Trọng Sinh Chi Dưỡng Thực Sư

Ký Ức Năm Xưa _ Hạ


1 năm

trướctiếp

Chuyện Phá Dư Tông sẽ bị diệt môn đã được dự đoán trước trong Bàn Cổ Kính của Trấn Hằng Chân Nhân vẫn luôn lầ một điều bí mặt được ông che giấu khi số mệnh đã đến lúc ông đã giao Bàn Cổ Kính cho đồ đệ duy nhất của mình Vô Huyền dặn dò đến thời cơ thích hợp nhất nó sẽ có năng lực xoay chuyển .

Vô Huyền là đồ đệ của ông đời thứ nhất sau khi ông đến số họ mệnh thì kế thừa chức vị của ông chỉ dẫn môn đồ sau này , cũng nói gõ sự việc được Bàn Cổ Kính dự đoán sau này cho nó nghe để tránh đến lúc đó ngay cả mạng cũng không giữ được còn đánh mắt đi rất nhiều người .

Sao khi sư phụ mất Vô Huyền đã kế vị chức vụ trưởng lão của ông lúc này hắn đang làm nhiệm vụ mà trước khi chết của sư phụ phân phó , sau khi lên làm trưởng lão tuyệt đối không được nhận bất kỳ đồ đệ nào trong tông môn mà hãy đến phía đông Địa Nghĩ Trung Núi tìm một đứa bé nhận nó làm đồ đệ trân truyền . 

Nghe lời phân phó của sư phụ Vô Huyền vào ngày đó đã rời đi tông môn với lý do đi giang hồ lịch lãm hiểu gõ sự đời thoát ly tông môn đi đến phía đông , trong một ngày trời âm u rơi xuống những bông tuyết to như lông ngỗng hắn đã gặp được một cái nôi nhỏ bên cạng một gốc cây héo úa .

Trong cái nôi nhỏ có một đứa bé tuy thân thể nhỏ bé bị lạnh đến tê dại nhưng không khóc không nháo đặt biệt yên tĩnh đôi mắt bé mở to nhìn hắn khi nhìn đến hắn yên tĩnh trước đó đã không còn đứa bé oa oa miệng nhỏ mà khóc to , hắn đưa tay ôm lấy đứa bé bên trong nôi ra ôm vào lòng vừa dỗ vừa lau đi nước mắt nước mũi trên mặt bé chậm rãi trở về đường cũ , trên người hắn có một tần trân khí quay quanh hơ lạnh không thể tiến rần cơ thể hắn đột nhiên ôm một đứa bé lạnh băng băng vào lòng làm hắn khẽ rung một cái xong cũng không ghét bỏ nó mà ôm chậc hơn .

Thời gian trôi qua rất nhanh đứa bé nho nhỏ được hắn ôm trong lòng năm nào đã cao đến thất lưng hắn vì tránh để nó sinh lòng nghi hoặc lung tung nên hắn lúc nào đã dưỡng ra một đầu tóc hoa râm trên mặt cũng có nét nhăn của người trung niên trường một bộ râu dài đến trước ngực như một trưởng giả mà xoa xoa đầu bé , đứa bé có thiên phú kinh người những công pháp đơn giản nhất khi mới tu luyện nó liền trong vòng mấy tháng liền học xong , kinh mạch toàn thân điều đã thông ở tuổi 12 là một thiên tài trời sinh , bên trong cơ thể nó còn sinh ra một hệ linh căn là thiên hoả linh căn thuần khiết đối với việc tu luyện càng có lợi .

Lại qua vài năm đứa bé năm nào cao đến thất lưng hắn giờ đã muốn cao đến vai hắn toàn thân lộ ra vẻ thanh xuân tràn trề sức sông bừng bừng , đứa bé cũng từ lúc này chính thức bái hắn làm sư phụ truyên tâm tu luyện công pháp bí tịch mà hắn truyền lại tuy là những công pháp cấp thấp nhưng đã luyện ra hình ra dạng .

Vào năm đứa bé 18 tuổi đã khoác lên người một bộ dáng vẻ hiếu niên cũng không còn là đứa bé đáng yêu năm nào nữa rồi hắn cũng đã khoác lên một bộ dáng lão nhân tóc bạc râu bạc cả người vờn quanh tiên khí nếu không phải xung quanh ngôi nhà giữa đồi núi tuyết bao phủ một tần sương mờ cùng hàn khí thì nhìn từ xa lão cứ như một lão tiên nhân vậy. 

" Sư phụ , con vẫn luôn thất mất một chuyện "

Vô Huyền đang tựa vào ghế dựa tay đang lật một quyển thư pháp không ngẩn đầu nhìn hắn đáp .

" Chuyện gì ? "

" Vì sau tên tự của con chỉ hai từ con vẫn không hiểu lắm ý nghĩa "

Vô Huyền đóng lại quyển thư pháp lúc này mới nhìn hắn hứng thú vuốt vuốt râu không trần trừ nói

" Vi sư lúc nhặc được ngươi là giữa trời đầy tuyết lông ngỗng rơi ngươi lúc đó lạnh đến tê cứng cả người vẫn không khóc nháo khi thấy ta thì mới khóc nháo nước mắt nước mủi đầy mặt . "

Nghe lão sư phụ nói đến lịch sử của mình lúc mới gặp không khỏi làm hắn có chút quẩn bách một phen nhưng vẫn mạnh miệng hỏi tiếp 

" Kia , vậy âm cuối là sao vậy sư phụ có có chút lý giải nhưng muốn chính tai nghe sư phụ nói ra ."

Vô Huyền nghe tiểu đồ nhi nói thế có chút trầm ngâm nhưng vẫn đáp .

