn ra khỏi thang máy.
Khương Niệm thở phào, vội vàng đi tới: "Tiểu Nguyệt Nha."
"Mẹ ơi." Hai mắt Tiểu Nguyệt Nha sáng lên, sau đó vẫy tay với Cố Từ trong thang máy: "Chú ơi, mẹ cháu đến tìm cháu rồi, chú nhất định phải ăn nhé, ngon lắm luôn."
Khương Niệm đi tới nắm tay Tiểu Nguyệt Nha, vẻ mặt có lỗi nhìn người đàn ông đẹp trai trong thang máy: "Xin lỗi, đứa bé không hiểu chuyện, đã gây thêm phiền toái cho các anh."
"Đứa bé rất ngoan." Cố Từ không cảm thấy chán ghét Tiểu Nguyệt Nha, nhẹ giọng nhắc nhở: "Nơi này đông người qua lại, cô nên để mắt tới đứa nhỏ."
"Anh nói đúng." Khương Niệm đáp lại ý tốt của người nọ: "Cảm ơn các anh đã đưa con bé trở về."
Tiểu Nguyệt Nha nhìn cửa thang máy dần khép lại, lo lắng dặn dò: "Chú ơi, chú ăn kẹo xong nhớ phải đánh răng nha.
Khương Niệm vô cùng xấu hổ, cô không dám tưởng tượng một người đàn ông đẹp trai như vậy mà không đánh răng là hành vi kỳ quái gì.
Sau khi thang máy khép lại, Cố Từ thu hồi ánh mắt hỏi: "Cô ấy là người của công ty chúng ta à?"
"Cố tổng, chắc là không phải." Người phụ trách dự án giải thích: "Hôm nay ở khu vực tầng hai có hoạt động thử vai, chắc là diễn viên đến thử vai «Trường sinh quyết»."
Cố Từ gật đầu, không hỏi gì thêm.
Đợi thang máy lên đến nơi, Khương Niệm dắt Tiểu Nguyệt Nha nhấn nút thang máy đi xuống: "Mẹ đã bảo con không được đi lung tung, sao con không nghe lời? Lại chạy lung tung đi đâu?"
Tiểu Nguyệt Nha nhanh chóng nhận sai: Mẹ ơi, con biết sai rồi."
"Con nhìn thấy chú đẹp trai nên chỉ muốn tặng kẹo cho chú ấy thôi."
Khương Niệm không muốn nghe lý do của cô bé: "Vậy thì con cũng không thể không nói gì với mẹ mà đã chạy đi, nhỡ may anh ta là người xấu thì sao? Nhỡ may anh ta bắt con mang đi bán thì sao?"
Tiểu Nguyệt Nha lắc đầu: "Chú đẹp trai không phải người xấu."
"Người ta cho con một chai nước thì là người tốt sao? Đẹp trai thì không phải người xấu hả?" Khương Niệm cảm thấy Tiểu Nguyệt Nha quá đơn thuần, cô muốn giải thích cho con bé xã hội hiểm ác thế nào nhưng nó lại nghe không hiểu. Cuối cùng Khương Niệm chỉ có thể dùng hình phạt để nhắc cho con bé nhớ lâu: "Dù sao hôm nay con cũng không ngoan, vốn dĩ tối nay mẹ định đưa con đến trung tâm thương mại chơi cầu trượt, nhưng giờ thì hủy bỏ."
Tiểu Nguyệt Nha ngây người: "Không đi nữa ạ?
"Không đi. Ai bảo con chạy lung tung làm cho mẹ lo lắng? Đây chính là hình phạt của con." Khương Niệm hừ một tiếng: "Sau này còn dám chạy lung tung nữa không?"
Tiểu Nguyệt Nha lắc đầu, bé sẽ không chạy lung lung nữa.
Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha vào thang máy: "Sau này mỗi lần đi ra ngoài mẹ sẽ mua dây thừng trói con lại, để con không chạy lung tung được nữa."
Tiểu Nguyệt Nha cúi đầu: "Chỉ có chó con mới bị buộc dây thừng."
Khương Niệm khẽ hừ: "Nói mà không giữ lời chính là chó con."
Bả vai Tiểu Nguyệt Nha rũ xuống, bất đắc dĩ thở dài. Bé nói mà không giữ lời, bé chính là chó con."
Sau khi ra khỏi thang máy, Khương Niệm đưa Tiểu Nguyệt Nha đến trung tâm thương mại gần đó ăn cơm. Cún con Tiểu Nguyệt Nha kéo chặt tay áo của mẹ và theo sát từng bước một, sợ tụt lại phía sau sẽ bị mẹ bỏ rơi.
Khương Niệm nhìn cái đuôi nhỏ đáng thương đi sau lưng, vừa tức vừa đau lòng, cô khom lưng dang hai tay ra: "Lại đây mẹ bế."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt Nha lập tức rạng rỡ hẳn lên, vui vẻ nhào vào lòng Khương Niệm, mềm mại gọi: "Mẹ. . ."
"Đừng tưởng làm nũng thì mẹ sẽ nguôi giận." Khương Niệm bế Tiểu Nguyệt Nha lên, bước nhanh vào khu đồ ăn nhanh của trung tâm thương mại. Ăn xong, cô lại đến cửa hàng gần đó mua mũ giữ ấm và bao tay, sau đó dẫn Tiểu Nguyệt Nha ra ngoài bắt taxi về nhà.
Khi đi ngang qua khu vui chơi trẻ em yêu thích trong trung tâm thương mại, Tiểu Nguyệt Nha bị những quả bong bóng đầy màu sắc trong đó mê hoặc không đi nổi: "Mẹ ơi, con có thể xem một chút không?"
"Không thể." Khương Niệm trực tiếp bế cô nhóc lên: "Mẹ vốn định dẫn con đến đây chơi, nhưng do con chạy lung tung, nên bây giờ phạt con không được chơi cũng không được nhìn."
Tiểu Nguyệt Nha rất buồn nhưng không làm ầm ĩ, bé phạm sai lầm nên phải bị trừng phạt. Cô nhóc nằm sấp trên vai Khương Niệm, lưu luyến nhìn khu trò chơi: "Mẹ ơi, vậy lúc nào chúng ta mới đi chơi?"
"Cuối tuần." Khương Niệm dừng một chút: "Nếu lần sau con mà còn lén lút chạy đi, thì sau này đừng mong mẹ đưa con đi chơi nữa."
"Sau này con sẽ không bao giờ lén đi một mình nữa." Tiểu Nguyệt Nha âm thầm hạ quyết tâm, lần sau nhất định phải đến đây chơi bóng.
Ra khỏi trung tâm thương mại thì đã rất muộn, bầu trời u ám, gió lạnh xào xạc, mưa phùn lất phất, trên đường không một bóng người, chỉ có vài chiếc xe ô tô chạy qua.
Khương Niệm cùng Tiểu Nguyệt Nha bắt xe về chỗ ở rồi lên lầu, khi đi đến cửa nhà mình, cô nhạy bén phát hiện cửa nhà không đóng chặt.
Chuyện gì đã xảy ra?
Cô nhớ lúc đi mình đã khoá cửa cẩn thận.
"Con ở đây chờ mẹ một chút, mẹ vào trong xem thử " Khương Niệm cảnh giác đẩy nhẹ cửa ra, trong phòng không có động tĩnh gì.
Tiểu Nguyệt Nha bị động tác của mẹ làm cho bất an: "Mẹ, sao thế?"
Sau khi xác nhận bên trong không có người, Khương Niệm mới mở đèn lên, ánh sáng mờ ảo lập tức chiếu sáng căn nhà bừa bộn, khắp phòng đều là dấu chân dính bùn, trái cây và đồ ăn vặt trên bàn trà cũng không còn nữa.
Sắc mặt Khương Niệm trầm xuống đi vào phòng. Trong phòng bị lật lung lên rất lộn xộn, nơi treo cái áo khoác lông mới mua cũng trở nên trống rỗng, mọi ngóc ngách có thể giấu tiền đều bị lục soát.
Khương Niệm giận tái mặt, trực tiếp báo cảnh sát.
-----------------Hết Chương 17-----------------
21/12/2023