01
Khi tôi phát hiện ra mình bị sốt vào ban đêm, Lục Cận đã rời đi.
Anh ấy nói với tôi rằng có một công việc tăng ca gấp trong đơn vị, nhưng anh ấy không biết rằng tôi đã nghe thấy anh ấy và Bùi Mạn gọi điện.
Bên ngoài phòng tắm yên tĩnh, tôi đứng trong góc, nghe giọng nữ nức nở trong điện thoại: “Lục Cận, nhà em mất điện, em rất sợ, anh qua với em được không?”
Sau đó tôi nghe thấy Lục Cận im lặng sau một lúc lâu, cuối cùng tôi nói: “Đợi một lát.”
Tôi đứng trong hành lang, nhìn ánh đèn nhàn nhạt trên mặt đất, không nói gì.
Mãi cho đến khi Lục Cận đi ra ngoài, tôi như cầu xin nói với anh: “Em không được khỏe, anh ở nhà với em được không?”
Tôi thật sự khó chịu, ngày hôm qua đi mưa để đưa ô cho Lục Cận. Hiện tại tôi cảm thấy hơi thở như thiêu đốt, không còn chút sức lực nào nữa.
Nhưng Lục Cận cũng không quay đầu lại, cúi đầu xỏ giày cho tôi: "Ngoan, anh có chút việc, em nghỉ ngơi trước đi."
Sau đó đóng cửa lại, không quay đầu lại rời đi.
Tôi ở nhà một mình và cảm thấy chóng mặt vì sốt, gọi cho Lục Cận nhiều lần nhưng không ai trả lời, cuối cùng, tôi nghiến răng và gọi cho bạn mình là Hà Lộ.
Trước khi cô ấy đến, mắt tôi tối sầm rồi hoàn toàn mất ý thức.
Khi tôi tỉnh dậy, mọi thứ đã thay đổi.
Khi Hà Lộ thấy tôi mở mắt, cô ấy trừng đôi mắt đỏ hoe: “Lục Cận là thằng ngu, bạn gái của anh ta bị sốt như thế này và anh ta lại đi cặp kè với những người phụ nữ khác, Dương Nguyệt, nếu cậu không chia tay với anh ta, tớ sẽ bóp chết cậu trước, đỡ phải nhìn cậu mà nôn máu chết không nhắm mắt."
Cô ấy tức giận nhìn tôi, tôi sững người một lúc, bối rối nói: "Lục Cận là ai?".
"?"
Một thoáng hiện lên trên mặt Hà Lộ, sau đó cô ấy trở nên kinh hãi, nắm lấy vai tôi đầy lo lắng nói: "Cậu đang nói đùa sao? Dương Nguyệt, cậu đừng đùa như thế chứ!"
Tôi cẩn thận nhớ lại, nhưng tôi không có kí ức gì về cái tên đó.
Tôi ngơ ngác lắc đầu: “Mình không nói đùa, Lục Cận là ai?"
Hai chân của Hà Lộ như mềm nhũng đứng cũng không vững, cô ấy dựa vào góc giường liếc tôi một cái, sau đó kinh hãi hét lên: "Bác sĩ! Bác sĩ!" Cô ấy sốt đến hỏng cả não rồi!"
02
Sau đó, tôi ngồi trên giường bệnh ăn táo, nhàn nhã xem báo cáo kiểm tra.
Hà Lộ nhìn tôi từ trên xuống dưới với vẻ hoài nghi:
"Mẹ kiếp, sống tốt thật."
"Mình vốn tưởng rằng cậu cho dù quên cha quên mẹ cũng không thể quên Lục Cận, nhưng kỳ thực cậu đều nhớ tất cả mọi người, nhưng lại không nhớ hắn."
Tôi nhíu mày: “Nghe cậu nói, lúc Lục Cận ở bên mình, cả ngày mập mờ với bạn gái cũ, mình mất trí nhớ rồi cũng thấy hiếm lạ?”
Hà Lộ cười khẩy.
"Không phải não hắn ta bị ngập nước sao? Đoán chừng chỉ toàn là nước trong đó. Dù mắng thế nào cũng không cứu vãn được nữa đâu."
"Không sao cả, lần này vừa mới vứt bỏ được cẩu nam kia, chúng ta cho đôi cẩu nam nữ này hợp lại một chỗ."
Tôi gật đầu nói bâng quơ:
"Được thôi."
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra.
Một người đàn ông cao lớn mặc bộ vest đen, vẻ mặt anh ta thay đổi ngay khi nhìn thấy tôi, mặt tỏ vẻ lo lắng sải bước về phía tôi.
"Nguyệt Nguyệt, em làm sao vậy!”
Tôi ngước nhìn anh.
Trông rất lạ, tôi không biết anh ta.
Mặc dù vẻ ngoài rất đẹp trai nhưng lông mày lưỡi kiếm và đôi mắt đầy sao mới là thứ tôi thích.
Có vẻ như đây là Lục Cận trong miệng của Hà Lộ.
Tên khốn mà tôi đã theo chân anh ta trong ba năm rưỡi, kẻ vẫn nhớ người yêu cũ sau khi ở bên tôi, và bỏ mặc tôi ở nhà một mình với cơn sốt.
Từ trong miệng Hà Lộ tôi hầu như không nghe được một lời tốt đẹp nào về Lục Cận từ đầu đến cuối, anh ta ngược đãi tôi rất nhiều, anh ta gọi tôi đến rồi lại bỏ đi.
Hà Lộ làm bạn với tôi hơn mười năm, chúng tôi chơi thân với nhau từ hồi cấp hai, cô ấy sẽ không nói dối tôi.
Tôi nhìn Lục Cận với một chút ghê tởm trong mắt.
Thành thật mà nói, con chó liếm trong miệng Hà Lộ khiến tôi khó chịu, tôi thực sự không hiểu tại sao mình có thể trở thành một con chó liếm đáng thương như vậy.
Anh là một người đàn ông không bao giờ quên người yêu cũ và cách anh lấp liếm là chưa bao giờ nhắc đến chuyện chia tay sau bao nhiêu năm gắn bó.
Tôi có thể làm cái gì đây?
Ngay cả khi người đàn ông này phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi, tôi cũng không nên như thế.
Lục Cẩn sững sờ khi nhìn thấy ánh mắt của tôi và dừng bước.
Một lúc sau, anh ấy đến bên cạnh, nhìn tôi với ánh mắt đau đớn và tội lỗi.
"Nguyệt Nguyệt...anh xin lỗi, anh thực sự không biết hôm qua em sốt cao như vậy, em—"
Hà Lộ lẳng lặng khoanh tay, ngước mắt nhìn chúng tôi như đang xem một vở kịch hay.
Tôi cau mày, nghĩ đến cảnh người đàn ông này vừa bước xuống giường của người yêu cũ, trong lòng không kìm được muốn nôn, còn phải nôn vào mặt anh ta.
Tôi né tránh bàn tay đang chìa ra của anh ta và nói với vẻ ghê tởm:
"Anh là ai?"
Lục Cận như bị ánh mắt của tôi đâm vào, đơ người một lát rồi giải thích: “Anh biết em trách anh, lần này là lỗi của anh, về sau nhất định sẽ không như vậy a?"
Hà Lộ cười khẩy.
"Còn có lần sau sao, nhà Bùi Mạn không mất điện nữa nên giờ anh mới rảnh rỗi?”
Trên mặt Lục Cận thoáng hiện một tia hoảng sợ, anh vội nắm lấy tay tôi giải thích:
"Anh không liên quan gì đến Bùi Mạn, nhưng hôm qua nhà cô ấy mất điện, cô ấy cũng không có người thân hay bạn bè ở đây, cô ấy có chút sợ hãi cho nên mới tìm đến anh”
"Không có chuyện gì xảy ra giữa anh và cô ấy, Nguyệt Nguyệt, hãy tin anh."
Tôi dùng sức rút tay ra, chán ghét lau trên ga giường, trầm giọng nói:
"Lục Cận đúng không? Đêm qua tôi bị sốt và đầu óc kiệt quệ dẫn đến mất trí nhớ và không nhớ anh là ai. Xin anh tôn trọng, được chứ?"
03
Lúc đầu, Lục Cận không tin rằng tôi thực sự mất trí nhớ.
Anh ấy nghĩ tôi nói dối vì tức giận, và đã dỗ dành tôi rất lâu.
Mãi cho đến khi tôi bực bội buông anh ra, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi rõ rệt.
Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được.
"Em đuổi anh đi?"
"Nguyệt Nguyệt, em thật sự không nhớ rõ anh sao?"
Anh ấy có vẻ sốc khi nghe tôi nói vậy, như thể tôi chưa bao giờ nói điều đó với anh ấy trước đây.
Có lẽ là bởi vì thái độ của tôi quá lãnh đạm, Lục Cận cuối cùng cũng phải tiếp nhận hiện thực này.
Anh ngồi một bên rất chán nản, trông rất buồn.
"Tại sao em lại quên anh? Không thể nào."
Hà Lộ không hiểu anh ta lắm, và nói một cách chế giễu: "Có lẽ Chúa không thể chịu đựng được nữa."
"Lục Cận, anh mà cũng xứng làm người, nếu hôm qua tôi đi muộn một chút, Dương Nguyệt có thể phát sốt đến nổ đầu, lúc đó anh ở nơi nào?"
"Ngủ với bạn gái cũ ở nhà cô ấy?"
"Tôi khuyên anh nên biến khỏi đây nhanh đi, con người kinh tởm!”
Lục Cận chán nản vò vò tóc, cúi đầu đau đớn nói:
"Thực xin lỗi, Nguyệt Nguyệt, thực xin lỗi, anh thật không biết em bệnh như vậy."
Tôi lạnh lùng nhìn anh.
Nói thật, sau khi mất trí nhớ, tôi không thể tưởng tượng nổi tại sao trước đây mình lại yêu anh nhiều như vậy.
Đánh mất nhân phẩm, đánh mất bản thân, chỉ để ở bên người đàn ông này.
Và anh ấy đã bỏ đi khi tôi đang ốm nặng, chỉ vì bạn gái cũ của anh ấy nói rằng cô ấy sợ bóng tối.
Lục Cận như bị ánh mắt của tôi làm cho uất ức, sóng mũi cay cay, anh ấy tránh đi tầm nhìn của tôi và buồn bã che mặt.
Nhưng tôi không cảm thấy chút thương cảm nào.
Tôi bình tĩnh nói với anh: “Nếu em không còn nhớ đến anh nữa, trong lòng anh chỉ có người yêu cũ vậy thì chúng ta chia tay”.
Lời tôi nói như vả vào mặt anh ta, Lục Cận đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt của anh ấy thay đổi rõ rệt!
Anh ta cau mày, nếp nhăn giữa ấn đường có thể giết một con ruồi, và nói mà không cần suy nghĩ:
"Không!”
Tôi không hiểu ý anh cho lắm:
"Anh không thích người yêu cũ tên là Bùi Mạn sao? Nghe nói trước đây anh cùng tôi chia tay mấy lần, tôi đều không đồng ý, hiện tại tôi đã hoàn thành nghĩa vụ với anh và anh đã được tự do."
Vẻ mặt của Lục Cận không hề thoải mái và vui vẻ như ước nguyện đã thành hiện thực, trong mắt anh hiện lên sự đau đớn sâu sắc, như thể không phải anh bỏ rơi tôi chạy đến bên người yêu cũ mà chính là tôi đã bỏ rơi anh.
"Nguyệt Nguyệt, sao em có thể nói những lời như vậy?"
"Anh không liên quan gì đến Bùi Mạn, anh chỉ—"
Anh dường như không thể giải thích được nữa, chán nản cúi đầu xuống, sắc mặt tái nhợt.
Tôi nghĩ anh có chút thái quá.
Anh ấy rõ ràng là người đã chia tay bạn gái cũ trước mặt tôi, vậy tại sao bây giờ anh ấy lại đóng kịch tình cảm với tôi?
Lục Cận bước từng bước nặng trĩu đến bên cạnh tôi, như thể anh ấy đã phải chịu một đòn nặng nề nào đó.
Anh ấy muốn nắm lấy tay tôi, nhưng không dám, nên anh ấy đứng cạnh giường tôi và năn nỉ:
"Đừng nói chia tay, Nguyệt Nguyệt, bác sĩ nói chứng mất trí nhớ của em có thể hồi phục"
"Lần này là anh sai quá nhiều, em cho anh một cơ hội bù đắp, tình cảm chúng ta sẽ tốt lên."
"Em không muốn đi Ý sao? Anh sẽ nghỉ phép ngay khi em bình phục. Chúng ta sẽ đi Châu Âu một tháng nhé?"
Tôi nhìn người đàn ông đang hối hận này và nói một cách kỳ lạ:
"Anh làm sao vậy, anh không thích Bùi Mạn sao?"
Lục Cận sửng sốt một lúc, như thể anh ấy bị câu hỏi của tôi chặn lại.
"Nếu anh thích cô ấy, tại sao bây giờ anh lại hành động như vậy?"
Tôi nhíu mày: “Lục Cận, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Lục Cận ngơ ngác nhìn tôi, mấp máy môi, một lát sau cũng không nói nên lời, như thể anh ta bị mất ý thức.
Tôi thấy anh ấy trở nên khó chịu như thế này, và những gì Hà Lộ nói về việc tôi là một kẻ si tình là điều không thể tưởng tượng được, nhưng một tình yêu tuyệt vọng như vậy đã bốc hơi theo cơn sốt rồi.
Bây giờ nhìn người đàn ông mà tôi đã yêu ba năm này, tôi không còn cảm giác gì nữa, điều duy nhất còn lại là sự ghê tởm trong tiềm thức.
Tôi nói thẳng thừng nói với anh ta:
"Bây giờ tôi không còn tình cảm với anh nữa. Tôi trở nên thế này anh cũng có một phần trách nhiệm. Làm sao tôi có thể tiếp tục ở bên anh?"
Không biết tại sao, nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Lục Cẩn, trong tiềm thức của tôi dâng lên một cảm giác sung sướng khó tả.
Dường như ký ức về người đàn ông này đã biến mất, nhưng vết thương mà anh ta để lại cho tôi thì khắc sâu vào xương và không thể nào lành lại.
Tôi ác ý thốt lên:"Lục Cận, bộ dạng hiện tại của anh khiến tôi phát ốm."
04
Lục Cận trông như bị đấm vào đầu, anh nhìn tôi với vẻ không thể tin được, như thể những gì tôi vừa nói không phải là từ ngữ, mà là một nhát dao đâm thẳng vào anh ấy.
Tôi thấy mặt anh tái nhợt đi.
Nhưng tôi không có cảm xúc gì với anh ta.
Trong miệng Hà Lộ, đây là người đàn ông khiến mình cảm thấy tiếc từng sợi tóc.
Tôi sẽ bất chấp mưa để che cho anh ấy không ướt, tôi sẽ thức trắng đêm vì anh ấy đau bụng và nấu thức ăn cho anh ấy, tôi theo anh ấy hàng ngàn dặm đến thành phố không có người quen này.
Tôi chợt cảm thấy tình yêu thực sự là một thứ gì đó cứng rắn và mong manh.
Khi tình yêu còn sống, thì dù có trải qua bao sự huấn luyện và đòn roi nào đi chăng nữa, nó cũng không thể để nó lụi tàn.
Nhưng chỉ cần một cơn sốt cao, tình yêu này sẽ bốc hơi không dấu vết.
Người đàn ông trước mặt tôi có vẻ mặt buồn bã như vậy, nhưng tôi không cảm thấy đau khổ chút nào.
Tôi thậm chí không thèm nhìn Lục Cận, dứt khoác quay người nằm ngủ.
...
Trong vài ngày ở bệnh viện, Lục Cận gần như sống ở đây.
Anh ta xin nghỉ phép và ở bên tôi không ngủ không nghỉ.
Nhưng tôi vẫn mặc kệ anh ta, sau khi xuất viện liền đến thẳng nhà anh ta thu dọn đồ đạc và tự mình thuê nhà ở.
Khi tôi rời đi, Lục Cận không ngăn cản tôi, anh ấy chỉ nhìn tôi kiên định từ phía sau với đôi mắt buồn bã.
“Em có quay lại không?” anh ta hỏi tôi
Tôi hờ hững liếc nhìn anh, lên xe rời đi.
Qua kính chiếu hậu, tôi thấy anh đứng bên đường nhìn về hướng xe chạy.
Tôi bắt đầu tò mò về mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi tự hỏi điều gì đã khiến tôi say mê người đàn ông này trong ba năm và tại sao mối quan hệ của chúng tôi lại trở nên phức tạp như vậy.
May mắn thay, tôi có thói quen viết nhật ký, mặc dù ký ức về Lục Cận đã biến mất nhưng tôi vẫn còn vài cuốn nhật ký dày trong ba năm qua.
Buổi tối tôi nằm trên giường, tay lật qua từng trang nhật ký của mình.
Những ghi chép về Lục Cận rất dễ tìm, bởi vì hầu hết nội dung trong những cuốn nhật ký này đều là về anh ấy.
Ngày 26 tháng 3 năm 2019.
"Tôi thấy một thanh niên trong thư viện, thật đẹp trai!"
Ngày 27 tháng 3 năm 2019.
"Hôm nay tôi bị ngất xỉu vì hạ đường huyết. Có người cho tôi một viên kẹo. Đó là thanh niên đẹp trai ngày hôm qua. Ở khoảng cách gần tôi cảm thấy còn đẹp trai hơn thế. Trong mắt anh ấy có cả những vì sao!"
Ngày 28 tháng 3 năm 2019.
"Hôm qua, thanh niên đó lại đến hỏi tôi có thấy đỡ hơn không. Tôi cảm thấy khi nói chuyện với cậu ấy, tôi căng thẳng đến mức không thể mở miệng. Tệ hơn nữa, tim tôi lệch một nhịp!”
...
Trang này qua trang khác chứa đầy suy nghĩ của cô gái, hóa ra Lục Cận chỉ dùng một viên kẹo mà đi thẳng vào trái tim tôi, không để lại chút gì.
Sau đó, nhật ký của tôi toàn là về Lục Cận.
Anh ấy thường đến thư viện, đọc sách anh ấy đọc rất cao cấp, thậm chí có những cuốn sách tiếng Đức mà tôi không hiểu chút nào.
Thậm chí, để kéo gần khoảng cách tôi còn tự học tiếng Đức và bắt đầu nói chuyện với anh ấy một cách vụng về.
Lục Cận khá lạnh lùng và không bao giờ chủ động bắt chuyện với tôi, nhưng tôi vẫn tìm kiếm anh ấy không mệt mỏi.
Khoảng thời gian đó tâm tình của hắn tựa hồ không được tốt, ngay cả lúc đọc sách hắn cũng cau mày, có vẻ có chút u ám.
Tôi luôn vắt óc tìm chuyện để nói với anh ấy, kể cho anh ấy nghe những câu chuyện cười chẳng buồn cười chút nào, và nhất quyết rủ anh ta đi ăn tối sau nhiều lần bị từ chối.
Sau khi kiên trì trong ba tháng, anh ta mỉm cười bất lực với tôi khi tôi viện cớ để đi chơi cùng anh ấy một lần nữa.
Đó là lần đầu tiên anh cười với tôi cũng là lần đầu tiên anh hứa đi chơi với tôi.
Ngày hôm đó là ngày bắt đầu mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi lật từng trang nhật ký, nội dung trên đó hoàn toàn xa lạ, nhưng cảm xúc lại rất quen thuộc.
Tôi cảm thấy khó chịu khi Lục Cận từ chối tôi, và rất vui khi anh ấy đồng ý với tôi, ngay cả nét chữ cũng tràn đầy niềm vui, một trái tim nghiêm túc như vậy, ngày này qua ngày khác được viết ra trên giấy.
Xuyên qua tờ giấy hơi ố vàng, tôi còn có thể nhìn thấy nét chữ non nớt tả chi tiết khuôn mặt nằm trên bàn, đang cau mày hoặc cười toe toét, từng nét từng nét vẽ ra mọi thứ về Lục Cận.
Trên thực tế, hai năm đầu tiên với Lục Cận khá hạnh phúc.
Mặc dù anh ấy luôn thờ ơ và chưa bao giờ nói thích tôi nhưng anh ấy vẫn chăm sóc tôi rất tốt trong cuộc sống.
Vì tôi nói muốn ăn bánh gia truyền nên tối anh sẽ đi khắp nửa thành phố để mua cho tôi.
Cũng cùng nhau đi dạo phố Chu Khâu, anh cởi áo khoác rồi khoác cho tôi, cau mày bảo sao chỉ biết đẹp mà không biết mặc ấm hơn.
Trong đêm đông sâu thẳm, anh sẽ ôm tôi, ủ ấm đôi bàn tay và bàn chân lạnh cóng cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ.
Vào thời điểm đó, nhật ký của tôi tràn ngập sự ngọt ngào và hạnh phúc từ những dòng chữ.
Tôi đã tìm được người mình yêu và tôi nghĩ người ấy cũng yêu tôi.
Dù anh chưa bao giờ nói ra, nhưng rất nhiều cô gái thích anh ấy, tại sao anh ấy lại chọn tôi và không bao giờ chia tay tôi?
Tôi ngồi trên giường và đọc từng câu.
Đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ba năm của tôi.
Sau đó, Bùi Mạn trở lại làm cho mọi thứ đảo lộn.
Ban đầu tôi không để ý lắm đến Bùi Mạn, người yêu cũ đã chia tay hai năm, tôi không nghĩ cô ấy có vấn đề gì.
Lục Cận cũng không giấu tôi, đưa tôi đi ăn cùng Bùi Mạn khi cô ấy trở về.
Tôi luôn cho rằng hai người họ là người yêu cũ quen nhau rồi chia tay, không nên xuất hiện trong cuộc đời của nhau nữa, người yêu hiện tại của Lục Cẩn chỉ có thể là tôi.
Nhưng kể từ đó, thái độ của Lục Cận đối với tôi đã thay đổi.
Anh ấy không khoác áo cho tôi nữa, anh ấy không vòng tay ôm lấy tôi, và anh ấy không đi dạo cùng tôi nữa.
Mỗi lần tôi muốn ôm anh từ phía sau, anh ấy lại gạt tôi ra và nói một cách thiếu kiên nhẫn:
"Nóng quá, đừng ngủ cạnh anh."
Qua một đêm, người yêu tôi thay đổi hẳn diện mạo, tình yêu anh dành cho tôi dường như phai nhạt đi rất nhanh.
Lục Cận bắt đầu liên lạc với Bùi Mạn ngày càng thường xuyên hơn.
Nhiều khi nửa đêm tỉnh dậy, tôi phát hiện xung quanh không có ai, Lục Cận thì nhốt mình trên ban công hút thuốc, tàn thuốc vương vãi khắp sàn.
Mặc dù tôi ở bên cạnh anh ấy, nhưng nhìn anh ấy trông thật cô đơn.
Lúc đó tôi mới biết người trong tim anh chưa bao giờ là tôi.
Lúc đó tôi ngây thơ biết bao, tôi luôn cho rằng chỉ cần được ở bên anh, anh sẽ luôn nhận ra tâm tư của chính mình.
Và sự thật phũ phàng hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Một đêm tỉnh dậy, phát hiện Lục Cận không nằm cạnh, tôi đang định ra ngoài tìm anh ấy thì lại nghe thấy tiếng cãi vã the thé ngoài ban công.
Ở cạnh Lục Cận hơn hai năm, cảm xúc của anh ấy luôn bị kìm nén.
Đôi khi tôi thậm chí có cảm giác rằng vì anh ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì nên không gì có thể khiến anh ấy xúc động.
Ngay cả khi chúng tôi cãi nhau, anh ấy cũng chỉ lạnh lùng nhìn tôi tức giận, anh ấy chưa bao giờ cãi lại hay dỗ dành tôi.
Cuối cùng, tôi là người bình tĩnh lại, quay lại tìm anh trong tuyệt vọng, và anh sẽ không thèm quan tâm đến tôi nữa.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mất kiểm soát như vậy.
Tôi trốn trong góc và nhìn anh ta tranh cãi với người bên kia điện thoại với đôi mắt đỏ hoe, và dưới đất đầy tàn thuốc.
Anh ta đau khổ nói: "cô bỏ đi bỏ tôi ở chỗ này như một con chó, hiện tại lại làm như không có chuyện gì đến tìm tôi?"
"Bùi Mạn, cô có biết năm đó tôi sống như thế nào không? Cô là đồ không có trái tim!"
Bùi Mạn ở đầu dây bên kia nói cái gì lại khiến Lục Cận mệt mỏi xoa xoa mặt nói:
"Đúng vậy, tôi ở cùng cô ta chính là muốn chọc tức cô, thì sao, cô không muốn tôi thì vẫn có người muốn ở bên cạnh tôi!"
Tôi đứng ngây người trong góc, đầu óc trống rỗng.
Những lời này giống như một mũi tên sắc bén, xuyên qua trái tim tôi, khiến tôi đứng yên một chỗ.
Sau đó tôi mới nhận ra rằng tình yêu mà tôi nghĩ rằng tôi có trong hai năm qua chẳng qua chỉ là một bước thụt lùi.
Là Lục Cận tức giận khi Bùi Mạn đã ra nước ngoài, nhưng tôi chịu sự tức giận đó thay cô ta. Thảo nào có rất nhiều người theo đuổi anh ấy nhưng anh ấy lại chọn tôi.
Hóa ra anh ấy không chọn tôi, mà bởi vì tôi là người theo đuổi gần nhất, và anh ấy tình cờ cần một công cụ như vậy để chọc giận Bùi Mạn, vì vậy anh ấy đã tìm tôi.
Không phải anh ấy chọn tôi, nhưng chỉ cần người đó không phải Bùi Mạn, thì ai cũng được.
Mà cái gọi là hạnh phúc ngọt ngào mấy năm nay, tình yêu chân thành của tôi, hóa ra chỉ là một câu nói trong lòng anh: “Chọn ai cũng được.”
Tôi thu mình vào một góc, đầu óc rối bời.
Khi thực sự khó chịu đến cực điểm, người ta lại trở nên tê liệt, đau đớn trong lòng và nội tạng rối loạn đều giảm bớt.
Tôi chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, tôi mệt mỏi lắm rồi, chỉ đứng thế này thôi cũng đã cạn kiệt sức lực rồi. Ngay cả bộ não hỗn loạn của tôi vẫn đang dành thời gian để suy nghĩ, nhưng Lục Cận đã đúng.
Những năm qua, đúng là tôi đuổi kịp, anh ấy chưa bao giờ chủ động đáp lại tôi.
Cứ tưởng anh ngại nói chuyện yêu đương vì ngại, nhưng hóa ra anh không yêu thật lòng.
Người hắn yêu, từ đầu đến cuối, đều là người khác.
Tôi quên mất làm thế nào tôi trở lại giường vào ngày hôm đó.
Đêm đó, Lục Cẩn không về phòng ngủ.
Hai chúng tôi, một người ngoài ban công và một người trong phòng ngủ, cả hai chúng tôi đều không thể ngủ được vì người mình yêu.
Thế nhưng gặp nhau vào buổi sáng hôm sau, tôi vẫn nở một nụ cười ôn tồn hỏi anh như thường:"
Buổi sáng muốn ăn cái gì, em làm trứng luộc cho anh nhé?"
Bây giờ nghĩ lại, tôi không hiểu tại sao lúc đó mình lại hèn hạ như vậy.
Rõ ràng tôi cũng là một người rất tự tin.
Nhưng sau đó tôi đã tìm ra lí do, bởi vì lúc đó tôi yêu Lục Cận rất nhiều.
Tôi biết rằng một khi tôi mở miệng, Lục Cận sẽ có một lý do chính đáng để chia tay.
Và tôi không thể mất anh ấy, tôi không thể chịu được điều đó xảy ra.
Vì vậy, tôi chỉ có thể khâu lại lồng ngực bị vỡ và âm thầm rỉ máu trong tim.
Chia tay là một kiểu thỏa mãn đối với Lục Cẩn, nhưng đối với tôi lúc đó, nó chẳng khác gì một cuộc hành quyết.
Kể từ đó, tình yêu này đã trở thành một loại cực hình.
Lục Cận và Bùi Mạn, cả hai đều là những người kiêu hãnh, cho dù yêu nhaun cả hai đều không chịu cúi đầu trước.
Cuộc giằng co này kéo dài mãi mãi, nhưng tôi là người duy nhất bị thương, ngày ngày rỉ máu.
Nếu hai cuốn nhật ký trước chứa đầy hạnh phúc tươi sáng, thì cuốn nhật ký này chứa đầy nỗi đau đen tối.
Tôi đã từng co ro một mình trong góc, trái tim tôi rõ ràng đã tan nát, nhưng tôi vẫn ôm lấy Lục Cận không chịu buông tay.
Uống thuốc độc để giải khát.
Lục Cận, đối với tôi, là chai rượu độc đó.