" Núi tựa sơn , sơn tựa đại , đại tựa thiên "

Hàn Sơn vẫn không hiểu lắm ba câu nói của lão sư phụ lúc trước hắn cứ nghĩ vì sư phụ nhặc hắn ở trời đông đầy tuyết dưới chân núi nên ông mới đặt cho hắn cái tên này , Vô Huyền nhìn tiểu đồ nhi nhíu mi suy nghĩ gì đó thì phát vỡ không khí ngưng trọng lúc này. 

" Còn không phải vi sư nhặc được ngươi cái tiểu quái vật giữa trời đầy tuyết dưới chân núi hay sao , ha ha ha ha.."

" Con không có quái vật !"

" Ha ha ha ha ha..."

Nghe lão sư phụ tiếng cười bày ra lịch sử của mình còn không chút giữ hình tượng mà ha ha cười phá lên , Hàn Sơn có loại cảm giác mất hết ngôn ngữ không thể phản bác lời lão sư phụ nói đành im lặng miếm chật khoé môi .

Sư phụ cười thì cười nhưng vẫn không thờ ơ đối với tiến độ luyện tập của hắn ông cười một lát rồi bắt ngời từ trên ghế dựa bặc dậy linh hoạt động tác bày ra từ trước mặt ông trong không khí ngưng tụ những điểm hùynh quanh lấy tốc độ nhanh như gió bay về phía Hàn Sơn , chỉ vày giây nữa không phản ứng kịp Hàn Sơn chất chấn sẽ dính chiêu nhưng không , ăn qua biết bao nhiêu khổ hắn đã luyện thành cảm giác đề phòng bất kỳ tiếng động gì hay lá rơi gió bay cũng làm hắn chú ý , một loạt động tác của lão sư phụ tuy rất nhanh nhưng hắn đã ôm tâm tư đề phòng khi ông đột nhiên tung chiêu tấn công thì hắn đã kịp phản ứng một tấm kiên trong suốt xuất hiện trước người hắn cản trở những ánh hùynh quan bay đến thành công chống đỡ sau khi khiên trong suốt tan biến hắn bày ra một tư thế vô cực huyền hai chân ở góc độ cân sứng vung tay tạo ra một luồn hoả khí ngưng tụ linh lực như bắn pháo mà hướng phía lão sư phụ chưởng tới .

Luồn hoả khí như một hoả long uống lượng thật nhanh bay về phía Vô Huyền ông có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh xung quanh ông hình thành một tấm khiên lấm tấm hùynh quan chống đỡ , ầm một tiếng không khí xung quanh Vô Huyền biến động ghế dựa ông vừa ngồi cùng bàn trà bị vỡ vụng tất cả đồ vật trong bán kính 2 mễ xung quanh ông đều chịu chung một kết quả .

Thu lại hoả linh khí vờn quanh mình đem luồn chân khí đều hoà thu vào cơ thể đang lúc sắp thành công thì luồn hoả linh khí dường như bị bạo động không nghe lời mà hướng xung quanh bộc phát , Hàn Sơn có chút ngoài ý muốn hoảng loạn cố gắng đều động chân khí trong cơ thể muốn đem luồn hoả linh lực trấn áp thu lại đúng lúc này Vô Huyền khởi động pháp khí là một bát quái âm dương đồ đem pháp khí phóng tô ra gắp 3 lần hướng tiểu đồ nhi đang hoảng loạn phong tới .

Bát quái âm dương đồ rất giống một cái kính chiếu yêu của các đạo sĩ ở tu đạo giớ nó khi phóng to ra sẽ muốn tô thành cái hình tròn bát quái to 60 cm phân ra thành 8 cái ảo ảnh đem Hàn Sơn vây quanh chính giữa , 8 cái ảo ảnh bát quái bắt đầu xoay chuyển phát ra 8 luồn bạch quan chậm rãi phát ra đem luồn hoả linh lực bị vây quanh đẩy lùi mãi cho đến khi luồn hoả linh lực bị cưỡng ép đẩy lùi vào trong cơ thể Hàn Sơn thì mới chịu ngoan ngoãn mà im lặng không còn bạo động nữa .

Vô Huyền thu lại bát quái âm dương đồ đến rần tiểu đồ nhi trấn an vỗ vỗ vai , đem pháp khi đã thu nhỏ lại đưa cho tiểu đồ nhi giọng nói khàn khàn có chút hưng phấn nói .

" Tốt tốt , đã thành thạo vận dụng hoả linh khí để công kích về sau pháp khí này do con giữ xem như vi sư thưởng cho con "

Công sức bỏ ra tu luyện rốt cuộc cũng có hồi đáp về sau có pháp khí này hắn khi luyện công sẽ không cần lo lắng về hoả linh lực bạo động nhưng đây cũng là pháp khí cao cấp của sư phụ muốn mình giữ nhưng chính mình không thể sinh lòng tham mà chiếm làm của riêng trong lòng không khỏi cảm kích lão sư phụ một phen Hàn Sơn vẫn vui vẻ ra mặt nói. 

" Cảm tạ sư phụ , khi con khống chế hoả linh lực thuần thục sẽ trả lại cho ngài. "

Vô Huyền vuốt vuốt râu nói

" Về sau nói trước tiên ngươi đến dọn dẹp cân phòng này đi đều là tác phẩm do ngươi bày ra "

Vui mừng đột nhiên bị dội nước lạnh Hàn Sơn trầm mặt nhìn cân phòng hỗn độn xung quanh rồi im lặng cúi đầu nhìn phía dưới sàn nhà , tốt rồi cả sàn nhà lót bằng thôi ngũ đá cũng bị vỡ luôn .

" Vâng , đồ nhi dọn ."



( Bối cảnh cùng một ích chi tiết trong truyện không có thật mọi người không cần liên tưởng nó với hiện thực )



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp