“Đường Bội, quả nhiên là mày.”

Giọng nói sắc bén của Đường Phỉ Phỉ truyền đến, cho dù cách di động nhưng gần như xuyên thấu màng nhỉ của Đường Bội:

“Ba sẽ không bỏ qua cho mày, Đường gia cũng sẽ không buông tha cho mày.”

Đường Bội đưa di động ra xa một chút, mở loa ngoài, không chút lo lắng, tự rót cho mình một ly rượu đỏ, lúc này mới từ từ nói:

“Vậy sao?”

“Tiện nhân!”

Đường Phỉ Phỉ bị chọc tức, Đường Bội dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô ta:

“Mày không quan tâm thằng em bệnh hoạn của mày chết hay sống sao?”

“Đường Phỉ Phỉ!” Đường Bội bỗng nhiên nắm chặt ly rượu: “Cô muốn đen thêm một chút à?”

“Mày dám?!” Đường Phỉ Phỉ quát mắng lớn tiếng: “Mày làm xỏng hạng mục Tây Giao, ba rất tức giận, Đường Bội, mày chờ nhận cơn thịnh nộ của ba đi.”

“Tôi sẽ chờ.” Đường Bội gằn từng tiếng nói.

Cô cúp điện thoại, trong mắt hiện lên ý lạnh. Nếu như Đường Phỉ Phỉ không nhắc đến Đường Tử Thái, cô cũng không căm phẫn như vậy. Lợi dụng em trai ruột của cô, hết lần này đến lần khác đem nó để áp bức cô, người Đường gia khiến cô ghê tởm đến buồn nôn.

Ánh mắt của Đường Bội trở nên lạnh lùng, ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái lên bàn phím, cuối cùng mở di động ra, tìm cái tên chỉ có một chữ L.

Ngón tay nhõ nhắn gõ nhẹ một cái, tin nhắn đã được gửi đi thành công

“Em cần sự giúp đỡ của anh.”

Đối phương không trả lời tin nhắn, năm phút sau điện thoại lại vang lên.

“Vinh hạnh của anh.” Giọng nam trầm thấp, từ tính, dễ nghe, cho dù xen lẫn tiếng gió rít rào, nhưng khiến cho người ta khó quên.

“Lạc.” Đường Bội dịu dàng nói: “Anh đang ở đâu?”

“Anh mãi mãi ở bên cạnh em…” Người đàn ông được gọi là Lạc cười haha, sau đó tiếp tục nói:

“Miễn là em cần.”

“…..”

Tuy rằng đã sớm quen với cách nói chuyện hài hước của Lạc, nhưng Đường Bội vẫn dừng lại một chút rồi nói:

“Em muốn tất cả những tư liệu về những người đàn ông đã từng chống lưng cho Đường Phỉ Phỉ, và tất cả chứng cứ.”

Những người đàn ông đi xã giao từng thèm nhỏ dãi diện mạo của Đường Phỉ Phỉ.

Đường Phong Ngôn là một người đàn ông cực kỳ máu lạnh, đối với ông ta mà nói, sự phát triển của gia tộc quan trọng hơn tất cả, cho nên dù Đường Phỉ Phỉ không đồng ý cũng chỉ có thể ấm ức hoàn thành.

Trong tay Đường Bội có một số chứng cứ, nhưng không đủ để đánh đỗ cô ta. Bây giờ, cô cần nhiều chứng cứ hoàn chỉnh khác.

“Thật ra, em cần gì phải vất vả như vậy, chỉ cần em gật đầu, thì người chị tiểu bạch cùng cha khác mẹ của em sẽ hoàn toàn biến mất…” Lạc trầm giọng cười nói: “Đồng ý không? Công chúa của anh?”

“Sau đó gả cho anh, được không?”

Đường Bội thả lỏng thân thể dựa vào bồn tắm, khẽ cười nói:

“Lạc, em không thể, người em muốn lấy là một người đàn ông thật sự yêu em.”

“Chậc…”

Lạc có chút thất vọng, nhưng đã sớm đoán được Đường Bội sẽ nói như thế, giọng điệu không hề thay đổi, nhận lời, nói:

“Ba ngày sau, những tài liệu có liên quan sẽ gửi đến hộp thư của em. Một tháng sau, anh muốn em tới Châu Âu một chuyến, ở lại đây một tuần.”

“Được.” Đường Bội đồng ý, thậm chí cũng không hỏi Lạc muốn cô đến đó làm gì.

Giao dịch với Lạc, lúc nào cũng công bằng như thế. Bạn lấy được thứ bạn muốn đồng thời cũng phải trả một cái giá tương ứng.

Cô cúp điện thoại, máy tính vang thông báo tin nhắn mới.

Địa chỉ người gởi xa lạ, tài khoản họ Tần.

Đường Bội tiện tay mở ra, Tần Hạo Diễm làm việc rất nhanh, anh ta gửi kịch bản đã chỉnh sửa xong vào mail của cô.

Cô xem sơ qua, thật ra nội dung kịch bản sửa lại cũng không nhiều lắm, cảnh diễn của cô cũng không tăng lên bao nhiêu. Nhưng mà có vài thay đổi nổi bật, không chỉ khiến cho nhân vật ‘Tiêu công chúa’ của cô càng thêm nổi trội, mà còn sâu sắc hơn.

Làm thế có thể làm nổi bật ưu thế của Đường Bội.

Cô đóng mail lại, vốn dĩ cô chỉ muốn làm cho Đường Phỉ Phỉ bị bẻ mặt, nhưng sau khi xem xong kịch bản này, lại có chút nóng lòng muốn thử.

Sáng hôm sau, Đường Bội đến studio rất sớm.

Trong email hôm qua Tần Hạo Diễm có nói, sáng nay bảo cô đến phim trường sớm hơn, anh ta có vấn đề muốn bàn thêm với cô.

Hôm qua Đường Phỉ Phỉ phẫn nộ bỏ đi, đương nhiên cũng mang theo thợ hóa trang Nancy của cô ta.

Hôm qua Tần Hạo Diễm không chút che giấu sự thưởng thức của mình dành cho Đường Bội, nhiều người cũng đã nhìn thấy. Đường Bội vừa bước vào phim trường đã có người dẫn cô đến phòng hóa trang, giới thiệu một thợ hóa trang mới cho cô.

“Đây là Ann, sau này cô ấy sẽ phụ trách tạo hình cho cô.” Sau khi nhân viên đoàn phim giới thiệu xong thì rời khỏi.

“Chào.” Đường Bội thân thiện chào một tiếng.

Ann là một cô gái có mái tóc quăn màu nâu hạt dẻ, ăn mặc thoải mái, trang điểm nhạt, nhìn sơ là người nhanh nhẹn.

“Có phải hơi giống Đường Phỉ Phỉ phải không?” Đường Bội đương nhiên biết ánh nhìn của Ann có ý nghĩa gì, vì thế hơi châm chọc nói.

“Không.” Ann nghe vậy, cười sang sảng: “Cô giống một chiến quốc công chúa hơn cô ta.”

Tạo hình của Đường Bội hôm nay không giống với ngày hôm qua.

Hôm nay cô đóng vai Tiêu công chúa, liên kết với Lạc Tu Vân chống lại quân xâm lược, buổi tối trong quân doanh có lễ chúc mừng long trọng, Tiêu công chúa ca múa tuyệt vời, tối nay nàng sẽ múa một điệu dưới ánh trăng cho mọi người thưởng thức, mừng chiến thắng.

Trên người mặc một bộ chiến phục ngắn gọn, hào phóng, mái tóc được búi gọn trên đỉnh đầu, dùng một cây trâm hoa lan cố định, không có nhiều trang sức rườm rà, cũng không có váy áo tầng tầng lớp lớp, thậm chí cũng không trang điểm quyến rũ….Đây chính là Tiêu công chúa, bọn họ nguyện dùng tính mạng tương báo, chiến thần của bọn họ, công chúa điện hạ của bọn họ!.

Lúc này còn sớm, khi từ phòng hóa trang Đường Bội bước ra, trong phim trường chưa có nhiều người.

Cô lững thửng đi đến bên cạnh đài cao, bối cảnh của đoạn diễn hôm nay.

Bốn phía đài cao là khoảng đất rộng rãi, đến lúc đó sẽ có hàng vạn binh lính ngồi vây xung quanh.

Đường Bội thong thả đi lên đài cao, trên người mặc đồ cổ trang, cười nhạt.

Trên đài cao, có một cây đàn cổ, cô ngồi trước đàn cổ, tuy rằng biết là đạo cụ dùng để diễn xuất, không quý báu, nhưng ngón tay nhỏ nhắn vẫn nhẹ gãy lên dây đàn.

Tiếng đàn cổ xưa vang lên trong studio, nhịp điệu ào ạt mang theo tư thế oai hùng, ngang dọc, hấp dẫn sự chú ý của mọi người ở phim trường.

Bao gồm, người mới đi vào phim trường, đang cúi đầu sửa kịch bản.

Anh ta không dám tin ngẩng đầu nhìn về phía đài cao, thấy Đường Bội ngồi ở trên chiếu, đang gãy đàn cầm.

Hình ảnh ấy xinh đẹp như vậy, khiến cho người từng nhìn thấy nhiều người đẹp trong giới giải trí như Tần Hạo Diễm cũng phải ngây ngẩn cả người.

———- Hết chương 13 ———–

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play