Từ Chiêu làm việc với tốc độ cực kỳ nhanh.

Tần Tư Tranh còn chưa kịp thích ứng với thân phận mới, hắn liền gọi điện thoại kêu cậu đi công ty ký hợp đồng.

Cậu đeo khẩu trang đội mũ, tận lực điệu thấp mà kêu taxi đi đến công ty.

Cao ốc Thánh Ngu cao vút trong mây, Tần Tư Tranh dựa vào vỏn vẹn một chút ký ức đi tới thang máy, ấn nút đi lên. Đứng ở bên trong là một người đàn ông đang thấp giọng mắng chửi người.

"Cậu nói không diễn liền không diễn? Cái gì gọi là Tần Tư Tranh không diễn trò? Cậu ta là thứ đồ gì? Có Lục Tiện Thanh ở đây, cậu nghĩ cậu ta còn có đường lui sao? Sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ bị chôn vùi, sao cậu phải gấp?"

"Tầng ba mươi bảy, cảm ơn."

Với giọng nói lớn và cử chỉ cũng lớn của mình, không thể tránh khỏi việc một ngày nào đó hắn ta sẽ bị đánh. Nhưng là người liên quan, Tần Tư Tranh đã lịch sự bước sang một bên.

Người đàn ông đang mắng chửi liếc nhìn Tần Tư Tranh: "Còn đứng ngốc ở đó làm gì, ấn đi."

Tần Tư Tranh dừng một chút, nửa ngày sau mới ý thức được là hắn đang ra lệnh cho mình, vì vậy giơ tay lên ấn giúp hắn tầng ba mươi bảy.

"Tần Tư Tranh mười bốn tuổi liền xuất đạo, ngu ngốc mấy năm qua cũng mới mười tám tuổi, cậu năm nay đã hai mươi mốt rồi! Cậu ta có kim chủ cậu cũng muốn có? Cậu thanh thuần bạch khiết xuất đạo đến bây giờ cũng muốn bị bao dưỡng, nói bóng nói gió?" Người đàn ông vẫn luôn nhằm vào cậu mà mắng.

Tần Tư Tranh dựa vào tay vịn tích hợp của thang máy, có chút nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ lại lấy thân thể mới mà cho hắn hai đấm sao?

"Ầm!"

Thang máy đột nhiên chấn động một chút rồi ngừng lại, giọng nói của người đàn ông cũng ngừng, hắn ta theo bản năng đập cửa mà mắng.

"Cái thứ thang máy hỏng này!"

Hắn hoảng loạn mà đưa tay lên muốn ấn nút khẩn cấp trong thang máy, bỗng nhiên có một bàn tay vươn lên phía trước hắn ta.

Bàn tay đó được điêu khắc như xương mai, mảnh khảnh và mịn màng, giống như đồ sứ trắng tinh xảo dưới ánh đèn.

Đó là một đôi bàn tay có thể mê hoặc hàng nghìn người, theo bản năng nghề nghiệp người đàn ông liếc nhìn người bên cạnh mình.

Dáng người mảnh khảnh như lá liễu mọc, khẩu trang và mũ che gần hết khuôn mặt, đôi mắt lộ ra bị hàng lông mi che khuất, đuôi mắt hơi cong lên.

Thang máy lại "ầm" một tiếng, người đàn ông vô thức nắm lấy tay vịn trong thang máy, kéo suy nghĩ trở lại, giây tiếp theo liền nhìn thấy thanh niên mảnh khảnh kia vươn tay cấp tốc đem mỗi một tầng ấn sáng lên. Thời điểm lên đến tầng mười chín thang mày nhanh chóng đi xuống rồi đột nhiên dừng lại.

Người đàn ông liếc mắt nhìn, thanh niên nghiêng đầu tựa hồ như đang cân nhắc cái gì, hắn mới vừa muốn nói chuyện liền thấy hai tay cậu thanh niên chống ở hai bên cửa thang máy.

"Đừng lộn xộn, vạn nhất hỏng thì sao..."

Lời còn chưa dứt, thanh niên mảnh khảnh đột nhiên kéo...hai cửa thang máy mở ra? Cứ trực tiếp như vậy mà kéo ra?

Người đàn ông trợn mắt há hốc mồm, điện thoại di động trên tay "lạch cạch" một tiếng rơi xuống mặt đất.

Thanh niên đi ra khỏi thang máy hai bước, đột nhiên dừng bước quay người lại, hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay.

Người đàn ông như vừa tỉnh mộng, bước nhanh, hướng về phía cậu mà đi tới, "Có chuyện gì sao?"

"Cứu anh." Tần Tư Tranh đưa tay chỉ phía sau hắn.

Đèn báo hiệu tầng điên cuồng tắt, ngay sau đó là một trận chấn động lớn trên mặt đất, và rồi thang máy tiếp đất.

Tim người đàn ông như muốn ngừng đập, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói lời cảm ơn: "Thật lợi hại, có thể dùng tay không mở ra cửa thang máy, không biết ngài xưng hô như thế nào?"

Tần Tư Tranh vươn tay đem khẩu trang kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh tú cực kỳ chói mắt, môi mỏng khẽ mở.

"Tần Tư Tranh."

Người đàn ông toát mồ hôi lạnh, trực tiếp đứng tê liệt tại chỗ.

Tần Tư Tranh dựa vào ký ức tìm tới phòng hội nghị, Từ Chiêu đang trò chuyện vui vẻ cùng một người đàn ông, Tần Tư Tranh suy đoán hẳn là người phụ trách bên chương trình 《 Mang theo bảo bối đi du lịch 》.

"Lấy khẩu trang xuống đi, đây là người phụ trách bên《 Mang theo bảo bối đi du lịch 》Hồ Thành, gọi Hồ ca." Từ Chiêu nói.

Tần Tư Tranh cởi khẩu trang cùng mũ, lộ ra cặp chân mày thon dài như tranh vẽ, một lọn tóc đen rơi trên trán bị cậu tùy ý hất tung. Vẻ thanh lãnh cùng mềm mại xen lẫn với nhau khiến người nhìn không khỏi hoa mắt.

Sau khi Từ Chiêu giới thiệu xong, cậu lễ phép chào hỏi: "Hồ ca."

Trong giới này không thiếu mỹ nhân, nhưng vẻ đẹp của Tần Tư Tranh vẫn khiến cho Hồ Thành sửng sốt tại chỗ hai giây.

"Thật sự rất đẹp." Khó trách ai cũng muốn giữ lấy cậu, cho dù tính tình có không tốt, ngủ một lần cũng đáng.

Tần Tư Tranh có độ nhạy cảm rất cao đối với nguy hiểm, ánh mắt của người đàn ông này làm cho cậu cực kì muốn ra tay đánh nứt đầu của hắn ra.

Thấy sắc mặt Tần Tư Tranh không tốt lắm, Từ Chiêu sợ cậu đánh nhau với người ta, cũng sợ người phụ trách bên này đổi ý, vội vàng hỏi: "Nếu như anh hài lòng, chúng ta mau ký hợp đồng đi! Lát nữa Tư Tranh còn có việc phải làm, đúng không?"

Tần Tư Tranh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, buông lỏng bàn tay ra.

Từ Chiêu run sợ trong lòng mà nhìn chằm chằm vào việc ký kết hợp đồng, tầm mắt thỉnh thoảng lại đảo qua khuôn mặt của Tần Tư Tranh.

Hắn luôn cảm thấy vừa rồi Tần Tư Tranh mới nhìn Hồ Thành bằng ánh mắt tràn ngập sát khí, vội vàng làm xong thủ tục liền đuổi hắn đi.

Cảm thấy nhẹ nhõm hơn, Từ Chiêu chợt nhớ ra rằng mình đã tìm được một trợ lý mới cho Tần Tư Tranh, hôm nay để cậu xem có phù hợp với mình không.

Giang Khê ngồi đợi ở trong phòng làm việc, vừa thấy hai liền lập tức đứng dậy, đi tới: "Từ ca, Tần ca."

Thiếu niên biết đến "chiến công vĩ đại" của Tần Tư Tranh, một tháng đổi chín người trợ lý, thật cẩn thận mà nắm chặt tay cùng cậu chào hỏi: "Tần ca, em gọi là Giang Khê."

Tần Tư Tranh nhìn hắn cong cong mắt cười, bên má hiện lên hai núm đồng tiền nhợt nhạt, nụ cười này giống như tản ra cả tinh hà.

Giang Khê nhỏ giọng: "Ca, anh thật là đẹp mắt."

Từ Chiêu lòng nói phí lời, là hắn không ngừng không nghỉ làm việc hết sức, nếu không dễ nhìn đã sớm ngỏm tại cái giới giải trí này rồi.

"Nửa tháng sau khi ký hợp đồng sẽ bắt đầu ghi hình, tối nay sẽ chính thức tuyên bố cậu gia nhập, cậu cũng mở phát sóng trực tiếp nói một tiếng, nếu có người mắng, cậu cứ coi như bọn họ đang đánh rắm, đừng cố chấp."

Tần Tư Tranh gật đầu: "Em biết."

"Điện thoại di động tôi trả lại cho cậu, thế nhưng cậu không thể lên weibo làm loạn nữa, có biết hay không!"

Tần Tư Tranh vốn cũng không thích chơi điện thoại, nhận lấy rồi nhìn lướt qua, Từ Chiêu đã thực sự chụp lại cảnh "trân quý sinh mạng, rời xa Lục Tiện Thanh" vào ngày hôm đó và đặt nó làm hình nền màn hình khoá trên điện thoại của cậu, thức thời khích lệ cậu.

《 Mang theo bảo bối đi du lịch 》lựa chọn hình thức mỗi một tuần công khai một khách quý, và nó đã đủ nổi tiếng trước khi bắt đầu ghi hình.

Đã công bố được bốn vị khách quý, Tần Tư Tranh chính là người cuối cùng.

Vừa mới thông báo không tới mười phút, toàn bộ tổ tiết mục liền bị mắng lên top 1 hot search.

【 Giới giải trí không có ai sao? Các người tìm phân chuột đến để làm hỏng nồi cháo này? 】

【 Tôi đã xem một chương trình tìm đường chết, nhưng tôi chưa từng thấy chương trình nào tìm đường chết như thế này. Đây là lần đầu tiên tôi từ bỏ xem một chương trình trước khi nó được ghi hình, bye bye. 】

【 Sức mạnh của tư bản thật là tuyệt vời a, Tần Tư Tranh cậu ta tiện thành như vậy, còn có thể có tài nguyên? Coi khán giả như rau hẹ hả, nghệ sĩ như vậy không bị phong sát sao? 】

【 Khó trách hai ngày trước lại đi xin lỗi Văn Lịch đây, hoá ra là muốn quay trở lại, tôi còn tưởng rằng không ăn chén cơm này cơ chứ? 】

【# tẩy chay Tần Tư Tranh # Cậu ta xuất đạo có thể mạnh mẽ áp được Tứ ca? Kỹ năng diễn xuất kém thành như vậy thật sự cho rằng tất cả mọi người đều là người mù sao? Một đường tài nguyên tốt như thế, tìm đường chết cũng không bị phong sát, nói sau lưng không có kim chủ ai tin. 】

【[ link ] Tôi đã sớm nói cậu ta có kim chủ, và không chỉ có một. Tuyến thời gian đều được viết rõ rõ ràng ràng, mà fan vẫn còn giả mù được, phục rồi. 】

【# Tần Tư Tranh cút ra khỏi bảo bối đi du lịch # thảm vẫn là Tứ ca thảm, cả ngày đều bị thủy quân ăn vạ, đáp lại cũng thấy buồn nôn, không trả lời liền sốt ruột. Lại còn đòi làm đối thủ, cậu ta xứng làm đối thủ của Tứ ca sao? 】

【 Tổng hợp tư liệu đen của Tần Tư Tranh! Đùa giỡn đại bài, mua hot search, xa lánh các nghệ sĩ cùng thời, đánh đập trợ lý, không thiếu gì cả, bấm vào sẽ thấy! 】

Tần Tư Tranh nhìn bình luận che ngợp trời, người đều muốn nứt ra rồi, nhân phẩm nguyên chủ đến cùng có bao nhiêu kém a, lật nửa giờ cũng không thấy mấy bình luận vì cậu mà nói chuyện.

Giang Khê lắp camera, kiểm tra góc độ, lo lắng nói: "Ca, không bằng chờ lát nữa rồi hãy phát sóng trực tiếp, đợi bọn họ bình tĩnh lại đã."

Tần Tư Tranh xoa xoa lỗ tai, nói: "Đưa đầu ra là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, tôi mới không đi làm cái đồ rụt đầu, rụt đầu thì gọi là cái gì?"

Giang Khê nhanh miệng: "Con rùa."

Nói xong, trong nháy mắt liền che miệng lại, nguy rồi lỡ nhanh miệng, Tần Tư Tranh khẳng định rất tức giận.

Tần Tư Tranh hít sâu một hơi, tự an ủi mình, mấy câu nói như vậy có thể làm tổn thương cậu hơn võ sĩ sao?

Sau khi đã hoàn thành việc huấn luyện tâm lý, cậu mỉm cười rồi nhìn vào máy quay. Bởi vì trước đây luôn luôn đi thi đấu cho nên cậu đối với ống kính chẳng hề khiếp đảm.

Nụ cười của cậu mới vừa hiện lên ở trên mặt: "Chào..."

Nền tảng phát sóng trực tiếp liền sụp đổ.

Giang Khê: "... Ca, đỉnh lưu là như vậy, là sự khẳng định đối với anh, là phúc khí a."

"Người người hô đánh được gọi là đỉnh lưu, vậy thì xác thực rất đỉnh." Tần Tư Tranh nhìn hắn nở một nụ cười, nói: "Câu nói kia nói như thế nào nhỉ, phúc khí này cho cậu, cậu có muốn hay không?"

Giang Khê run cầm cập xua tay.

Đợi một hồi, lại lần nữa lên phát sóng trực tiếp, Tần Tư Tranh điều chỉnh tốt biểu tình, một lần nữa hướng ống kính chào hỏi: "Chào mọi người, tôi là Tần Tư Tranh, vừa nãy bình đài bị bắn rớt, quá yếu đuối."

【 Ngu ngốc lăn, ngu ngốc lăn, ngu ngốc cút!! 】

【 Còn dám phát sóng trực tiếp a? Xem ra thật sự là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, cầu xin cậu lui ra khỏi bảo bối đi du lịch được không? Tôi còn muốn nhìn Thu ca ca đây, cậu đừng làm tôi buồn nôn có được không? 】

Giang Khê nhìn biểu tình của Tần Tư Tranh cũng thay đổi, nhớ tới việc Từ Chiêu bàn giao, nhanh chóng viết một tờ giấy cho Tần Tư Tranh xem: Ca, bình tĩnh, coi như bọn họ đang đánh rắm.

Tần Tư Tranh cười khúc khích, như tinh hà tán loạn, đôi mắt sáng lên, cong cong như hình trăng lưỡi liềm, làn đạn bị nụ cười kinh diễm này của cậu làm cho sửng sốt, ngừng lại hai giây.

Giang Khê nhỏ giọng nhắc nhở, "Ca, nói một chút chuyện tạp kỹ."

Tần Tư Tranh nhìn về phía bản thảo Từ Chiêu đã chuẩn bị sẵn, theo thói quen nhếch khóe miệng rồi nói: "Bảo bối đi du lịch là show tống nghệ tôi rất thích, mùa nào tôi cũng đều theo dõi, lần này có thể được tham gia tôi cảm thấy phi thường vinh hạnh."

"Bản thân tôi rất thích trẻ con, cũng rất mong chờ chuyến hành trình mới lần này, hy vọng có thể mang đến cho các bạn nhỏ một hồi ức tốt đẹp, cũng hy vọng có thể mang đến cho mọi người một Tần Tư Tranh hoàn toàn mới."

【 Khách quý mùa này liền gặp phải xui xẻo a, có phải lần này lại muốn mua kịch bản không? Lần này lại định bịa đặt người nào phẫu thuật thẩm mỹ a? 】

【 Chúng tôi không muốn nhìn thấy một Trần Tư Tranh hoàn toàn mới a, chúng tôi chỉ hy vọng cậu có thể cút ra khỏi giới giải trí, vĩnh viễn cút khỏi tầm mắt của chúng tôi. 】

【 Trước đây, thời điểm đi diễn trong đoàn phim Hoa Hạ, một tháng Tần Tư Tranh thay đổi bảy người trợ lý sinh hoạt đi. Ngày hôm nay tôi liền đem lời nói ra ở đây, Tần thiếu gia không kiên trì được một tập liền muốn lui, nếu như không đúng tôi liền xây dựng một trường tiểu học hy vọng cho địa phương, cũng coi như an ủi các em nhỏ bị Tần Tư Tranh gieo vạ. 】

【 Tần Tư Tranh mặt vẫn rất là đẹp nha, người qua đường không quan tâm dưa, dựa vào liếm mặt liền thăng thiên, mặt mũi như này còn muốn cái gì xe đạp a. 】

【 Cái đồ ngu ngốc ở phía trước từ đâu tới a, fan cũng không cần giả làm người qua đường, Tần Tư Tranh nhà ngươi chưng luộc cùng ai, hợp tác cùng ai, người đó liền xui xẻo, ngươi không biết? Lần này không phải lại đánh trẻ con đi? 】

Tần Tư Tranh biết rõ tình hình của mình, nhân viên quản lý có mọc tay như bạch tuộc cũng sẽ bị mệt chết, vì để cho bọn họ không tăng thêm lượng công việc, cậu dứt khoát không để cho Từ Chiêu an bài người cấm ngôn anti-fan.

Cậu tự động bỏ qua làn đạn, mỉm cười tiếp tục đọc bản thảo: "Lục ảnh đế là tiền bối tôi vô cùng kính trọng, cũng là diễn viên tôi vô cùng yêu thích, mỗi một bộ phim của anh ấy tôi đều xem."

【 Cũng đừng, cách Tứ ca của chúng tôi xa một chút, cậu đừng xem phim điện ảnh của anh ấy, tôi sợ Tứ ca ngại bẩn. 】

【 Bảo bảo tương lai có tính toán gì không? Mong đợi chương trình tạp kỹ mới lần này của bảo bảo, ủng hộ bảo bảo! 】

【 Bảo bảo lớn rồi ô ô ô, mama yêu con, thế nhưng trước tiên đáp ứng mama phải tập trung vào sự nghiệp không được yêu đương, trừ phi cùng mama! 】

【 Nha nha nha lão công thật dễ nhìn, mama lệnh cho con mỗi ngày đều phải phát sóng trực tiếp đăng weibo, nghe không? Mama quỳ xuống để cầu xin con. 】

Tần Tư Tranh tinh mắt, từ trong đạn mạc lít nha lít nhít thấy được hai cái bình luận của fan, mím mím môi, đem viên môi châu đè ép, núm đồng tiền như ẩn như hiện.

"Tương lai sẽ chuyên tâm làm sự nghiệp, không nói chuyện yêu đương."

Theo sau mấy cái bình luận vừa rồi, liên tiếp cũng có một ít bình luận ủng hộ cậu, khích lệ cậu cố gắng lên, nhưng rất nhanh đều bị che mất.

Tần Tư Tranh trước sau đều mang theo ý cười, đáp lại mấy cái bình luận thiện ý, đem lời Từ Chiêu bàn giao nói xong, cùng bọn họ nói lời tạm biệt rồi tắt phát sóng trực tiếp.

Giang Khê tuy rằng thời điểm đầu có chút lo lắng, mà vài ngày như vậy tiếp xúc cùng, hắn là thật sự yêu thích Tần Tư Tranh, căm giận đem giấy viết bản thảo xé đến nát bét: "Bọn họ mắng đến cũng thật khó nghe! Em chỉ muốn xông vào đánh bọn họ!"

Tần Tư Tranh liếc mắt nhìn, nở nụ cười, hai núm đồng tiền như một vũng nước đường.

"Ca, anh không tức giận sao? Căn bản nhiều người như vậy cũng không biết rõ ràng chân tướng liền mắng anh, anh còn cười!" Giang Khê căm giận bất bình, chẳng lẽ các bài viết không tốt trước đây trên weibo đều là Tần Tư Tranh bị chọc tức mới có thể đăng!

Tần Tư Tranh giương mắt nhìn hắn: "Vậy tôi liền xem như chúng bị phản ra ngoài, dù sao đã là như vậy, vậy sau này đi mỗi một bước đều là tiến bộ, không tốt sao?"

Giang Khê hoàn toàn không thể hiểu được, yên lặng ở trong lòng lầm bầm: Lạc quan như vậy, nó thực sự có thể phản ra ngoài sao?

Hắn không biết, những chiến thắng trước đây của Tần Tư Tranh là từng quyền từng quyền đánh ra tới, là từ vô số vết thương, xương nứt chồng chất lên nhau mà đến được với chức nhà vô địch, cậu chưa bao giờ sợ thất bại.

Nếu ông trời đã cho cậu sống lại một lần nữa, cậu muốn đem Tần Tư Tranh trở lại đỉnh cao!

Nhưng... Cậu không biết một tí gì về giới giải trí a a a!

Thật muốn chết.

Tần Tư Tranh gục xuống bàn, co quắp thành con cá mắm, một bộ không có sinh khí ở trong lòng mắng nguyên chủ, sao lại có thể làm như vậy, thật sự chưa từng thấy có người nào bị hắc giống như nguyên chủ.

Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, một hashtag liền lặng yên không một tiếng động leo lên hot search.

# cười chết, Tần Tư Tranh nói muốn làm sự nghiệp #

Từ Chiêu vừa thấy được hot search, lập tức gọi video điện thoại đến: "Không tồi không tồi, kết quả cũng khá. Cậu trước đây không thích cười, lãng phí hai cái núm đồng tiền nhỏ. Sau này cười nhiều hơn một chút, cùng fan làm nũng cũng không chịu thiệt. Cậu mềm mỏng một chút, khi gặp phải câu hỏi không có cách nào trả lời, thời điểm đó liền đỏ mắt lên xin tha, các nàng đều thích dạng này."

Giang Khê ở một bên phụ họa: "Đúng đúng! Mặt ngoài thanh thuần giống tiểu cô nương, sau lưng thì là lsp(*)."

(*)lsp: / lǎo sè pī /老色批: tui thấy có nguồn ghi là phóng đãng, có nguồn ghi là kẻ háo sắc

Tần Tư Tranh nhìn bản thân mình ở bên trong camera, không thể phủ nhận, nếu dùng khuôn mặt này để làm nũng và cầu xin tha thứ, lực sát thương sẽ cực kì kinh người.

Lần phát sóng này trực tiếp đưa cậu lên top 1 hot search, thuận tiện thêm một cái bạo. Từ Chiêu rất hài lòng: "Lưu lượng chính là sinh mạng, hắc hồng cũng là hồng, trước tiên chúng ta sẽ giữ nhiệt độ như hiện tại, sau đó sẽ từ từ tẩy trắng, không nên nôn nóng, không nên gấp hiểu không?"

Tần Tư Tranh căn cứ bên trong nguyên tác, niệm tình Từ Chiêu là người đem cậu đi chôn, tín nhiệm gật đầu: "Nghe Từ ca an bài."

Từ Chiêu hoảng hốt, như vừa mới quay trở lại thời điểm ký với Tần Tư Tranh, kích động đến mức nước mắt lưng tròng: "Được được được, mấy ngày nay cậu cứ an tâm chờ tiến tổ. À đúng rồi, tôi tìm cho cậu cái phòng tập thể hình tập thử hai ngày, tham gia tạp kĩ rất phí sức lực, cậu đừng để vừa đến nơi, chương trình còn chưa quay xong cậu đã mệt lả trước."

Tần Tư Tranh trong lòng nói: Mình mà không có sức lực, mình có thể dùng một tay nhấc hắn giơ lên, còn có thể quăng thêm ba vòng.

Cho hắn thể nghiệm qua khoái cảm khi đi tàu lượn siêu tốc.

Từ Chiêu nói liên miên, cằn nhằn thông báo một đống, trọng điểm là nói cùng Giang Khê: "Nhìn chằm chằm Tư Tranh, không cho cậu ấy lên weibo đăng bài, không thì tôi đem đầu cậu vặt xuống dưới!"

Giang Khê rụt rụt cổ, nhìn Tần Tư Tranh: "Tần ca anh sẽ không lên weibo làm loạn đi?"

Tần Tư Tranh nghiêng đầu cười, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, chống cằm suy nghĩ một hồi, "Cái kia, tiểu Khê cậu hi sinh một chút, cho Từ ca đem đầu cậu vặt rơi, góp thêm phần thú vị cho sự trở lại của tôi?"

Giang Khê kinh hãi: "Không, không được a."

Từ Chiêu nhìn bầu không khí náo nhiệt ở bên kia, nhịn không được buồn cười, rồi lại mặt mày ủ rũ nghĩ: Chỉ danh tiếng như này thôi cũng đã đủ khó để gột rửa rồi, huống chi trên người cậu còn có ngọn núi lớn là Lục Tiện Thanh gắt gao đè ở đấy.

Cậu cùng ai nháo không nháo, nhất định phải nhằm vào Lục Tiện Thanh, đó đâu phải là người dễ chọc?

Bất quá cũng may, Tứ ca, người này cao lĩnh chi hoa, phim truyền hình cũng không diễn, trước mắt mà nói, trong vòng ba năm không thể cùng hắn có bất kỳ giao thiệp nào.

Không cần hoảng hốt.

————

Tác giả có điều muốn nói:

Tứ ca: Thật sao? Nó sẽ khiến anh hoảng sợ ngay lập tức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play