Xưa có Võ Tòng đánh hổ, nay có Tần Tư Tranh tay không đánh ngựa?

Mọi người ở đây thậm chí còn dụi dụi mắt, hoài nghi những gì mình nhìn thấy có phải là sự thật hay không.

Tướng mạo Tần Tư Tranh thiên về diễm lệ, làn da trắng mịn như sữa bò, thời điểm cong mắt cười hai lúm đồng tiền như một vũng nước đường, nhìn thế nào cũng là kiểu nhu nhược mềm yếu, sao, sao lại hung dữ như vậy a?

Tư Thiên Thu đột nhiên run lập cập, buổi sáng lúc ghi hình chương trình cậu ta bóp mình một cái, đại khái chỉ dùng một phần lẻ sức lực... đi?

Nếu cậu ta muốn dùng mấy quyền này đánh vào trên người mình, hắn có thể chết bất đắc dĩ ngay tại chỗ.

Ngay giây phút máy quay tắt, một tiếng "bốp" vang lên kéo ý thức An Ninh trở lại, cô theo phản xạ quay đầu nhìn về phía Lục Tiện Thanh, hắn cũng sững sờ, không dám tin chớp chớp mắt một cái, cái ly vỡ nát ở bên chân.

"Tứ ca, có phải cảm thấy sau lưng lạnh lạnh không?" Cô không nhịn được cười, nghẹn đến đau phổi, sau khi nhặt mấy mảnh thủy tinh vỡ xong trực tiếp heo chết không sợ nước sôi, gục xuống bàn cười đến run rẩy.

Lục Tiện Thanh liếc mắt nhìn cô một cái, An Ninh lập tức ngồi thẳng người, chốc lát sau lại bắt đầu cười, "Xin lỗi ha ha ha em thật sự không nhịn được."

Mấy hôm trước hắn còn nói đôi tay kia rất đẹp, hắn sẽ cứng, hiện tại cần phải tỉnh táo lại đi?

Hà Hạnh lấy cái chết khuyên can cũng không được, Tần Tư Tranh chỉ dùng một đôi tay là đã làm được, cô nhịn cười đi lấy hòm thuốc đến thay thuốc cho Lục Tiện Thanh, quãng thời gian trước thời gian đi diễn quá nặng, hắn còn bởi vậy mà cắt cổ tay, vì vết thương đơn giản và tương đối nông nên không phải vấn đề lớn gì.

Thời điểm cô trở lại, Lục Tiện Thanh tựa vào ghế như có điều suy nghĩ, "Mua con ngựa này đi."

"Có ý gì a?" An Ninh đặt hòm thuốc lên bàn, bảo hắn đưa tay ra.

Lục Tiện Thanh ngiêng đầu, lạnh nhạt bình tĩnh như trình bày sự thật, "Tay cậu ấy đỏ, có thể sẽ sưng lên, con ngựa này nếu đã biết đả thương người, nên giết chết."

An Ninh vừa nghe thấy lời này mặt mũi đều trắng bệch, "Tứ ca, anh bình tĩnh một chút, đó là ngựa của người trong thôn, không phải nuôi ở sân sau nhà em. Lại nói một con ngựa lớn như vậy cũng không phải con gà, thời điểm chúng ta mua nó thì nói thế nào, Lục Tiện Thanh cao lãnh chi hoa bởi vì Tần Tư Tranh đánh ngựa bị thương ở tay liền muốn đem nó giết chết, nếu mà truyền ra ngoài chị Hạnh Hạnh nhất định sẽ tự sát ngay tại chỗ, anh tha cho chị ấy đi."

"Ồ." Lục Tiện Thanh trầm ngâm một lát, quả nhiên không nói nữa, An Ninh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm hắn quả nhiên vẫn để tâm Hà Hạnh, Tứ ca còn có chút lương tâm.

"Tôi muốn chết dưới tay của cậu ấy.."

???

Lục Tiện Thanh nói: "Tôi muốn cậu ấy bẻ cổ tôi khi tôi kiểm soát cậu ấy."

An Ninh vẻ mặt mê man, suy nghĩ của lão biến thái quả nhiên không giống người bình thường lắm ha? Người khác thì héo tại chỗ, còn hắn thì càng hưng phấn hơn?

Lục Tiện Thanh đưa cổ tay ra chờ cô thay thuốc, rũ mắt xuống nhàn nhạt nói: "Bất quá, trước đó phải đem đôi tay kia trói lại, ở đầu giường của tôi có được không? Ngày mai bảo Hà Hạnh tìm người đổi giường thành giường sắt, giường ngủ hiện tại không trói được."

An Ninh "Ừ" qua loa, lưu loát băng bó vết thương, không định cùng hắn mặc sức tưởng tượng làm thế nào để giam cầm một bạn nhỏ đang ở cách xa ngàn dặm, giọng nói lạnh lùng từ trên đỉnh đầu truyền xuống: "An Ninh."

"Tứ ca, em không có năng lực chịu đựng tâm lý như chị Hà Hạnh, anh đừng tìm phiền phức cho em a!" An Ninh hoảng hốt.

Lục Tiện Thanh không nói gì, nhìn cô một cái, tự mình gọi điện thoại cho Hà Hạnh.

Hà Hạnh còn đang chờ đèn đỏ, nhìn thấy tên người gọi lập tức nhận máy, "Tổ tông, lại làm sao?"

"Hứa Tẫn Hàn bị thương."

Hà Hạnh không biết chuyện này, kinh hãi nói: "Tống nghệ xảy ra chuyện? Bị thương như thế nào, có nghiêm trọng không? Muốn đi thăm đúng không? Được, tôi lập tức an bài một chút."

Lục Tiện Thanh nói: "Tôi cũng không phải bác sĩ, đến nhìn hắn làm gì. Bất quá hắn bị thương, tống nghệ sẽ thiếu người."

"Aizz, cái này cũng là chuyện bất đắc dĩ, ngoài ý muốn mà ai cũng không... Chờ một chút." Trong đầu Hà Hạnh hiện lên một chữ "nguy" thật to, "Tứ ca, cậu không phải là muốn đi thay chứ... Không được!!!"

Lục Tiện Thanh nói: "Tôi rất thống khổ, sau khi nhìn tay cậu ấy rồi bắn ra lại càng thêm trống rỗng, loại cảm giác đó chị hiểu không? Chị có thể hiểu tôi, đúng không Hà Hạnh?"

Hà Hạnh muốn bẻ rơi vô-lăng xuống, gầm hét lên: "Tôi không hiểu cậu!!!"

Lục Tiện Thanh khẽ thở ra một hơi, ngữ khí tràn ngập cô đơn và tuyệt vọng, khiến cho lòng người cũng phải tan nát.

Hà Hạnh cắn răng, nhanh chóng tính toán ở trong đầu, không đáp ứng hắn thì không biết hắn sẽ làm ra cái gì, hơn nữa tính tình chán đời này của hắn khó bảo đảm sẽ không tự sát.

Cô cắn đến muốn nát răng rồi, hơi hơi lui một chút, "Tôi có thể đáp ứng cậu, thế nhưng ước pháp tam chương, không đáp ứng thì không có cửa, phạm vào lời nói cậu cũng phải lập tức cút trở về cho tôi!"

Lục Tiện Thanh vui vẻ đáp ứng: "Có thể."

**

Bên này, Tần Tư Tranh vừa đánh ngất ngựa xong, hơi hơi cử động cổ tay tê dại, cúi người ôm Hứa Tẫn Hàn đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu thì thấy tất cả mọi người đều đang hoảng sợ nhìn cậu, thậm chí còn lui về phía sau một bước.

Hung lệ lãnh tuyệt vừa thu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đều là khẩn trương, nhẹ giọng cẩn thận từng li từng tí một xác nhận lại lần nữa, "Đạo diễn, có phải.. Có phải bồi thường tiền không? Tôi không có tiền! Nhiều nhất là lấy thù lao đóng phim trả cho mọi người, như vậy có được không?"

Đạo diễn cũng choáng váng, theo bản năng mà sờ sờ cổ mình, bị gọi mấy lần mới phản ứng được, "Nói thế nào thì nói, cậu cũng thật lợi hại, cả tổ không ai dám tới gần con ngựa này, may mà có cậu! Cậu không cần bồi thường tiền đâu, yên tâm đi, bất quá tay cậu... Không sao chứ? Trần Nguyệt, nhanh tìm người kiểm tra tay cho Tiểu Tần."

Tần Tư Tranh thở phào nhẹ nhõm, hai lúm đồng tiền lại như suối nước đường.

Không cần bồi thường tiền là tốt rồi, cậu bây giờ còn nghèo lắm.

Tổ tiết mục có bác sĩ đi theo, bởi vì trước kia từng xảy ra sự cố, cho nên thời điểm quay chụp đều sẽ mang theo. Bác sĩ lập tức mang theo hòm thuốc lại đây, Tần Tư Tranh đưa tay cho cô kiểm tra.

"Ở đây có đau không?" Bác sĩ hỏi thăm nửa ngày, kỳ quái, sao hồng thành như vậy mà còn không kêu đau?

Mấy trợ lý đạo diễn tụ lại một chỗ nhỏ giọng thảo luận: "Làm sao bây giờ? Chương trình này còn muốn ghi hình nữa không? Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi thấy rất khó."

"Đoán chừng là phải ngừng, Hứa Tẫn Hàn bên kia cũng phải đưa ra lời giải thích đi, còn có bên đài nữa, lần này tổ chúng ta đều phải đền hết, haizz."

Tiểu Bánh Trôi gào khóc, làm thế nào cũng không dỗ được, hiện trường loạn thành một đoàn.

Liễu Miên Miên ôm bé trấn an, "Bánh Trôi ngoan, ba ba của con không sao, chú bác sĩ sẽ giúp ba ba, đừng khóc đừng khóc."

Cô cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm chăm trẻ con, chỉ biết theo bản năng vỗ lưng an ủi bé, ánh mắt vẫn luôn rơi trên người Tần Tư Tranh, cậu ấy cũng quá mạnh mẽ!

Chương trình đã phát sóng cả ngày, đạo diễn vẫn đang một mực nhìn chằm chằm lượng xem và lượng thảo luận buổi sáng, trực tiếp nghiền ép nhiệt độ của tống nghệ nửa đầu năm nay, bây giờ nói ngừng phát sóng?

"Như vậy, mọi người về nghỉ trước đi, Hứa thị đế bên kia có tin tức tôi sẽ thông báo cho mọi người sau."

Tư Thiên Thu cau mày nói: "Làm sao chúng tôi có thể tín nhiệm tổ tiết mục ẩn chứa mối nguy hiểm như vậy? Tôi không muốn ghi hình ở trong chương trình này nữa."

Đạo diễn đè xuống đáy lòng buồn bực, kiên nhẫn nhận lỗi: "Tiếp theo chúng tôi nhất định sẽ chú ý, con ngựa này cũng là bị dọa, mọi người không cần phải sợ."

Tư Thiên Thu cứng rắn nói: "Không thể! Tôi nhất định muốn lui ra!"

Tuy rằng đã cùng chương trình ký hợp đồng, nhưng lại phát sinh sự cố, nghệ sĩ cũng có quyền lui ra.

Lúc này trình độ giằng co trên mạng không thấp hơn so với hiện trường là bao, thậm chí còn gió tanh mưa máu hơn.

Camera trong sân trong nháy mắt xảy ra chuyện liền tắt, thời điểm Trần Nguyệt tới cũng bảo tắt đi, tổ của Tư Thiên Thu lại chưa kịp tắt, quay rõ rõ ràng ràng cảnh Tần Tư Tranh tay không đánh ngất ngựa.

【 Con mẹ nó Hứa Tẫn Hàn bị ngựa đá? Tôi đã nói rồi, Tần Tư Tranh quả thực là một tai tinh(*), đi đến chỗ nào thì xui xẻo chỗ đó. 】

(*) tai tinh/灾星/zāi xīng: ngôi sao thảm hoạ. Mô tả người hoặc vật gây ra thảm họa lớn hoặc mang đến xui xẻo. ( theo baike.baidu.com)

【 Cái này cũng không thể trách Tần Tư Tranh được? Bị ngựa đá tổn thương cũng không phải bị Tần Tư Tranh đá tổn thương, hơn nữa Hứa Tẫn Hàn đi lấy liềm(*) ai mà không sợ, ngươi là ngựa ngươi không sợ sao? Hơn nữa, nếu không có Tần Tư Tranh, bây giờ Hứa Tẫn Hàn vẫn còn đang nằm chuồng ngựa đây. 】

(*) cái liềm dùng để cắt cỏ á.

【 Tần Tư Tranh cút khỏi chương trình! Tần Tư Tranh cút khỏi giới giải trí! Tẩy chay Tần Tư Tranh! 】

【 Tần Tư Tranh tai tinh! 】

【 Chờ một chút? Vừa rồi xác thực là Tần Tư Tranh đúng không? Động tác thật lưu loát a, giống như nam chủ võ hiệp xuất hiện ở hiện thực, mỗi một quyền kia đều đánh vào trong lòng tôi, tôi chết tôi chết. 】

【 Cũng không cần cũng không cần, một đấm này đánh xuống người ngươi có khả năng thật sự sẽ chết, từng đấm nhỏ nện xuống ngực ngươi như búa của Thor, giải tán đi tỷ muội, thật đáng sợ. 】

【 Lúc Tần Tư Tranh cẩn thận từng li từng tí một hỏi có phải bồi thường tiền hay không làm tôi cười chết, kiến nghị thêm chủ đề, huy động vốn từ cộng đồng cho Tần Tư Tranh để bồi thường ngựa cho đoàn, tiểu tham tiền a ha ha ha ha ha. 】

【 Các tỷ muội đừng giữ tôi lại, ngày hôm nay tôi sẽ trực tiếp trèo tường, Tần Tư Tranh đẹp trai đến mức tôi phun nước, tôi con mẹ nó muốn yêu đương ngay tại chỗ. 】

【 Tỷ muội phía trước, internet không phải là nơi ngoài vòng pháp luật, kiên trì tuân thủ nguyên tắc bên trong.】

Ngoại trừ anti-fan tương đối cực đoan và một ít fan ăn tạp chăm chú gặm nhan, cũng có một số người xem tương đối lý trí hơn đưa ra nghi vấn về sự an toàn của khách mời trong chương trình.

【 Có chuyện gì với chương trình rách nát này vậy? Không đảm bảo được an toàn cá nhân? Mùa trước đã xảy ra vấn đề, mùa này cũng xảy ra vấn đề? Đây là đá phải chân, vậy nếu đá phải đầu thì làm sao? Liền chết à? 】

【 Thiên Thu ca ca rời khỏi cái chương trình trình vớ vẩn này đi, em rất lo lắng, chúng em không muốn anh tham gia cái loại chương trình không có lương tâm này, cầu xin anh, sau này cứ ca hát diễn xuất tốt là được. 】

【# Tổ tiết mục Bảo bối đi du lịch không còn ngựa # 】

Đạo diễn phái người đến bệnh viện, tùy thời báo cáo tình hình, chính ông cũng gấp đến độ xoay vòng quanh, "Tình huống thế nào? Sẽ không để lại di chứng chứ? Thật sao? Không có chuyện gì là tốt rồi không có chuyện gì là tốt rồi, Hứa thị đế muốn nói chuyện? Được."

Một giây sau, đạo diễn đưa điện thoại về phía mọi người.

Trên màn hình điện thoại hiện lên khuôn mặt có chút tái nhợt của Hứa Tẫn Hàn, hắn khẽ cười nhạt, "Cảm ơn Tư Tranh đã cứu tôi, hơi gãy xương một chút, không nghiêm trọng lắm. Mọi người đừng lo lắng cho tôi, tôi còn muốn quay trở lại quay chương trình đây."

Sự chuyên nghiệp của Hứa Tẫn Hàn toàn bộ giới giải trí đều biết, có một lần trời đông giá rét bệnh viêm dạ dày tái phát nhưng hắn vẫn tự mình xuống nước, sau khi quay xong cảnh kia hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh, đoàn làm phim mới phát hiện không thích hợp.

Đó cũng chính là bộ phim khiên hắn lấy được cúp thị đế.

Giọng Hứa Tẫn Hàn ôn hòa, cười nói: "Tôi rất xin lỗi vì đã gây phiền phức cho tổ tiết mục, để không làm chậm trễ tiến độ của chương trình, kỳ này tôi đã tìm một vị khách quý thay thế tôi, hy vọng mọi người sẽ giúp tôi chiếu cố Tứ ca và Tiểu Bánh Trôi."

Đạo diễn còn đang phát sầu đây, nghe hắn nói tìm được người thay thế liền liên tục đáp ứng, mặt mày hớn hở đến giữa chừng bỗng nhiên ngừng lại.

Ai?

Hứa Tẫn Hàn tìm ai?

Toàn bộ giới giải trí chỉ có một Tứ ca.

Lục Tiện Thanh.

Ngay cả phim truyền hình hắn cũng không đóng, mỗi năm diễn một bộ phim điện ảnh, quảng cáo đại ngôn lại càng không có, làm sao có khả năng hắn sẽ tham gia tống nghệ?

Khoé miệng đạo diễn quả thực muốn ngoác đến tận mang tai, đây chính là Lục Tiện Thanh a, thần tài tự mình đến cũng chỉ có thế thôi!

"Đương nhiên đương nhiên, cậu cứ dưỡng bệnh cho tốt, mong chờ ngày cậu sớm trở lại!" Đạo diễn thầm nghĩ, cậu cứ dưỡng thương cho tốt, ở lại bệnh viện thêm mấy ngày, tổ tiết mục chúng tôi bỏ tiền cũng không có vấn đề gì!

Hứa Tẫn Hàn muốn nói chuyện với con trai, đạo diễn lập tức đưa điện thoại cho Tiểu Bánh Trôi.

Sau khi thu liễm lại niềm vui, hắn chếch con ngươi nhìn lướt qua Tư Thiên Thu, "Em muốn lui ra đúng không, vậy chúng ta thương lượng chi tiết một chút."

Mặt Tư Thiên Thu tái mét, Lục Tiện Thanh tới tham gia tống nghệ?

Ngu ngốc mới lui ra!

Sự cay nghiệt trên khuôn mặt không còn sót lại chút nào, thay vào đó là một nụ cười ngọt ngào, "Đạo diễn vừa rồi tôi cũng quá sợ hãi, nếu hiện tại tôi lui ra thì mọi người đi đâu tìm người thay tôi, tố chất nghề nghiệp của chúng ta trong giới này là quan trọng nhất, tôi nhất định sẽ lưu lại."

Mặc dù trong lòng đạo diễn tự nhủ cậu có đạo đức nghề nghiệp cái rắm, nhưng trên mặt vẫn cười khanh khách, "Tứ ca đến cậu không sợ sao?"

Tư Thiên Thu bên ngoài cười cười, nhưng trong lòng đã mắng xong tám đời tổ tông của ông.

Tổ tiết mục dùng weibo chính thức công bố tin tức Hứa Tẫn Hàn bị thương, kiểm điểm sai lầm của bản thân, cam đoan sau này sẽ càng thêm nghiêm túc, đồng thời tuyên bố khách quý sẽ thay thế Hứa Tẫn Hàn ghi hình cho chương trình.

Khu bình luận trực tiếp nã pháo.

【 Tổ tiết mục đã bắt đầu nói mê sảng rồi sao? Cái trâu bò gì cũng dám thổi? 】

【 Nếu Tứ ca tới tham gia chương trình vớ vẩn này, tôi sẽ cưỡng hôn Tần Tư Tranh bằng lưỡi, lời nói này tôi đặt xuống đây. 】( Đừng, Tứ ca đấm vỡ mồm đấy:)))

【? Hình phạt này cũng được a, để tôi hôn lưỡi, tôi có thể hôn Tần Tư Tranh đến chuột rút đầu lưỡi. 】

【 Không thể nào, Tứ ca chưa bao giờ tham gia tống nghệ, ngay cả họp báo ra mắt phim điện ảnh cũng phải xem tâm tình. Hơn nữa trong chương trình vớ vẩn này còn có Tần Tư Tranh, hai người bọn họ là đối thủ a, làm sao có khả năng Tứ ca sẽ tham gia chương trình này? Có phải là một thần tượng mới xuất đạo gần đây tên là Lục Tiện Thanh không? 】

【 Tổ tiết mục vì cọ nhiệt độ mà không biết xấu hổ sao? Tìm người trùng tên đến để thay thế? Tôi để lại lời nói này ở đây, nếu Tứ ca thật sự tham gia chương trình này, tôi sẽ gọi Tần Tư Tranh là ba. 】

Hiện trường ghi hình không có điện thoại di động, đương nhiên cũng không biết trên mạng ồn ào dữ dội đến mức nào.

Phòng làm việc của Lục Tiện Thanh đăng weibo, @ Lục Tiện Thanh và Hứa Tẫn Hàn, tuyên bố tin tức hắn tham gia 《 Mang theo bảo bối đi du lịch 》, trực tiếp vả mặt bình luận.

【 Tôi thu hồi câu nói kia, Tần Tư Tranh cậu là Tiểu Phúc Tinh. Cảm ơn Tần Tư Tranh, cậu là ba ruột của tôi, tôi tới nhận ba. 】

【 Tham gia thật à? Quan hệ giữa Tứ ca và Hứa thị đế thật tốt, vì hỗ trợ mà ngay cả quy củ cũng phá vỡ, cảm động. 】

【 Điên rồi sao? Tần Tư Tranh không phải là đối thủ của hắn sao? Ngay cả ảnh đế cũng thiếu tiền? Đã nói không đứng cùng sân khấu với cậu ta cơ mà, tôi ói. 】

【 Tôi còn tưởng là cao lĩnh chi hoa đây, còn không phải vì tiền mà cúi đầu sao, hiện tại thăm dò sâu cạn trước, về sau có phải muốn đi tống nghệ kiếm tiền hay không? Giả bộ thanh cao cái gì. 】

【 Con mẹ ngươi, một bộ phim của Tứ ca giúp ngươi mua đủ mười ngàn hộp quà thanh minh xa hoa đấy, ngu ngốc. 】

So với tin vui và kỳ vọng trên weibo, Tần Tư Tranh chỉ thiếu chút nữa đã khắc lên trán mình hai chữ "không vui", cậu không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Lục Tiện Thanh.

Không có gì đâu!

"Ba ba, ba không vui sao?" Tiểu Cà Chua vươn tay cào vào lòng bàn tay Tần Tư Tranh.

Tần Tư Tranh đặt tay lên đầu Tiểu Cà Chua, cười nói: "Không phải, ba ba dọa con sao?"

"Không ạ, Tiểu Cà Chua sẽ bảo vệ ba ba!"

Sự nghiêm túc trong mắt bé khiến Tần Tư Tranh sửng sốt một chút, cậu đột nhiên nghĩ đến những đứa em trong cô nhi viện, những người cũng rất tin tưởng cậu.

Đời trước cậu đã đối mặt với vô số đối thủ còn cường đại hơn cậu, xương lông mày, xương mũi thậm chí cả xương sườn đều bị mạnh mẽ đánh gãy qua, cậu lúc đó mới mười tám tuổi, khuôn mặt vì bị thương nên có chút biến dạng nhỏ bé, nhưng cậu chưa từng thấy sợ hãi.

Nhưng Lục Tiện Thanh khác với những người đó, vẻ ngoài quá mức tuấn tú, toàn thân kiêng dè lạnh lùng, không biết là do kỹ năng diễn xuất trong ( Lục sinh) quá tốt hay là ý thức của nguyên chủ, cậu luôn cảm thấy Lục Tiện Thanh có hơi thở chết chóc thối rữa ở trong người. Chỉ cần một ánh mắt của hắn đã khiến cậu muốn động thủ theo phản xạ và cũng muốn chạy trốn.

Cái loại cảm giác tử vong này gần như làm cậu hít thở không thông, theo bản năng cậu có chút sợ Lục Tiện Thanh.

Không phải mỗi năm hắn chỉ đóng một bộ phim sao, ngay cả phim truyền hình cũng không đóng? Tại sao lại muốn tham gia tống nghệ?

Tần Tư Tranh có chút bất an, hít một hơi thật sâu, ở trong lòng nhắc nhở chính mình: Không thể động thủ, may mắn lần trước là ở phòng tập thể hình, lần này là quay chương trình, ngàn vạn lần không thể động thủ.

━━━━━━━━━━━

Tác giả có điều muốn nói:

Tứ ca: Hà Hạnh không hiểu tôi, nhưng em hiểu tôi đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play