05

Tôi đặt cuốn nhật ký xuống.

Câu chuyện trong nhật ký tôi đã hoàn toàn không nhớ rõ, loại tâm tình này cũng đã sớm biến mất.

Giống như đây không phải là chuyện xưa của tôi, mà là chuyện xưa của một người xa lạ, khi nhìn lại ta chỉ cảm thấy vừa đáng thương vừa buồn cười, lại hoàn toàn không thể cảm động lây.

Quá ngu ngốc, không biết che mặt vào đâu, sao tôi lại có thời điểm ngu ngốc đến cùng cực như vậy.

Loại cảm xúc này làm cho lúc tôi nhìn thấy Lục Cận liền tự khắc mang theo hận ý.

Bởi vì nhìn thấy hắn, tôi liền nghĩ đến tôi lúc đó có cuộc sống giống như một con chó hèn mọn, mà người đàn ông này chính là đầu sỏ chà đạp tôn nghiêm của tôi.

Hắn thật sự biến ta thành một con chó, gọi là đến, vung là đi.

Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lục Cận, nghĩ thầm, con mẹ nó rốt cuộc dựa vào cái gì?

Lần cuối Lục Cận tới tìm tôi đã hơn nửa tháng, bây giờ gặp lại hắn trông tiều tụy rất nhiều, mang theo một thân mỏi mệt.

Vành mắt thâm quầng trước mắt của hắn càng ngày càng thâm, cằm còn lúng phúng vài cọng râu, ánh mắt tràn đầy tơ máu nhìn tôi. Thật đáng sợ nha~

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, nhìn thấy từ trong ánh mắt của hắn loé một tia... khẩn cầu.

Trong lòng tôi cười lạnh.

Sao có thể chứ?

Lục Cận chưa từng cầu khẩn tôi, giữa chúng tôi, người cầu xin vĩnh viễn đều là tôi.

Nhưng giờ thì khác rồi. Tôi lạnh lùng nhìn hắn, chán ghét nói: “Anh không ở cùng Bùi Mạn, tới tìm tôi làm gì?"

Lục Cận bị ánh mắt của tôi làm nóng một chút, vội vàng cúi đầu.

Một lát sau, hắn khàn khàn nói: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta nói chuyện đi."

Tôi đưa tay định đóng cửa lại: "Tôi và anh không có gì để nói, chúng ta đã chia tay, đây không phải là điều anh vẫn muốn sao?"

Lục Cận chặn cửa, khẩn cầu nói: "Chúng ta đã ở bên nhau ba năm, cho dù em muốn chia tay, cũng phải nói rõ ràng chứ?"

Tôi suy nghĩ một chút cũng đúng, tình cảm này kết thúc cần một cái công đạo.

Không phải vì tôi hiện tại, là vì cô nương đã từng một mình cắn môi rỉ máu cũng không dám khóc thành tiếng.

Tôi mở cửa, để Lục Cận đi vào.

Lục Cận hình như đã uống rượu, cả người nồng nặc mùi rượu, ngay cả bước đi cũng có chút lảo đảo.
Anh ngả mình xuống sô pha, xoa mặt, giọng khàn khàn vì hút thuốc quá nhiều:

"Nguyệt Nguyệt, mấy ngày nay em không ở đây anh mới suy nghĩ cẩn thận, anh thật sự không bỏ được em."

"Anh nguyện ý bồi thường cho em," anh ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, "Em có thể cho anh một cơ hội nữa không?"

Anh ta trông rất buồn, như thể người bị thương trong suốt thời gian qua là anh ấy.

Trong lòng tôi bất giác dâng lên sự tức giận, hắn làm sao có thể lấy một loại tư thái người bị hại xuất hiện trước mặt tôi!

Rõ ràng, người bị tổn thương kia vẫn là tôi a!

Tôi trào phúng nói:

"Lục Cận, có phải đầu óc anh cũng bị cháy hỏng rồi không, anh không nhớ mình đã nói gì với Bùi Mạn trên ban công sao?"

Lục Cận ngẩng đầu lên.

Tôi giơ quyển nhật ký lên, gằn từng chữ thuật lại:

"Tôi ở cùng cô ấy chỉ để chọc tức cô, thì sao, cô không cần tôi thì vẫn có người muốn ở bên tôi! Lúc đó Bùi Mạn lại giận dỗi với anh? Nên anh vội vàng cần người ở bên anh như tôi để chọc giận cô ấy sao?"

Lục Cận như bị sét đánh: "Em nghe thấy?"

Tôi cười lạnh nói: "Ngươi lớn tiếng như vậy, người điếc cũng đều nghe được.”

"Bùi Mạn xuất ngoại bỏ anh ở trong nước, anh không cam lòng liền tìm tôi đến chọc giận ả, có phải anh xem tôi là một công cụ để lợi dụng không?"

"Tôi cầu xin anh Lục Cận," ta bình tĩnh nhìn hắn, mang theo hận ý nói, "Tôi và anh không thù không oán, ba năm trước đối với anh coi như là một lòng một dạ, anh với tôi có thâm cừu đại hận gì mà phải giày vò tôi hết lần này đến lần khác như vậy?"

Đau đớn trong mắt Lục Cận từng tầng từng tầng vọt lên, sắc mặt hắn trắng bệch, trong nháy mắt tất cả máu đều mất hết.

"Không phải như vậy, anh không phải muốn dùng em chọc giận cô ấy, anh là, anh là --"

Hắn nói không nổi nữa, thống khổ ôm đầu.

"Đúng, anh thừa nhận ngay từ đầu anh là ôm tâm tư tức giận với Bùi Mạn nên mới ở cùng một chỗ với em. Thế nhưng mấy ngày nay em không ở đây, anh đột nhiên phát hiện anh không nghĩ tới Bùi Mạn dù chỉ một lần, trong đầu anh đều là em, anh ăn không vô,ngủ không được, mở mắt nhắm mắt đều là mặt của em."

"Nguyệt Nguyệt, anh đối với Bùi Mạn đại khái chỉ là một dạng không cam lòng ở tuổi trẻ, cho nên thành chấp niệm, anh hiện tại mới nhận rõ tâm của mình!"

"Anh thích em!” Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy cầu khẩn.

Đổi lại là trước đây, tôi nghe được lời này của hắn chắc sẽ cao hứng phát điên.

Tôi nhớ rõ chi tiết trong nhật ký, khi đó tôi thật sự kiên trì không nổi nữa liền tự mình ảo tưởng, một ngày nào đó Lục Cận sẽ thật sự yêu tôi, đến lúc đó tôi sẽ khiến anh trèo không nổi, quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tôi.

Nhưng khi thật sự đến ngày này, những quá khứ kia lại toàn bộ bị tôi quên mất, trong lòng không hề gợn sóng, chỉ cảm thấy buồn cười.

Tình yêu đến muộn, còn không bằng không đến, nếu như một câu nói dễ dàng như vậy có thể chôn lấp những tổn thương kia, vậy những đêm khuya khóc lóc không thành tiếng kia tính là cái gì đây?

Ta nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Lục Cận, cho nên thì sao?" Hắn trở nên sửng sốt.

Tôi tiếp tục nói: "Anh một câu thấy rõ tâm của mình, liền muốn tôi hấp tấp trở lại bên cạnh anh sao?"

"Người anh muốn xin lỗi không phải là tôi" tôi đứng dậy, nhìn vào mắt anh gằn từng chữ.

"Dương Nguyệt, người yêu anh, đã chết vào cái đêm anh bỏ cô ấy ở nhà một mình vì Bùi Mạn.”

Cả người Lục Cận run rẩy, trong mắt hiện lên một tia đau đớn không chịu nổi.

Tôi chỉ vào cửa nói:

"Anh đi đi" 

06

Lúc Lục Cận đi tựa như hồn bay phách lạc, như có người rút ba hồn bảy phách của hắn đi, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng.

Bây giờ khi tôi bước ra khỏi mối quan hệ này, ít nhiều có thể hiểu được rốt cuộc hắn có ý gì. Đơn giản chính là không chiếm được vĩnh viễn đều là tốt nhất.

Hắn yêu Bùi Mạn bao nhiêu? Tôi trước kia cảm thấy hắn thật sự yêu Bùi Mạn, hiện tại cũng không xác định được.

Nếu như hắn thật sự yêu Bùi Mạn, hoàn toàn có thể nhân cơ hội này mà cùng Bùi Mạn ở chung một chỗ.

Trong mắt tôi, tình cảm của hắn đối với Bùi Mạn cũng giống như hắn nói, chỉ là mối tình đầu đá nên không cam lòng, liền biến thành chấp niệm.

Thậm chí phần chấp niệm này còn kém tự tôn của hắn, hắn chưa từng cúi đầu với Bùi Mạn.

Còn tôi thì sao?

Hắn cũng không cần phải nói thích tôi như vậy.

Bất quá là ở cùng một chỗ với tôi đã quen, hiện giờ tôi rời đi mới cảm thấy không thích ứng.

Tôi vén rèm cửa sổ ra, phát hiện Lục Cận chưa đi, còn đứng dưới một gốc cây ngô đồng dưới lầu nhà tôi.

Áo khoác kaki của anh bị gió thổi hất lên, cả người gầy đi một vòng, thoạt nhìn rất có chút cô đơn.

Gió bên ngoài càng lúc càng lớn, cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi.

Trời đang mưa, nhưng Lục Cận vẫn chưa đi.

Hắn giống như không cảm giác được, hút hết điếu này đến điếu khác, tàn thuốc rõ ràng đã tắt trong thời tiết âm u.

Mưa rất nhanh đã đổ lớn, khói của hắn bị dập tắt, hắn cứ như vậy đứng ở nơi đó không nhúc nhích, mặc cho mưa to đem hắn toàn bộ xối ướt.

Bóng đêm bao trùm, xung quanh gần như không có ai, dưới ánh đèn mờ nhạt chỉ có một mình anh giống như bị định ở nơi đó không nhúc nhích.

Điện thoại của tôi đột nhiên có một tin nhắn.

Là Lục Cận gửi tới.

“Nếu như anh đem nỗi khổ em đã nếm trải qua một lần, em có nguyện ý tha thứ cho anh một lần hay không?”

Tôi thờ ơ lạnh nhạt nhìn anh ta đứng trong mưa, không mảy may kéo rèm cửa sổ lại.

Hiện tại lấy ra bộ dáng này thì có ý tứ gì, tôi vì hắn mà thương tổn không ít.

Tôi đã từng sợ anh bị mưa xối, mạo hiểm mưa to xuyên qua thành phố đi đưa ô cho anh.

Bây giờ tôi nhìn anh bị mưa to xối ướt, lại không còn cảm giác gì nữa.

Ta chỉ cảm thấy, thiên đạo luân hồi, trời xanh chẳng tha cho ai.

Điều tôi ngờ đến là Bùi Mạn sẽ đến tìm tôi.

Tôi nhận được tin nhắn của Bùi Mạn, tỏ ý muốn nói chuyện với tôi.

Nhưng tôi không muốn dính dáng gì đến người phụ nữ này, vì thế dứt khoát không trả lời cô ấy.

Chẳng biết cô ta lấy địa chỉ của tôi từ đâu, lại đúng lúc tôi xuống lầu tản bộ thì chặn trước mặt tôi.

Tôi nhìn người phụ nữ mặc áo khoác dài, đeo kính râm, đường nét đôi môi đỏ tươi rõ ràng mà tinh xảo.

Đây là một nữ nhân xinh đẹp rất có tính công kích, ta bắt đầu hiểu được vì sao Lục Cận lại không cam lòng với cô ta như vậy.

Nói thẳng ra, Bùi Mạn cùng Lục Cận cùng là một loại người.

Bọn họ trời sinh ưu việt, bất kể là bề ngoài, gia đình, hay là năng lực đều nhất định tài trí hơn người.

Họ đã quen với việc bị theo đuổi và cũng quen với sự kiêu ngạo.

Có lẽ giữa cô ta và Lục Cận, là một loại hấp dẫn giữa đồng loại với nhau.

"Dương Nguyệt đúng không? Xin chào, tôi là Bùi Mạn."

Bùi Mạn vươn bàn tay sơn móng tay màu đỏ rượu, hơi ngẩng đầu, khuôn mặt lãnh đạm.

Tôi nhíu mày, không đưa tay ra.

Tôi có một loại chán ghét đối với người phụ nữ này, tuy rằng ký ức về cô ta đã hoàn toàn biến mất, nhưng địch ý trong tiềm thức còn chưa thanh trừ.

Cô ta cùng Lục Cận day dưa, trái tim tôi vì vậy đã sớm vỡ nát, cho dù hiện tại mất trí nhớ nhưng những vết thương cũ kỹ kia vẫn chưa khép lại, lúc nhìn thấy ả tâm tình của tôi trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc.

Tôi giả vờ không nhìn thấy cô ấy, trực tiếp đi vòng qua cô ấy.

Tôi không thích Bùi Mạn, không chỉ bởi vì cô ấy là ánh trăng sáng của Lục Cận, mà còn vì cô ta biết rõ Lục Cận đã có bạn gái còn chen chân vào giữa chúng tôi mà không chút hổ thẹn, người như thế luôn lấy mình làm trung tâm, chưa bao giờ để ý có tổn thương người khác hay không, không chỉ không có ranh giới đạo đức, hơn nữa có mười phần ích kỷ.

Bùi Mạn ở phía sau gọi tôi lại:

"Chờ một chút, tôi muốn nói chuyện với cô về chuyện của Lục Cận!"

Tôi quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta:

"Tôi đã mất trí nhớ, Lục Cận cô thích thì cầm đi, tôi với cô không có chuyện gì để nói."

Bùi Mạn vuốt tóc một chút, khoé môi gợi lên:

"Tôi nghĩ cô cũng không muốn bị người vây xem, tôi chỉ muốn nói với cô vài câu, nói xong liền đi, sẽ không dây dưa với cô nữa."

Ta có chút phiền, bất quá cũng sợ không để ý tới cô ta thì cô ta vẫn sẽ tới tìm tôi.

Nói thật, cô ta và Lục Cận, tôi thật sự không muốn gặp lại dù một lần.

"Bên kia có quán cà phê."

Ta không kiên nhẫn nói

"Cho cô nửa giờ, nói xong thì đừng đến tìm tôi nữa!"

Ngồi trong quán cà phê, Bùi Mạn tao nhã dùng thìa nhỏ khuấy cà phê.

Tôi không thích thái độ của cô ra, Bùi Mạn luôn cho tôi một loại cảm giác cao cao tại thượng, cùng Lục Cận giống nhau như đúc.

"Chuyện giữa tôi và Lục Cận, cô hẳn là biết."

Bùi Mạn hất cằm: "Thời gian tôi và Lục Cận ở bên nhau ngắn hơn cô, cũng chỉ chừng một năm.”
Anh ấy đã thổ lộ với cô chưa? Đương nhiên là chưa, là tôi theo đuổi Lục Cận mấy tháng hắn mới miễn cưỡng đáp ứng ở cạnh tôi. Thậm chí cũng không cho tôi một câu chính xác, chỉ là gật đầu."

Bùi Mạn tựa hồ cũng không cần tôi trả lời, tự mình nói:

"Lục Cận là người rất phiền, không đạt mục đích không bỏ qua. Lúc ấy anh ấy theo đuổi tôi nửa năm, tôi đi học anh ấy ngồi bên cạnh tôi, tôi tan học liền đi theo phía sau tôi, lúc đội bóng rổ bọn họ đoạt giải quán quân anh ấy liền trực tiếp chạy đến trước mặt tôi mà cưỡng hôn tôi, nháo đến mọi người đều biết, nhất định muốn tôi ở cùng một chỗ với anh ấy."

Lục Cận trong miệng cô ta làm cho tôi cảm thấy rất xa lạ.

Lục Cận ở trước mặt tôi, tựa hồ vẫn là hình tượng có chút lãnh đạm.

Anh ấy chưa bao giờ thừa nhận sự tồn tại của tôi ở bên ngoài, chưa từng đăng về tôi lên vòng bạn bè, chưa từng giới thiệu bạn bè của anh ấy cho tôi, cũng chưa từng hôn môi tôi ở bên ngoài.

Ta vẫn cho rằng hắn chính là trời sinh tính tình lãnh đạm.

Thì ra hắn cũng sẽ nhiệt tình.

Rõ ràng tôi cũng đã quên hắn, nhưng lúc Bùi Mạn nói những lời này, trong đầu tôi vẫn không nhịn được hiện ra bộ dáng thiếu niên Lục Cận, cả người hắn mang theo bá đạo cùng kiêu ngạo không thể cự tuyệt, ở trên sân bóng trước mặt mọi người hôn cô gái hắn thích.

Trong lòng tôi hơi đau nhói, cảm giác kia vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Bùi Mạn khẽ mỉm cười, giống như đang trào phúng tôi chỉ là một vai phụ hạng ba trong tình yêu cổ tích của bọn họ:

"Anh ấy chính là như vậy, chưa bao giờ quan tâm cái gì mất mặt hay không mất mặt, thích thì nhất định phải có được. Sau đó tôi ra nước ngoài, nghe nói anh ấy ở nhà uống rượu ba ngày, xuất huyết dạ dày trực tiếp đưa vào bệnh viện.”

Cô thở dài, rũ mí mắt xuống:

"Anh ấy là một người kiêu ngạo, chưa bao giờ cúi đầu trước tôi, chỉ biết dùng biện pháp khác chọc giận tôi. Ngược lại khiến cô chịu khổ."

Tôi nghe cô ta nói như đang thương hại nhưng thực chất là khinh thường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

"Chưa bao giờ cúi đầu trước người khác sao?"

"Ngày hôm qua anh ta còn tới cầu xin tôi tha thứ, còn đứng trong mưa cả một đêm."

Tôi ra vẻ ngạc nhiên:

"Cô không biết sao?"

Bùi Mạn ngẩng đầu lên, trong nháy mắt biến sắc!

Tôi nhìn vẻ kinh ngạc của cô ấy và mỉm cười nhấp một ngụm cà phê.

Xem ra cô ta cũng không hiểu Lục Cận đến thế, cũng đúng, dù sao hai người cũng xa nhau nhiều năm như vậy.

Ngón tay Bùi Mạn dùng sức, khớp xương cầm tách cà phê nổi gân xanh, miễn cưỡng duy trì vẻ mặt bình tĩnh:

"Tôi không phải tới đánh nhau với cô, cô nếu đã không nhớ Lục Cận thì không cần phải quấn lấy hắn nữa. Các ngươi bắt đầu vốn là một sai lầm, hiện tại cũng nên để cho anh ấy trở lại quỹ đạo."

Tôi cười lạnh:

"Cô nói với tôi những thứ này có ích lợi gì?" Hiện tại là Lục Cận quấn lấy tôi, không phải tôi quấn lấy hắn, cô có bản lĩnh thì để hắn trở lại bên cạnh, không có bản lĩnh thì thành thật đợi đi."

Nữ nhân này thật sự làm cho tôi không thể nhịn được nữa.

Bất kể là trước khi mất trí nhớ hay là sau khi mất trí nhớ, cô ta luôn lấy thái độ không kiêng nể gì mà tùy ý thương tổn người khác.

“Bùi Mạn, cô có phải làm trà xanh đến nghiện rồi phải không?"
Tôi đứng dậy nhìn từ trên xuống châm chọc nói.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người trong quán cà phê đều tụ lại, ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

Cô gái bên cạnh vẻ mặt ăn dưa, hưng phấn xì xào bàn tán với bạn bè:

"Tiểu tam đến tìm chính thất đàm phán có phải hay không?”

"Mẹ nó, thật không biết xấu hổ a!"

Bùi Mạn sắc mặt xanh mét, nàng cắn răng miễn cưỡng nói:

"Cô đang nói cái gì vậy, cô bị điên à?!"

Tôi không để ý đến cô ấy, xoay người đi thẳng.

"Nếu cô muốn tôi đi đây thì tự mình trả tiền đi"

Tôi đi ở phía trước, Bùi Mạn phía sau tôi đuổi sát không rời.

Đại khái là sợ tôi lại ở trên đường nói ra điều gì kinh người, ả không dám đến bên cạnh tôi, chỉ là không xa không gần đi theo tôi, xem ra là dự định chờ tôi vào hành lang sẽ cùng tôi nói chuyện.

Tôi bị cô ta phiền đến không chịu nổi, đang muốn xoay người nói rõ ràng với cô ta, xa xa lại đột nhiên nhìn thấy táng cây dưới lầu có người đang dựa vào, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, sương trắng tràn ngập quanh người hắn.

Lục Cận.

Vậy thì tốt rồi, ba người chúng ta đều đến đông đủ.

Lục Cận xa xa nhìn thấy tôi, trên mặt hắn đầu tiên là mỉm cười, đang muốn vẫy tay với tôi.

Sau đó hắn lập tức chú ý tới Bùi Mạn phía sau, ý cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, tay cũng cứng giữa không trung.

Hắn lập tức dập tàn thuốc ném vào thùng rác, sải bước đi về phía tôi.

Bùi Mạn cũng nhìn thấy Lục Cận, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, lập tức lại khôi phục tự nhiên, cười chào hỏi Lục Cận.

"Thật trùng hợp a."

Lục Cận không để ý đến cô ta, cau mày đứng trước mặt Bùi Mạn:

"Cô tới làm gì,cô đã nói gì với cô ấy?"

Nụ cười trên mặt Bùi Mạn không duy trì được nữa, miễn cưỡng nói:

"Không nói gì, chỉ là tùy tiện tâm sự thôi."

Lục Cận trong giọng nói đè nén tức giận:

"Tôi bảo cô đừng tới tìm cô ấy! Cô rốt cuộc có ý gì?!"

Ta ở một bên thờ ơ nhìn.

Cái này thật đúng là mới mẻ.

Trước kia những lời này Lục Cận đều là nói cho tôi nghe, hắn liên tục cảnh cáo tôi, không cho tôi đi tìm Bùi Mạn.

Ta cũng thật sự nghe lời hắn, chưa từng đi tìm cô ta.

Hiện tại người hắn cảnh cáo lại thành Bùi Mạn, thật sự là phong thủy luân chuyển, nhân vật của ba người chúng ta đã trao đổi.

Bùi Mạn đại khái là cảm thấy ở trước mắt ta bị Lục Cận quát lớn, trên mặt có chút không nhịn được

Mặt cô ta lập tức suy sụp, nhìn Lục Cận ngữ khí không tốt:

"Lục Cận, con mẹ nó anh có ý gì? Lúc trước quấn quít lấy tôi cũng là anh, bây giờ lại bảo tôi cút? Anh xem tôi là cái gì?!"

Ta đứng một bên ôm ngực xem náo nhiệt.

Lục Cận liếc tôi một cái, hạ giọng nói:

"Cô đừng náo loạn ở đây nữa, sau này tôi sẽ không tìm cô nữa, chúng ta vốn đã sớm chia tay rồi!"

Bùi Mạn gắt gao nắm chặt nắm tay:

"Anh nói xong là xong? Vậy những thứ trước kia của anh rốt cuộc tính là cái gì?!"

Cô ta xoay đầu lại gắt gao nhìn chằm chằm tôi, lớn tiếng nói:

"Lúc Lục Cận ở cùng một chỗ với cô mỗi buổi tối đều liên lạc với tôi, cô biết anh ta nói gì với tôi không?!"

Khóe miệng cô mang theo độ cong ác ý:

"Anh ấy nhớ lại quá khứ với tôi, nói hận tôi vứt bỏ anh ấy, nói anh ấy ở bên cô chỉ vì muốn chọc giận tôi..."

“Đủ rồi!”

Lục Cận cao giọng cắt đứt lời nói cô ta, trong mắt hắn là tức giận không nén được:

"Cô nháo đủ chưa!"

"Tôi nháo chưa đủ!"

Thanh âm Bùi Mạn càng cao hơn, giọng khẽ run, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng.

"Lục Cận, là anh tới trêu chọc tôi trước, mỗi một lần đều là anh tới tìm tôi trước, hiện tại lại hời hợt như vậy để cho tôi đi, con mẹ nó anh mới không có trái tim!"

Sắc trời dần tối, đêm thu mang theo cảm giác mát mẻ, người chung quanh chỉ có lác đác vài người.

Đèn đường màu vàng ấm áp sáng lên.

Đôi mắt Bùi Mạn ngập nước, đỏ mắt nhìn Lục Cận nghẹn ngào nói:

"Anh không phải nói với tôi là anh ở cùng một chỗ với cô ta chỉ là vì chọc giận tôi sao? Bây giờ tôi đã trở lại, tại sao anh còn muốn tới tìm cô ấy?!”

Lục Cận nghẹn lời.

Một lúc lâu sau, anh rầu rĩ mở miệng:

"Là tôi làm em thất vọng, anh đối với em chỉ là không cam lòng, anh coi loại không cam lòng này là yêu. Hiện tại tôi mới biết được, kỳ thật tôi vẫn luôn yêu Dương Nguyệt."

"Cô đi rồi, tôi chỉ là không cam lòng, nhưng cô ấy đi rồi, tôi --"

Hắn mờ mịt vuốt trái tim mình, khô khốc nói:

"Chỗ này của tôi đau đến chịu không nổi, giống như bị đào rỗng một khối vậy".

"Bây giờ tôi mới biết cái gì gọi là yêu, tôi không thể không có Dương Nguyệt, chúng ta..."

Hắn nhìn Bùi Mạn một cái.

"Chúng ta coi như xong đi, vốn cũng đã sớm quên rồi."

Bùi Mạn mãnh liệt ngẩng mắt lên, tôi nhìn thấy một giọt lệ từ trong hốc mắt cô rơi ra, ánh mắt nàng nhìn Lục Cận đầy hận ý.

Một lát sau, cô run giọng mở miệng, giọng oán hận:

"Lục Cận, anh luôn như vậy. Anh cho rằng vì sao lúc trước em phải ra nước ngoài? Em ở bên anh căn bản không cảm nhận được tình yêu!"

"Anh chỉ cảm thấy, chỉ có anh xứng với em, anh chỉ theo thói quen theo đuổi điều tốt nhất, từ đầu tới cuối, anh căn bản chưa từng yêu em!"

Nước mắt cô ta tuôn rơi, nhưng vẫn quật cường không chịu lau, nhìn Lục Cận tuyệt vọng nói:

"Loại người như anh căn bản không biết cái gì gọi là yêu, anh cũng không xứng được yêu.
Dương Nguyệt hiện tại căn bản không nhớ rõ anh, đây chính là báo ứng anh phải nhận lấy!"

Nói xong cô ta nhìn Lục Cận lần cuối, xoay người bước chân lảo đảo rời đi, bóng lưng cô đơn lại tịch mịch.

Không khí nhất thời đông lạnh.

Lục Cận cười khổ một tiếng, đi tới trước mặt tôi thấp giọng nói:

"Cô ấy nói đúng, anh đáng đời. Đây chính là báo ứng của anh."

Cho dù trong lòng oán hận người đàn ông này, nhưng mà nhìn thấy người đàn ông luôn hăng hái này tiều tụy giống như thay đổi thành một người khác, tôi vẫn nhịn không được có chút thương hại hắn.

Bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.

Tôi không nói nữa, quay đầu bỏ đi.

Gió càng lúc càng lớn, thổi đến tóc bay tán loạn, tôi đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút phiền.

Thanh âm Lục Cận phía sau tôi vọng tới trong bóng đêm.

Anh nói: "Dương Nguyệt, anh nguyện ý chuộc tội, xin em."

Tôi mở to mắt.

Trong ấn tượng của tôi, Lục Cận chưa từng cầu xin ai.

Trong từ điển của hắn không có chữ này.

Hắn từ trước đến nay đã quen kiêu ngạo, một người kiêu ngạo đến cơ hồ tự phụ như vậy, làm sao có thể nói ra cầu xin tôi chứ?

Tôi dừng bước, vừa định nói chuyện chợt nghe thấy Lục Cận kích động hét lớn: "Dương Nguyệt, tránh ra!"

07

Tôi bị đẩy ngã từ phía sau, đập đến trước mắt tối sầm, choáng váng hoa mắt!

Tôi sốt ruột quay đầu lại, lại phát hiện phía sau tôi vừa đứng một chậu hoa vỡ nát đầy đất, dưới mặt đất một bãi máu đỏ tươi chảy ra từ trên đầu Lục Cận.

Anh nhắm chặt hai mắt nằm ở ven đường, một chút phản ứng cũng không có.

Chậu hoa kia là bị gió lớn thổi xuống, vốn sẽ đập vào người tôi, nhưng Lục Cận đẩy tôi ra vì vậy chậu hoa rơi vào đầu anh ta.

Đầu óc tôi thoáng chốc trống rỗng, nước mắt lập tức rơi xuống.

Ta mờ mịt mà lo lắng đi qua đẩy Lục Cận một cái: " Lục Cận! Lục Cận!"

Lục Cận không nhúc nhích, không hề phản ứng.

Tay tôi vội vàng lấy điện thoại di động ra, ngón tay run rẩy, 120 ba con số ấn vài lần mới thông.

Tôi kiềm chế không để nước mắt rơi:

"Tòa nhà số 18 Vạn Cảnh Hối kỳ 3! Có người bị đập hôn mê, đầu có vết thương, mau gọi xe tới đây!"

Xe cứu thương tới rất nhanh, năm phút đồng hồ cũng đã chạy đến dưới lầu.

Hai bác sĩ mặc áo blouse trắng nhanh chóng đưa Lục Cận lên xe, tôi cũng đi theo ngồi bên cạnh anh ta.

Ánh đèn trắng bệch trong xe cứu thương chiếu và Lục Cận, một tia máu trên mặt cũng không có, đôi môi hồng nhuận thường ngày trở nên tái nhợt.

Trên đầu hắn còn đang chảy máu, tóc đen ngưng tụ cùng một chỗ, trên trán mang theo vết máu chưa khô, nhắm mắt lại không hề hay biết.

Giờ khắc này, trong lòng tôi đã lâu truyền đến một loại đau đớn như xé rách.

Ký ức đã biến mất, nhưng yêu người đàn ông này đã trở thành thói quen của tôi, khắc sâu trong tâm trí của tôi, một khi xé mở một lỗ hổng, cảm giác đã mất từ lâu kia sẽ dày đặc lan toả.

Trước mắt tôi đã mơ hồ, nhìn Lục Cận bị nâng xuống xe trực tiếp đẩy vào phòng phẫu thuật.

Giờ khắc này tôi mới biết, ký ức có thể quên, nhưng tình yêu không thể quên.

Hai giờ bên ngoài phòng phẫu thuật gần bằng một năm.

Tôi cảm giác trong đầu loạn hỏng bét một đoàn tê dại, nhưng lại giống như cái gì cũng không có, trống rỗng.

Tôi chỉ có thể nhìn đèn đỏ sáng lên bên ngoài phòng phẫu thuật, kinh ngạc ngẩn người.

Trong nháy mắt, những ký ức đã qua như nước chảy qua trong đầu tôi, tôi muốn bắt lấy nó nhưng cái gì cũng không bắt được.

Cuối cùng ký ức như dòng nước lũ đều hội tụ thành một chỗ trên khuôn mặt.

Mặt Lục Cận.

…...

Chờ tôi nộp phí xong trở về, Lục Cận đã được đẩy vào phòng bệnh.

Trên mặt hắn trắng bệch, môi hơi khô nứt, vốn mấy ngày nay đã gầy đi không ít, mặc quần áo bệnh nhân trông trống rỗng, nhìn quả thực có chút xa lạ.

Tôi ngồi bên cạnh anh, hốc mắt chua xót.

"Này."

Ngay khi tôi rơi nước mắt, thanh âm suy yếu của Lục Cận vang lên.

Rõ ràng cả đầu hắn đều bị băng gạc quấn kín mít, thoạt nhìn thảm đến không chịu nổi, nhưng mà trong mắt hắn lại tràn đầy niềm vui.

"Em khóc cái gì?"

Ta mạnh miệng nói:

"Anh quản tôi làm gì."

Lục Cận nhắm mắt nghỉ ngơi một lát rồi miễn cưỡng mở mắt, giọng nói yếu ớt đến mức gần như không nghe rõ.

"Nguyệt Nguyệt, em tha thứ cho anh được không?"

Bộ dáng của hắn thoạt nhìn lập tức sẽ không được, tôi nhất thời thất kinh, đang muốn đáp ứng, nhưng mà lại không biết vì sao câu tha thứ kia kẹt ở bên miệng, chính là nói không nên lời.

Lục Cận nhướng mí mắt nhìn tôi một cái, trong mắt hiện lên một tia thất vọng.

Tôi đang định nói chuyện, bác sĩ từ phía sau đi tới nói với tôi:

"Cô là người nhà bệnh nhân đúng không, bệnh nhân không có việc gì, não khi chụp CT cũng không có ảnh hưởng gì. Nhưng có thể sẽ có chút chấn động não, còn cần quan sát một chút."

Tôi sửng sốt:

"Không sao chứ?"

Bác sĩ liếc tôi một cái:

"Có chút thất vọng sao?"

Tôi choáng váng, vội vàng xua tay:

"Không phải, không phải, tôi chính là - -"

Tôi nhìn Lục Cận trên giường bệnh.

Hắn đang giả vờ ngủ, khóe miệng lại không ngừng giơ lên, lông mi rung động.

Chết tiệt.

Bị lừa rồi.

Làm tôi khóc ra nhiều nước mắt như vậy.

Tôi lạnh mặt:

"Được, tôi biết rồi."

Chờ bác sĩ đi rồi Lục Cận mới dám mở mắt ra, hắn cười kéo tay tôi:

"Anh sai rồi, anh chính là..."

Anh cúi đầu, cười khổ nói:

"Đã lâu rồi em không lo lắng cho anh như vậy.

Trong lòng tôi run lên, trong đầu không có lý do lại nghĩ tới những đêm trằn trọc kia, theo bản năng hất tay anh ra.

……

Lục Cận ở chỗ này không có thân thích gì, nằm viện mấy ngày đều là tôi tới chăm sóc anh ấy.

Bùi Mạn cũng tới một lần, cũng không biết cô ta và Lục Cận đã nói những gì, tôi chỉ thấy lúc cô ta đi ra ánh mắt phức tạp nhìn tôi một cái, khóe mắt có dấu vết khóc.

Tôi không nói gì, bước vào phòng bệnh.

Lục Cận đang ngồi trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tôi đi vào, mắt anh hơi sáng lên.

"Nguyệt Nguyệt."

Tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường anh, không biết nên nói gì.

Lục Cận thăm dò nói:

"Anh vừa rồi đã nói rõ ràng với Bùi Mạn, cô ta sẽ không đến tìm anh nữa."

Tôi nhìn hắn một cái không nói gì.

Lục Cận tiếp tục nói:

"Mấy ngày nay anh suy nghĩ rất nhiều, nói ra cũng kỳ quái, đầu óc bị đập liền tỉnh táo."

Anh cúi đầu nở nụ cười:

"Kỳ thật Bùi Mạn còn thấy rõ hơn anh.”

“Cho tới nay, có lẽ anh chưa từng yêu cô ấy, anh chỉ là thói quen muốn có được thứ tốt nhất, tất cả mọi người đang yêu đương, vậy tôi sẽ tìm nữ sinh xinh đẹp nhất quen nhau.

Kỳ thật lúc bọn anh ở bên nhau anh cũng chỉ cảm thấy binh thường, anh chưa từng nóng ruột nóng gan như bây giờ.”

Lục Cận mặc quần áo bệnh nhân cúi đầu ngồi ở trên giường, hắn rất ít khi yếu ớt như vậy, giống như đang đem trái tim của mình hoàn toàn mổ ra cho tôi xem.

"Sau đó cô ấy ra nước ngoài, thật ra trong lòng anh phần nhiều cũng chỉ là không cam lòng, anh chưa từng bị đá cho nên cảm thấy..."

Rất mất mặt.

Hắn cười khổ.

Bây giờ ngẫm lại, thật sự là quá ngu xuẩn, tôi vĩnh viễn cũng không nhận rõ tâm ý của mình, ngay cả hắn cũng vậy, hắn rời khỏi tôi, tôi mới biết được kỳ thật tôi đã sớm, đã sớm thích hắn.

Tôi không biết nói gì cho đúng.

"Ngươi đã sớm khôi phục trí nhớ đúng không?"

Nụ cười của Lục Cận mang theo chua xót.

Tôi nhìn anh ta.

Cùng giường chung gối ba năm, hiểu biết của chúng tôi đối với đối phương cơ hồ nhiều hơn so với chính mình, hắn có thể nhìn ra, tôi cũng không thắc mắc.

"Anh biết khi nào?"

Lục Cận giật giật khóe miệng.

"Lúc lên xe cứu thương," ánh mắt anh mang theo một tia quyến luyến, muốn cười một cái nhưng cười không nổi, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nói:

"Ánh mắt em nhìn anh, vẫn như trước."

Trong lòng tôi đau đớn, trầm mặc không nói.
Lục Cận ngẩng đầu lên, dùng sức kéo ra một nụ cười, chỉ là nụ cười kia thấy thế nào cũng miễn cưỡng.

“Em còn yêu anh đúng không?”

Tôi nhìn hắn, bình tĩnh nói:

"Đúng vậy."

Khi ký ức trở lại, tình yêu cũng theo đó trở lại.

Tôi không muốn yêu người đàn ông này, yêu anh ta khiến tôi thương tích đầy mình, nhưng mà tôi lại lún sâu trong đó, khó có thể kiềm chế.

Trong mắt Lục Cận hiện lên một hào quang, lại rất nhanh ảm đạm.

"Nhưng em sẽ không tha thứ cho anh, đúng không?"

Tôi suy nghĩ một chút, đứng lên đi tới bên cửa sổ.

Lá cây ngoài cửa sổ đã ố vàng, trải một tầng thật dày trên mặt đất.

Tôi nhìn cành cây trụi lủi, đột nhiên nhớ tới câu chuyện kia.

Đứa trẻ trên giường bệnh nói rằng cuộc sống của nó đã kết thúc khi chiếc lá cuối cùng của cây rơi xuống.
Hiện tại Lục Cận sống rất tốt, nhưng cũng có thứ gì đó đã chết.

Tình cảm của chúng ta đã chết, thứ chết đi, là không sống lại được.

Tôi đưa lưng về phía Lục Cận, nhẹ giọng mở miệng:

"Đúng vậy. Em nhớ ra rồi, em còn yêu anh, nhưng em sẽ không tha thứ cho anh".

"Lúc trước em bị tình cảm che mắt, sau khi mất trí nhớ mới phát hiện mình sai đến mức nào, trong cuộc sống không phải chỉ có tình yêu, mà tình yêu cũng không đáng để em chà đạp lên tôn nghiêm của mình như thế."

Tôi quay đầu nghiêm túc nhìn Lục Cận.

“Lục Cận, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, sai lầm có thể được sửa chữa, nhưng thời gian không thể đảo ngược, em không thể coi nó chưa từng xảy ra.”

"Nếu ở bên anh lần nữa, có lẽ mỗi ngày em đều nghĩ đến việc anh vì một câu nói của Bùi Mạn mà vứt bỏ em ở nhà như thế nào, trong lòng em vĩnh viễn có cái gai này, suốt quãng đời còn lại sẽ không hạnh phúc."

“Nếu em tha thứ cho anh, Tôi đi tới cầm tay anh, bình tĩnh nói," Chính em cũng không tha thứ được chính mình.”

Tôi đau đủ rồi.

Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay, chúng tôi nói chuyện thẳng thắn như vậy.

Chúng tôi đều đem lòng mình mổ ra cho đối phương xem.

Hai mắt Lục Cận đỏ bừng, như bị lời nói của tôi ép đến không chịu nổi, gắt gao cầm tay tôi, khàn khàn cầu khẩn:

"Anh sẽ không... Anh thật sự sẽ không, chỉ một lần này thôi được không?"

Hắn đột nhiên sụp đổ vùi đầu trên tay tôi, khóc thành tiếng, toàn bộ thân thể đều đang ức chế không được run rẩy.

"Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, van cầu em, van cầu em..."

Nước mắt nóng hổi rơi trên tay tôi, tôi bị nóng đến trong lòng run lên.

Thật có lỗi.

Tôi nghẹn ngào nói:

"Trước đây em yêu anh nhất, còn hơn yêu chính mình. Nhưng bây giờ, em nghĩ em nên yêu bản thân mình trước đã."

Thân thể Lục Cận từng tấc từng tấc bị đè sập, anh đè nén nghẹn ngào, ôm tay tôi thấp giọng khóc rống.

Người đàn ông luôn mạnh mẽ và kiêu ngạo này dường như cuối cùng cũng bị đè bẹp, và anh ta đã thể hiện sự tôn nghiêm quý giá nhất của mình, nhưng đã quá muộn và mọi thứ không thể quay trở lại.

Tôi lau nước mắt nơi khóe mắt, ôm lấy anh lần cuối.

"Anh còn có thể gặp được người anh yêu, hi vọng lần sau anh không nên bỏ lỡ."

Nói xong tôi cố gắng đứng lên, không dám quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Phía sau Lục Cận khóc nức nở đau đớn cơ hồ muốn tràn ra, hắn khàn khàn hô:

"Dương Nguyệt! Anh không thể không có em!"

Tôi nhìn anh lần cuối, anh đang trong bộ quần áo bệnh nhân trống rỗng, mắt đỏ hoe chật vật rơi lệ.

Giống như một con chó hoang bị vứt đi.

Giống như lúc tôi bị hắn ném xuống.

Tôi quay người ra khỏi phòng bệnh. 

08

Sau đó tôi không còn gặp lại Lục Cận nữa.

Anh ấy không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa, nhưng tôi luôn cảm thấy anh ấy luôn ở bên cạnh tôi.

Nơi góc đường lộ ra góc áo khoác, dưới lầu rải rác tàn thuốc, anh chưa bao giờ cho tôi nhìn thấy, nhưng tôi luôn có thể nhìn thấy dấu vết anh lưu lại.

Ngay từ đầu đau đến không muốn sống, càng về sau dần dần cũng thành thói quen.

Trước kia tôi luôn cảm thấy, không có Lục Cận tôi sẽ không sống nổi.

Trải qua một lần như vậy, mới phát hiện không có anh tôi tựa hồ sống cũng không tệ.

Sau đó tôi lại yêu đương hai lần, nhưng luôn xuất hiện các loại tình huống, đều chia tay.

Nói đến lần thứ ba, cuối cùng chúng tôi cũng thuận lợi kết hôn.

Người đàn ông này không xuất sắc như Lục Cận, nhưng anh luôn đặt tôi ở vị trí thứ nhất, mật mã di động của anh là sinh nhật của tôi, tùy tiện để tôi xem.

Anh ấy chưa bao giờ có mối quan hệ nào với những người phụ nữ khác, sẽ tạo bất ngờ vào ngày sinh nhật của tôi, sẽ dịu dàng kể chuyện cho tôi trước khi đi ngủ.

Còn có thể quỳ một gối xuống đất trên bãi biển, lấy nhẫn kim cương ra cầu hôn tôi.

Những ngày ở bên Lục Cận càng ngày càng xa lạ, số lần tôi nhớ tới anh càng ngày càng ít.

Có đôi khi thỉnh thoảng nghĩ đến mặt anh, trong lòng tôi thật sự một chút gợn sóng cũng không có.

Dường như đã qua mấy đời, những đau đớn kia đều nhạt đi.

Tôi biết, cuối cùng cũng buông xuống.

Thì ra thời gian thật sự là liều thuốc tốt nhất, cũng tàn nhẫn nhất, tình yêu khắc cốt ghi tâm, nỗi đau đến đêm không thể chợp mắt cuối cùng cũng sẽ bị tiêu hao hầu như không còn.

Đêm trước đám cưới, tôi nhận được một tin nhắn.

"Anh ta đối với em không tốt thì tới tìm anh, anh vĩnh viễn sẽ chờ em."

Sau đó tựa hồ là cảm thấy cái này có chút nguyền rủa ý vị, lại gửi tới một cái.

"Chúc em hạnh phúc."

Là số điện thoại xa lạ, tôi lại lập tức biết đây là ai gửi tới.

Tôi đang xuất thần, ông xã bên cạnh lại gần:

"Tối nay muốn nghe chuyện gì?"

Tôi xóa hai ba tin nhắn, cười nhào vào người anh:

"Câu chuyện của người cá nhỏ!"

Trong truyện cổ tích, hoàng tử làm cho tiểu tiên cá tràn đầy lòng mình tan nát cõi lòng thành bọt biển.

Nhưng trong hiện thực, tiểu tiên cá bị vứt bỏ cũng sẽ tìm được người kiên định lựa chọn nàng kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play