11
Tôi tránh ánh đèn sân khấu trong hai tháng ở nhà bạn thân.
Chỉ sau khi xác nhận rằng Tần Hạ Vân và Cố Thần đã rút khỏi cuộc tìm kiếm vợ trên tang tin nóng, tôi mới dám quay trở lại Trung Quốc.
Tôi cũng có việc phải làm.
Trước khi tôi được gọi là Lục Niệm Niên, tôi có tên khác là Trần Niệm.
Cha tôi, Trần Anh, chẳng ra gì, thấy việc làm ăn khá lên, ông đuổi mẹ tôi ra ngoài và giúp đỡ tình nhân với đứa con gái ngoài giá thú.
Sau đó, tôi theo họ mẹ và đổi tên thành Lục Niệm Niên.
Mẹ ốm nặng không xuống giường được, tôi chạy đến vay tiền ông ấy, ông ấy đưa cho tôi tờ tiền đỏ và đuổi tôi đi như một con chó.
Ông ta còn nói: "Cái chết của mẹ mày có liên quan gì đến tao?"
"Chết càng xa càng tốt!"
"Tao chỉ hạnh phúc khi cô ta chết!"
"Cô ta xứng đáng với nó!"
...
Mẹ tôi đã không qua khỏi mùa đông năm đó, và tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi.
Mẹ nắm tay tôi và xin lỗi trước khi rời đi.
"Mẹ có lỗi với Niệm Niệm, là mẹ con bị mù. Là mẹ đã làm con khổ sở rồi."
Tôi lắc đầu: “Không sao đâu mẹ”.
Lúc đó, tôi thề trong lòng.
Chỉ cần tôi, Lục Niệm Niên, có cơ hội, tôi nhất định sẽ hạ bệ nhà họ Trần.
Vốn dĩ tôi nghĩ chuyện này chỉ có thể là một giấc mơ, nhưng chính mức lương cao của Tần Hạ Vân và Cố Thần đã cho tôi hy vọng.
Sau khi trở về Trung Quốc, tôi đã thành lập một công ty ở quê nhà.
Tôi nghĩ rằng tôi phải mất ít nhất 5 năm để thành lập công ty, nhưng tôi thật may mắn, ngay khi công ty được thành lập, đã có hai nhà đầu tư thích dự án của tôi và sẵn sàng bỏ tiền đầu tư. Thậm chí, họ còn gửi bố phận “xương sống”* của công ty sang giúp tôi quản lý.
*bộ phận “xương sống” ở đây có thể hiểu theo nghĩa đơn giản là kế toán, nó là một bộ phận quan trọng trong một công ty. Công ty muốn vững mạnh thì hầu hết là phải nhờ vào họ.
Với sự giúp đỡ của họ, tôi chỉ mất hai năm để biến nó thành doanh nghiệp có lợi nhuận cao nhất ở địa phương.
Tất nhiên, để trả đũa nhà họ Trần, hai năm qua tôi chưa từng xuất hiện tham gia các hoạt động của công ty, mọi hoạt động quan trọng đều do phó chủ tịch lo liệu.
Người dân địa phương chỉ biết rằng có một ông chủ bí ẩn đằng sau công ty của tôi, nhưng họ không biết tôi là nam hay nữ và tên của tôi là gì.
Với sự nổi tiếng, thật quá dễ dàng để câu cá.
Tôi đã dụ Trần Anh vào trong chiếc bình, và để ông ta tiêu toàn bộ tiền của gia đình mình vào một thỏa thuận phải trả giá.
Tất nhiên, Trần Anh không ngu ngốc, tôi đã yêu cầu phó chủ tịch bỏ phiếu nhiều, để tôi có thể lừa dối ông ta.
Cứ như vậy, trong vòng chưa đầy nửa năm, ông ta đã bị tịch thu hết nhà và xe.
Vào ngày họ bị đuổi khỏi biệt thự, tôi đã đặc biệt gọi nhân viên của mình và chuẩn bị hai hàng vòng hoa cho họ.
"Chúc mừng Trần tiên sinh, chúc mừng Trần phu nhân, chúc mừng Trần tiểu thư, bất kiến quan tài bất lạc lệ*, vụ làm ăn này đúng là phát đạt."
*Bất kiến quan tài bất lạc lệ = Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
Lúc đó, phó chủ tịch đang đứng bên cạnh tôi.
Trần Anh sững sờ nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ra thân phận của tôi.
"Cô có phải là ông chủ bí ẩn của LN?"
Nhưng ông ta vẫn không hiểu tại sao tôi lại làm điều này với ông ấy.
"Chúng ta chưa từng gặp mặt, tôi làm gì mà đắc tôi cô mà cô khiến tôi phá sản?"
Tôi cười hỏi ông ta: “Ông còn nhớ Trần Niên không?”
Chỉ một câu nói trực tiếp kiến ông ta đóng băng.
Tôi mỉm cười và nói ra những lời đã chôn chặt trong tim mình suốt những năm qua——
"Trần Anh, khi mẹ tôi qua đời, bà ấy không ngừng xin lỗi tôi, bởi vì không muốn tôi hận ông."
"Mẹ biết tôi cố chấp, hận cả đời, cho nên bà ấy muốn nhận hết lỗi lầm về mình, bà ấy sợ tôi uổng phí cả đời."
"Nhưng bà ấy không biết, khi đó ta đã thề, chỉ cần ta còn sống một ngày, nhất định sẽ tìm cách hạ bệ ông, để ông sống cuộc sống gian khổ như mẹ con ta."
"Ngày này cuối cùng cũng đến."
"Trần Anh, đây là báo ứng của ông."
Khuôn mặt của gia đình Trần Anh rất tức giận, đến nỗi Trần Anh chạy đến đánh tôi nhưng bị nhân viên của tôi chặn lại.
Họ thực sự không thể chen vào, vì vậy họ chỉ có thể ngồi trên mặt đất và khóc lớn.
Trần Anh nói rằng ông ta phạm tội và sinh ra tội ác.
Còn đứa con gái ngoài giá thú Tam Hà của ông thì mắng tôi độc ác.
Cứ mắng tiếp đi, dù họ có chửi mắng thế nào thì họ vẫn chẳng ra gì.
"Trần Anh, năm đó mẹ tôi bệnh nặng, ông nói bà ấy đáng đời."
"Hiện tại, tôi muốn tặng ông hai chữ này."
"Kẻ lòng lang dạ sói như ông không xứng làm chồng chứ đừng nói là cha."
"Mày đáng sống như một con chó suốt đời!"
Đêm đó, lần đầu tiên tôi uống nhiều như vậy.
Tôi cứ cười rồi lại khóc.
Những cảm xúc giấu kín trong lòng bao năm nay bùng nổ như một quả bom.
Mơ hồ, tôi dường như nhìn thấy hai đôi chân dài.
Từ từ đi đến, ừm, có phải là hai thiên thần có cánh không?
Thiên thần chạm vào đầu tôi cùng lúc từ trái sang phải, an ủi tôi bằng một giọng nói dịu dàng.
"Được rồi, kết thúc rồi."
"Niên Niệm, kết thúc rồi, hết thảy đều kết thúc."
Tôi cười khúc khích vui vẻ, họ chỉnh trang lại quần áo cho tôi. Và cuối cùng tôi dường như được nhấc bổng lên…
12
Khi tôi thức dậy, tôi đã sợ đến ngu người.
Đây mà là thiên thần gì!
Rõ ràng là hai con quỷ!
Đó là hai người tôi không muốn gặp nhất trên đời!
Tần Hạ Vân và Cố Thần!
"Anh. . . Tại sao các anh lại ở đây?"
Tôi chộp lấy cái chăn và lùi lại hết lần này đến lần khác.
Nhưng hai người này dường như không nhìn thấy sự hoảng hốt của tôi, họ thậm chí không nhìn tôi, họ vẫn đang chơi cờ trên bàn phía trước.
Tôi vừa nhìn xung quanh vừa hỏi họ.
"Tại sao tôi lại ở đây?"
"Niệm Niên, bọn anh là cộng sự của em, em cảm thấy bọn anh ở chỗ này làm gì?"
Tôi ngu hết cả người.
"Ý anh muốn nói đến hai nhà đầu tư lớn nhất của tôi sao?"
Cố Thần gật đầu: "Vậy thì tại sao không? Em cảm thấy nhà đầu tư nào sẽ nhàm chán như vậy, dốc toàn lực tới đầu tư vào tiểu quận này?"
Tóc tai tôi dựng đứng, tôi có chút không nói nên lời.
Thực ra họ đã tìm thấy tôi từ lâu và “ở lại” bên cạnh tôi với tư cách là nhà đầu tư.
Ngoài ra, còn những xương sống họ đã gửi trong công ty …
Không ngoa khi nói rằng họ đều biết những gì tôi đã làm ở đây trong suốt những năm qua.
"Tại sao?"
Chỉ là điều này làm tôi bối rối một chút.
Họ đã tìm được tôi, tại sao lại trốn đằng sau?
Tần Hạ Vân và Cố Thần nhìn nhau, và có một tia sáng kỳ lạ trong mắt họ.
Cuối cùng, cả hai đều đồng thanh nhìn tôi và mỉm cười.
"Niệm Niên, em không hiểu hạnh phúc của việc nuôi dưỡng."
"Đúng vậy, bọn anh từ phía sau nhìn em trưởng thành từng ngày, dưới sự vun đắp cẩn thận của tôi trở thành nữ chủ quyền lực nhất địa phương, thật sự là vui mừng."
Vì tôi rất vui…
Tôi cắn môi hỏi: “Vậy sao các anh lại xuất hiện?”
"Bởi vì……"
Cố Thần đánh một nước cờ, nhìn Tần Hạ Vân cười nói: "Chiếu tướng."
Sau đó anh quay lại nhìn tôi và nói: “Trò chơi của em đã kết thúc, vậy một trò chơi mới có thể bắt đầu”.
Tôi nuốt nước bọt, "Cái gì, trò chơi gì?"
"Tên đầy đủ của trò chơi này là — Em yêu ai trước?"
[HOÀN CHÍNH VĂN]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT